Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 2 Chương 67: Liêm Châu




Bị giam mười ngày, Lý Quả rất bẩn, trên người toả ra mùi lạ. Trận tố tụng này khiến một Lý Quả vốn yêu thích sạch sẽ yêu cái đẹp nản lòng thoái chí.

Lý Quả đến nhà tắm để tắm rửa, ngâm mình trong nước nóng, ngoài cửa sổ vằn lên những dải sáng loang lổ, Lý Quả hoảng hốt nghĩ lại quãng thời gian sống ở Quảng Châu, dáng vẻ các khách nhân hết sức nhạt nhòa, ngay cả khuôn mặt A Kỳ và Lý chưởng quỹ cũng ảm đạm xa cách, cho dù là đối với Vương Kình, Phiên Oa, Hầu Phan, Triệu Thủ, họ Trang bán vải, lúc trước phẫn hận như vậy, giờ cũng chỉ còn sự chán ghét. Lý Quả biết những kẻ này là đồ vô sỉ, bọn chúng bắt nạt cậu không phải bởi cậu là Lý Quả, mà là vì cậu nhỏ yếu không chỗ nương tựa, bởi cậu bất lực, bởi cậu nghèo.

Lý Quả mười sáu tuổi biết mình là người quá nhỏ bé, mệnh chỉ như rơm rác. Thế nhưng nội tâm cậu vẫn bất bình, cậu cực kì không cam lòng.

Lý Quả nhìn bộ dáng của mình trong nước, nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú, rất trẻ tuổi, Lý Quả nghĩ đều là người, đều có mặt mày miệng mũi giống nhau, cởi bỏ bộ quần áo phân chia địa vị ra, thì làm sao phân biệt được phú quý nghèo hèn? Cậu không kém với Vương Kình đê tiện, cũng không thua với Triệu Thủ ti tiện.

Ở nhà tắm tẩy sạch hết bụi bẩn trên người, Lý Quả thay quần áo, lúc đi ra liền rực rỡ hẳn lên, ngay cả dáng vẻ mệt mỏi, chán chường trước đó cũng bị quét sạch hết.

Lý Quả trở lại điếm xá ở Tam Nguyên Hậu hạng, kinh ngạc phát hiện ra A Kỳ đang đứng ở trong viện chờ cậu. A Kỳ đưa cho Lý Quả một túi tiền, nói là tiền công của Lý Quả. Lý Quả buồn bực tiếp nhận, xem ra cửa hàng trân châu kết toán tiền công cho cậu, đây vốn phải vào năm mới có thể kết toán, không nghi ngờ gì cậu đã bị đuổi khỏi cửa hàng.”Đông gia vốn không chịu cho, thúc ta nói thế nào cũng phải cấp lộ phí, lúc này mới chịu cho ngươi.” Lý Quả mở túi tiền ra, đếm thử, phát hiện chỉ cho cậu một phần ba tiền công. “Quả tử, ta biết ngươi bị thiệt lớn, nhưng cũng không giúp được ngươi. Hiện tại đông gia không cho ngươi trở lại cửa hàng, tên ác nhân Triệu Thủ còn đi khắp nơi rêu rao ngươi ăn trộm châu, thật khiến người ta tức giận.” A Kỳ thật khó khăn, hắn cũng muốn giúp Lý Quả biện bạch vài câu, nhưng hắn cũng sợ bị liên lụy, cùng bị đuổi ra khỏi cửa hàng.

“Ta hiểu rồi.”

Triệu Thủ như vậy, Lý Quả còn không biết chính gã là người gây xích mích bên phía đông gia sao, song vị Đổng đông gia này thấy gió sẽ sợ mưa, lòng nghi ngờ rất nặng, cậu không có cơ hội ở lại cửa hàng, mà cậu cũng không muốn trở lại. Còn Triệu Thủ phá hoại danh dự cậu ở khắp nơi, hiển nhiên là muốn làm cậu không còn chỗ dung thân ở Quảng Châu.

“Thúc ta nói, thúc ấy có có một vị bằng hữu cực tốt, đang làm trưởng quỹ một cửa hàng trân châu ở Quỳnh Châu, thúc viết cho ngươi một thư đề cử. Quả tử, ngươi nếu không có nơi nhờ vả, hãy đi Quỳnh Châu tìm hắn.”

A Kỳ móc từ trong lồng ngực ra một phong thư, đưa cho Lý Quả.

“Kỳ ca, ngươi thay ta tạ ơn chưởng quỹ.” Lý Quả tiếp nhận, trong lòng cảm kích. Không quen không biết, lúc mọi người bỏ đá xuống giếng, Lý chưởng quỹ có thể làm được bước này, đã không dễ rồi.

