Lang Hậu Truyền Kì

Lang Hậu Truyền Kì - Chương 110




“Nói thế nào cũng vậy, em là người của Châu gia, dù cho hôm nay em thay tên đổi họ cũng thay đổi không được sự thật này!”

“Châu Nhất Di! Ngươi nói có lý thêm một chút được không? Hà cớ gì cứ phải lôi kéo ta cùng ngươi chết mới mãn ý?” Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đứng dậy, run run chỉ vào mặt Châu Nhất Di mà nói: “Chung quy cũng vì ích kỷ của ngươi, cho rằng ta không biết ngươi nghĩ cái gì hay sao? Đại tiểu thư ngươi vốn không chịu được khổ, không chịu được lạnh, vừa thấy ta có chút khí thế liền muốn lôi ta cùng chết cho hả giận. Châu Nhất Di, ngươi đúng là không biết liêm sỉ!”

“Trong mắt em từ khi nào chị thành con người như vậy rồi?”

“Thời điểm ngươi chọn từ bỏ ta đến với vinh hoa phú quý, ta đã thấu rõ con người ngươi rồi!”

“Hảo, hảo, thế nào cũng được.” Châu Nhất Di mỉa mai cười dài một tiếng: “Dù em nói có lý thế vẫn vô pháp thay đổi được sự thật, Mộ Hoan em đã leo lên trên giường của Châu Nhất Di này! Ăn cơm của Châu gia, ngủ trên giường của Châu gia, em có chết cũng phải làm ma của Châu gia!!”

“Ngươi…”

“Nguyên lai cơm của Châu gia, giường của Châu gia lại quý như vậy, dùng được một lần phải bán mạng cả một kiếp.”

Châu Nhất Di quay lại nhìn, vừa vặn bắt gặp A Ba Đáp Thấu Á Viên tiêu sái tiến vào, trong lòng căng thẳng muốn chết vẫn phải cố giữ bình tĩnh.

Mộ Hoan hoảng nói không ra chữ, run run dõi theo bước chân của chó nhỏ, lần này coi như mạng cũng giữ không nổi rồi. Kỳ thật trước đây nàng từng ngủ qua đêm ở Châu gia, nhưng đó là chuyện ngủ thôi không hề có đụng chạm da thịt, từ trước đến nay nàng đều có quan niệm thành thân xong mới động phòng.

“Điện hạ không phải vào cung diện thánh sao? Sao lại…”

“Thân thể không khỏe, ngồi đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời câu hỏi này của nàng, tung áo choàng ngồi xuống nhuyễn tháp: “Bản vương hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này, nàng cứ ngồi đó mà xem là được.”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chó nhỏ.

“Ngươi tên là Châu Nhất Di? Quen biết kiều hương thế nào?”

“Đại học, yêu nhau được bốn năm, chuyện này Châu gia đều biết.”

“Bốn năm?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được cười nhạo: “Bốn năm, A Hoan khi đó còn chưa được mười tuổi, ngươi niên kỷ chắc cũng gần hai mươi lăm rồi đi?”

“Ngươi nghĩ Mộ Hoan bao nhiêu tuổi? Nàng thật sự đã hơn hai mươi ba tuổi rồi!”

“Cô nương như vậy ngươi lại bảo nàng hai mươi ba tuổi? Có cần bản vương đến Đồng vương phủ lấy giấy tờ của nàng cho ngươi xem?”

Châu Nhất Di khí thế vẫn hùng hồ như cũ: “Là Trầm Ngọc, không phải Mộ Hoan.”

“Nàng là lệnh ái của Đồng vương phủ, thiên hạ đều minh minh bạch bạch.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi ngả người ra sau, nheo mắt nói tiếp: “Mộ Hoan là người của Mộ thị, là kiều hương của Ngạc vương phủ, ai cũng đều biết chỉ có ngươi là ngoan cố giả ngốc.”

“Dù sao nói ngươi cũng không tin, nhưng Mộ Hoan chân chân chính chính là người của Châu gia ta.”

Mộ Hoan giận dữ quát một tiếng: “Chỉ là ngủ ở trong phòng ngươi một đêm, nếu không phải trời mưa lớn không về được thì ta sẽ lưu lại Châu gia sao?”

“Nàng vẫn là đặt chân vào cửa lớn Châu gia, thay đổi không được.”

