Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám - Chương 62




Tôi vội vàng chạy theo anh ta, muốn căn ngản bạo lực gia đình, ai ngờ chạy tới trước mặt, anh ta lại thụi Hôn Hiểu một quả.



May mà Hôn Hiểu phản ứng nhanh, cúi người tránh được.



Tôi vội chủ trương công bằng: "Anh dựa vào cái gì mà tùy tiện đánh người!"



"Anh ta dám chòng ghẹo vợ tôi!" Chồng bướm hoa ra vẻ có lý không sợ.



"Rõ ràng vợ anh chòng ghẹo bạn trai tôi." Tôi tức điên, người này rõ ràng là cùng tôi xem, sao có thể đổi trắng thay đen?



"Chuyện cười, ai thèm thích loại mặt trắng nhỏ nhắn như anh ta!"



"Tôi thích! Rất nhiều phụ nữ cũng thích, vợ anh lại càng thích!"



"Nói linh tinh, vợ tôi mới không thích loại gầy trơ xương!"



"Anh ấy gầy, có cơ thịt, tôi từng sờ qua."



"Tôi cảnh cáo cô, đừng nhục mạ vợ tôi, cẩn thận tôi đánh cả cô!"



"Đánh thì đánh, bạn tôi là nữ quán quân võ thuật toàn quốc, từ nhỏ tôi đã theo cô ấy, còn xem ai đánh ai."



Nhưng chưa đợi đánh nhau, tôi liền bị Hôn Hiểu kéo về nhà.



"Làm gì mà ngăn em, tên đó đúng là đồ đại ngốc! Để em đánh cho anh ta tỉnh lại!"



"Anh ra rất tỉnh táo."



"Vậy sao anh ta..."



"Vì anh ta quá yêu vợ, nên người sai chỉ có thể là anh."



Hôn Hiểu yên lặng nhìn tôi: "Khi đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ làm bất cứ việc gì vì người đó."



"Nói như vậy, anh ta biết vợ mình từng làm những gì, nhưng để giữ cô ta lại, anh ta giả vờ cái gì cũng không biết," Tôi đột nhiên hiểu ra, không nén được xúc động: "Hóa ra là tên si tình."



Hôn Hiểu mặc kệ tôi, ngồi xuống, mở ti vi.




Tôi ngẩn người một lúc lâu, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, đột nhiên hỏi: "Sau này, nếu em hồng hạnh vượt tường, anh sẽ làm thế nào?"



Hôn Hiểu không quay đầu, chỉ tiếp tục ấn điều khiển, một chút thể hiện cũng không có trên mặt. Chính vào khi tôi tưởng anh sẽ không trả lời, Hôn Hiểu mở miệng: "Anh sẽ bắt em về nhà, ép lên giường, không ngừng làm làm làm, cho tới khi em thừa nhận anh khá tốt mới thôi ... Chúc Thảo Nhĩ, nếu không tin, thì thử xem."



Nghe xong lời nói này, tôi kinh hồn bạt vía.



Trang Hôn Hiểu, anh thật độc ác.



Tối đó chắc do ăn nhiều khoai quá, ngủ tới nửa đêm, đột nhiên khát nước, liền ngồi dậy uống. Kết quả nghe thấy tiếng chút chít trong bếp.



Lẽ nào Hôn Hiểu tới lén ăn? Tôi nghi ngờ, bật đèn lên, đột nhiên nhìn thấy một con chuột đen sì chạy trên sàn bếp.



Toàn thân tôi nổi da gà, hét lên một tiếng, tóm điện thoại nhảy lên bàn, ngón tay run rẩy gọi Hôn Hiểu, để anh lập tức qua.



Chưa đầy 1 phút, Hôn Hiểu đã xuất hiên trước mặt tôi: "Sao thế?"



Tôi ôm hai vai, chỉ phòng bếp: "Một con... chuột... rất to."




"Anh đi bắt."



Hôn Hiểu nói xong liền đi vào, tiếp theo là tiếng mở các tủ chạn, một lúc sau, anh đi ra, xua xua tay: "Không tìm thấy, chắc là trốn rồi." "Vậy làm thế nào?"



"Tối nay ngủ ở nhà anh trước đi, ngày mai mua thuốc chuột và bẫy về bắt."



Sợ chuột sẽ leo bên gối, dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn tôi, chỉ có cách nghe lời, về nhà anh.



Ban đầu tưởng giống lần trước, mọi người bình yên vô sự mà ngủ một giấc, ai ngờ vừa nằm xuống, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, nhìn sang, Hôn Hiểu cởi áo, phía trên cởi trần rồi leo lên giường.



"Anh làm gì đấy!" Tôi vội vàng lùi lại mép giường, nhìn anh cảnh giác.



"Ngủ."



"Vậy sao phải cởi áo?"



"Anh quen ngủ trần."




"Hai lần trước rõ ràng anh mặc quần áo đi ngủ mà!"



"Đó là muốn chiếu cố suy nghĩ của em."



"Suy nghĩ bây giờ của em cũng cần phải chiếu cố!"



"Dù sao cũng ngủ qua 2 lần rồi, còn sợ gì."



Nói xong, Hôn Hiểu đắp chăn, nhắm mắt, mặc kệ tôi.



Còn lại tôi ở thế khó xử, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng mặc kệ anh, ngủ xong rồi nói.



Lập tức đặt lưng xuống ngủ ngay.



Nhưng đêm nay ngủ không ngon, Hôn Hiểu tiến lại gần quá, hơi thở bên cổ tôi, nhồn nhột. Chỉ cần động một tí, tay liền đụng bộ ngực trần của anh, cho nên tôi chỉ có thể duy trì một tư thế nằm ngủ.



Nói chung, khó chịu cực kỳ luôn.



Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai, tôi liền chạy đi mua thuốc chuột, bẫy chuột, keo dính chuột, thề phải tử hình con chuột đáng ghét đó.



Đợi cả một ngày, con chuột vẫn không xuất hiện.



"Xem ra cách này không ổn." Hôn Hiểu nói.



"Con chuột vốn dĩ chỉ hành động vào buổi tối." Tôi vô cùng tin tưởng: "Sáng sớm mai, vào bếp nhận thi thể là được."



"Vậy đêm nay em quyết định ngủ nhà mình chứ gì."



"Đương nhiên." Nỗi khổ tối qua gặp phải đã đủ rồi.



"Nếu em thay đổi ý kiến, hoan nghênh bất cứ lúc nào." Hôn Hiểu mỉm cười.



"Tuyệt đối không." Tôi nhìn bẫy chết đầy phòng bếp, nói chắc như đinh đóng cột.