A Kỳ rời đi, Lý Quả đi tới bến cảng, Quả Muội cùng Cẩn Nương đang ở đó. Cửa hàng trân châu của Cẩn Nương phải làm ăn, không ở lâu được, nàng ra bến cảng thuê thuyền, sáng mai liền phải rời đi.

Thuê thuyền tốt xong, Lý Quả mang Cẩn Nương và Quả Muội đến cửa hàng trà, ba người ngồi ở lầu một ồn ào. Quả Muội tám tuổi, hiếu kỳ nhìn mọi thứ xung quanh, bé hết sức chăm chú nhìn người hầu trà chia trà, mở to mắt nhìn tiểu nhị đưa các loại thức ăn tới.

Lý Quả lúc trước chưa từng đến cửa hàng này ăn cơm bao giờ, cậu không nỡ bỏ tiền, nhưng mà cậu biết Quả Muội rất thích ăn ngon, hiếm khi gặp mặt một lần, muốn cho bé được vui vẻ.

“Quả tử, ta có một vị thúc phụ ở Liêm Châu, buôn bán sò tai tượng, cũng có cửa hàng. Loại nghề này là tìm đản dân (dân sống trên thuyền), làm trung gian thu mua sò tai tượng, sau vận chuyển về mà tiêu thụ.”

Cẩn Nương nhẹ nhàng giảng giải, cha nàng vốn là thương nhân Liêm Châu, sau đó vì bán châu mới đến Thứ Đồng định cư.

“Từ khi ta tiếp nhận chuyện làm ăn của cửa hàng trân châu, liền nhờ thúc phụ giúp ta vận chuyển châu, cơ mà thiếu một phòng thu chi tính toán ở bên kia. Ta nghĩ Quả tử thích hợp, ngươi có bằng lòng giúp ta không?”

Cẩn Nương là một nữ tử, lại không lấy trượng phu, nhân lực mỏng, muốn phát triển chuyện làm ăn của một cửa hàng trân châu xác thực rất khổ cực. Nàng hoặc là chiếu cố cho Lý Quả, hoặc quả cũng thiếu người thật.

“Vậy đa tạ Cẩn Nương.”

Lý Quả đứng dậy chắp tay, cậu đang lo không có chỗ đi. Nương cùng muội ở Thứ Đồng được Cẩn Nương chăm sóc không ít, Lý Quả rất tình nguyện ra sức vì Cẩn Nương.

“Trước tiên đừng tạ ơn, chờ đến bên kia, khéo lại mở miệng trách ta. Liêm Châu dân cư hỗn tạp, hẻo lánh vắng vẻ, không phồn hoa náo nhiệt được như Quảng Châu đâu.”

Cẩn Nương cười, nhìn những ngọn đèn sáng rực cả cảng biển bên ngoài cửa sổ.

“Ca ca, ngày mai ngươi sẽ cùng chúng ta trở về à?”

Quả Muội đang cầm một bát bánh ngọt, ăn đến hai má phình to lên, bé ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen bóng, mong đợi nhìn Lý Quả.

“Qua vài ngày nữa, ca ca sẽ trở về thăm ngươi cùng nương.”

Lý Quả sờ đầu Quả Muội, Quả Muội nuốt một miếng bánh, lại ngẩng mặt lên, hơi có chút thất vọng nói: “Được ạ.”

“Vậy ca ca phải viết nhiều thư, muội biết chữ rồi, sẽ đọc thư cho nương!”

Nói tới việc này, Quả Muội vui vẻ, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu lên.

Sau giờ ngọ, Lý Quả được Quả Muội giúp bôi thuốc cho vết thương bên eo. Lý Quả căn dặn: “Ngươi đừng nói cho nương chuyện ta bị thương.” Quả Muội đưa cho Lý Quả một viên thuốc, còn mình bưng một bát nước, bé nói: “Muội biết mà, Cẩn tỷ tỷ cũng không để nương biết chuyện ca bị người hãm hại, nhốt ở trong ngục. Sợ nương lo lắng.”

Lý Quả ngậm viên thuốc vào, Quả Muội nghiêng bát nước cho Lý Quả uống. Đợi Lý Quả nuốt viên thuốc, Quả Muội cầm khăn tay, lau giọt nước bên khóe miệng Lý Quả. Lý Quả thấy vậy thật cảm khái, cậu lúc tám tuổi còn gây chuyện thị phi khắp nơi, Quả Muội lại như một tiểu đại nhân rồi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Quả đến bến cảng tiễn Cẩn Nương cùng Quả Muội. Quả Muội leo lên thuyền xong mới bắt đầu gạt lệ, chạy tới đuôi tàu, gọi to ca ca, ca ca.

Cẩn Nương không chịu thu hồi tứ phân châu, Lý Quả đành phải nhờ Cẩn Nương mang về đưa cho Quả nương. Viên tứ phân châu mượt mà không tỳ vết này có thể có giá tới năm mươi xâu tiền, nếu ở nông thôn có thể mua ruộng mua nhà.

Nhìn theo Cẩn Nương cùng muội muội ngồi thuyền đi xa, trong lòng Lý Quả thật trống trải. Ngày đông, đứng ở bến cảng tịch liêu, Lý Quả phóng tầm mắt ra hải vực, trong lòng tính toán lộ trình trở về Thứ Đồng.

“Lý Quả, sáng sớm ra tiễn người à?”

Một thanh âm vang lên ở phía sau, Lý Quả quay đầu lại, thì thấy là Hồ Cẩn.

“Hồ Thừa tín, ta ra tiễn muội muội cùng chưởng quỹ (chủ) Lâm gia về.”

Hồ Cẩn sáng sớm định đi Tuần kiểm ty, không ngờ gặp được Lý Quả.

“Vị Lâm chưởng quỹ kia không ngờ lại là nữ tử, lại còn là một kỳ nữ.”

Hồ Cẩn khen không dứt miệng.

Lý Quả gật đầu mỉm cười, nghĩ đại đa số nam tử đều không thích nữ tử như Cẩn Nương, hiển nhiên Hồ Cẩn không giống những kẻ lòng dạ nhỏ mọn đó.

“Lý Quả, ngươi về sau có tính toán gì không?”

“Ta định đi Liêm Châu.”

“Liêm Châu à.”

Hồ Cẩn nhìn biển rộng, Liêm Châu cách nơi này cũng không xa lắm, có điều nơi đó rất hẻo lánh.

“Tiểu tử ngươi cũng quá ghê gớm, lúc ta mười lăm, mười sáu tuổi, còn không hiểu chuyện đâu, bị cha cầm gậy đuổi chạy khắp nơi đấy.”

Hồ Cẩn tin phục vì lòng can đảm của Lý Quả.

“Chẳng qua là do sinh hoạt bức bách.”

Lý Quả nhẹ nhàng nói, trong giọng cậu không có ai oán, nhẹ như mây gió.

“Quả tử, tiểu Triệu hồi kinh rồi, nếu chưa hồi kinh, thấy ngươi gặp nạn như vậy, cũng không biết sẽ phẫn nộ cỡ nào.”

Hồ Cẩn nhắc đến Triệu Khải Mô, Lý Quả nghe mà mờ mịt.

“Giờ hắn sẽ không giúp ta đâu, trước khi đi còn nói với ta tương lai không gặp lại.”

Lý Quả nhớ tới câu nói này, trong lòng liền uất ức, sau đó là u oán.

“Không thể nào, ngươi không biết đấy thôi, hắn vì cứu ngươi khỏi thuyền Vương Kình mà dũng cảm quên mình, đổ quan với tên béo họ Vương kia đó.”

Hồ Cẩn cao giọng lên, hắn không tin Triệu Khải Mô sẽ tuyệt giao với Lý Quả.

“Đổ quan?”

Lý Quả ngẩng mặt lên nhìn Hồ Cẩn, trông rất ngạc nhiên, Khải Mô không nói gì với cậu.

“Không phải đánh bạc bình thường đâu, là cược bằng đao đấy, tiểu Triệu thua trận đầu, cánh tay bị chém một đao, dài ba tấc, sâu tận xương. Đến ván thứ hai mới thắng được mà cứu ngươi ra.”

“Ngươi nói cái gì!”

Lý Quả cực kì ngạc nhiên, cả người ức chế không được mà run rẩy.

“Ngươi quả nhiên là không biết, đến ngày tiểu Triệu phải về kinh ấy, cánh tay mới cắt chỉ. Vì chuyện một mình ra biển, lại bị thương, nên bị ca hắn trách phạt không ít.”

Nghe Hồ Cẩn nói những câu này, Lý Quả chấn kinh đến mất đi ngôn ngữ, cậu ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt, dần dần hai hàng nước mắt lăn xuống gò má.

Hồ Cẩn thấy dáng vẻ Lý Quả khổ sở, khiếp sợ, hắn không rõ, hỏi: “Các ngươi sao vậy? Vì sao nói sau này không gặp lại hả?”

Vì sao Triệu Khải Mô lại nói với người bạn thân này mai sau không gặp lại? Chẳng phải trước khi đi còn căn dặn mình hỗ trợ chăm sóc Lý Quả, đi rồi còn gửi thư hỏi tình trạng gần đây của Lý Quả.

Lý Quả không trả lời, cậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, đầu tựa vào đùi. Hồ Cẩn nghĩ cậu đang khóc, nhưng là im lặng mà khóc.

Quảng Châu có không ít hải thuyền đi về Quỳnh Châu và Liêm Châu, Lý Quả tìm tới một chiếc hải thuyền đi tới Liêm Châu. Chiếc thuyền này, điểm thả neo rất gần địa chỉ thúc phụ gia Cẩn Nương cho.

Lý Quả lên thuyền, trong bọc hành lý có hai bộ quần áo để thay phiên mặc, cùng với chừng trăm đồng tiền.

Liêm Châu sản xuất nhiều trân châu, sò tai tượng, thậm chí hổ phách, bút, nghiên mực, chỉ cần quen biết giá thị trường những loại hàng hóa này, biết cách thu mua cùng bán ra, đồng thời trong tay có tiền, là có thể tự lập môn hộ.

Lý Quả đã có năm mươi xâu tiền, nhưng vẫn cần phải tôi luyện.

Liêm Châu tuy hoang vắng, nhưng là nơi bảo địa.

Quần áo Lý Quả hết sức bình thường, tuổi lại nhỏ, người trên thuyền hỏi cậu đi Liêm Châu làm gì, cậu nói đi nhờ vả thân thích. Mọi người thấy cậu ăn nói văn nhã, làm người ôn hòa, cũng trông nom cậu hơn chút.

Một đường đi thuyền, mỗi ngày không phải mê man ở khoang tàu, thì cũng đến boong tàu ngắm biển. Thi thoảng hải thuyền cập cảng để tiếp tế, Lý Quả sẽ đi theo, tò mò đi khắp nơi quan sát, va chạm xã hội.

Chẳng biết từ lúc nào, Lý Quả đã hình thành thói quen lang bạt kỳ hồ.

Thuyền đi mười mấy ngày thì đến Liêm Châu.

Vác bọc hành lý, bước lên thổ địa Liêm Châu, bên tai Lý Quả tràn ngập thổ ngữ khó có thể nghe hiểu. Cậu không chút hoang mang, đi đến một cửa hàng trân châu ở bến cảng, lấy ra địa chỉ Cẩn Nương cho hỏi thăm.

“Lâm trạch Lâm lão lục bán sò tai tượng? Cứ đi về phía trước.”

Chưởng quỹ cửa hàng trân châu dùng tiếng phổ thông rất nặng, chỉ ngón tay về phía trước.

Sau khi Lý Quả rời khỏi Quảng Châu hơn một tháng, Triệu Khải Mô ở kinh thành nhận được một phong thư Hồ Cẩn gởi.

Đó là một buổi chiều, Triệu Khải Mô cùng bằng hữu đá cầu trong vườn kỳ hoa dị thảo, hắn tràn đầy phấn khởi, chạy qua lại, mồ hôi đầm đìa. Triệu Khải Mô kéo một bên cổ tay cùng ống tay áo tử bào lên, lộ ra rất nhiều lớp quần áo ở bên trong. Mồ hôi từ khuôn mặt hắn chảy đến cổ, làm ướt cổ áo. Người hầu thấy thế, nhạy bén mà đi bưng chậu nước nóng, giặt hương khăn, giúp hắn lau.

“Công tử, người gửi thư của Ký phán quan đến, còn mang giúp thư của Hồ Thừa tín!”

A Lý cầm trong tay một phong thư, chạy chậm tới. Lúc trước Triệu Khải Mô thường dặn dò A Lý, bảo hắn lưu tâm người đưa thư từ Quảng Châu đến, chỉ cần có thư của Hồ Cẩn, lập tức đưa cho hắn.

Triệu Khải Mô trong lòng vui sướng, song vẫn chậm rãi để người hầu rửa tay, lau tay.

Chờ thư được đưa tới tay, Triệu Khải Mô tránh mọi người, một mình đi ra đình, ngồi xuống ghế đá, rút thư ra, lẳng lặng đọc.

Hồ Cẩn là võ phu, chỉ có thể xem như biết tí lời văn, chữ cũng rất xấu, nhưng từng chữ một, Triệu Khải Mô đều xem rất cẩn thận.

Hồi lâu sau, gấp thư lại, Triệu Khải Mô đứng dậy chắp tay, lặng lẽ đứng đó.

Đợi bằng hữu phát giác hắn rời đi đã lâu, tìm đến đình, đã thấy hắn cầm một phong thư, cúi đầu ngồi cạnh ao sen, thất vọng mất mác, ngay cả giày đạp vào nước lạnh trong ao, cũng không cảm thấy gì.