“Câm miệng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng mắt: “Nói như ngươi cô nương bước qua cửa lớn phủ đệ nào sẽ là người của phủ đệ đó sao?”

“Chẳng phải bạch đầu lang ngươi cũng như vậy sao? Dựa vào Hoan bước vào cửa thì không cho nàng cơ hội ly khai, còn có mặt mũi cùng ta nói đạo lý sao?”

“Nực cười, nàng là người mà bản vương chọn lựa từ trong tuyển tú ra, chính thức là người của Ngạc vương phủ này. Không như đám cặn bã các ngươi ép người vào cửa, liêm sỉ cũng không còn lại dám đòi người từ tay bản vương? Thật không ra thể thống gì cả, lôi ra, vả miệng một trăm cái, vĩnh viễn giam trong phòng củi!”

“Bạch đầu lang! Ngươi vô pháp thay đổi được Mộ Hoan chính là Trầm Ngọc!!!”

Mặc kệ Châu Nhất Di có giãy dụa thế nào cũng Âu Điền và hai gia đinh nữa lôi vào một góc cho ma ma vả miệng. Chuyện này nháo đến lợi hại nhưng chỉ có người của An Tự Các biết chuyện, những nữ nô lạ mặt lai vãng đều bị cắt lưỡi đem bán ra ngoài ngay trong ngày.

Mộ Hoan nuốt khan một ngụm nước bọt, ngây ngốc nhìn chó nhỏ đang tức giận ở bên cạnh: “Điện hạ, không phải… hoàn toàn không phải…”

“Ba lần, đây là lần thứ ba nàng cùng ả cho bản vương xem một màn tình cũ, nói đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đè nén giận dữ đến tức tối lồng ngực: “Rốt cuộc nàng chân chính là ai? Còn ả có quan hệ gì với nàng?”

“Nô tỳ đã từng nói qua trong đêm hoa đăng, nô tỳ không phải là Mộ Hoan.”

“Giả danh lệnh ái, nàng có biết đây là tội gì không hả?”

“Nô tỳ không có! Là do Mộ lệnh ái thật sự chết rồi, nô tỳ bị lôi kéo thay thế Mộ lệnh ái tiếp tục sống phần còn lại.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên càng nghe càng mơ hồ: “Ý tứ gì?”

“Nô tỳ thật sự là Trầm Ngọc, căn bản không có huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu chẳng may qua đời sớm để lại một mình nô tỳ chật vật sống tiếp. Địa phương đang sống cũng không phải Ngạn Huyền đại lục địa mà là Thượng Hải, hiện là sinh viên năm cuối của trường đại học C. Những điều này nô tỳ đều nói qua với ngài, chỉ là lúc đó ngài không tin.”

“Nàng bảo bản vương lấy cái gì để tin nàng? Đường đường là Mộ lệnh ái, chốc lại trở thành cái gì Trầm Ngọc, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

“Kỳ thật nô tỳ trước đây có quen biết với Châu Nhất Di, cùng nàng yêu đương một thời gian nhưng không làm gì vượt phép tắc. Được vài năm thì Châu Nhất Di thay lòng quen một cô nương họ Mặc, nô tỳ cùng ả tranh cãi một lúc bị đẩy xuống sông mà… mà chết…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức nhảy dựng lên: “Hồ đồ! Nàng chết thì làm sao có thể ngồi ở đây được kia chứ?”

“Điện hạ nghe nô tỳ nói hết đã!” Mộ Hoan dùng tay không bị thương cố túm lấy áo choàng của chó nhỏ: “Lúc đó nô tỳ nghĩ sinh mạng này đến đây là hết, nào ngờ lại gặp một phụ nhân ăn mặc quý phái bước đến. Thậm chí nô tỳ còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng, là một phụ nhân rất xinh đẹp có đôi mắt xanh, dưới đuôi mắt phải còn có một khỏa lệ chí.”

Chén trà trên bàn lập tức bị gạt rơi xuống đất, A Ba Đáp Thấu Á Viên bàng hoàng nhìn Mộ Hoan: “Phụ nhân đó có mắt xanh? Đuôi mắt phải có lệ chí?”

“Phải a, nô tỳ nhớ rất rõ ràng, thậm chí bộ cẩm bào khổng tước kia cũng nhớ kỹ từng đường may. Nếu điện hạ muốn, nô tỳ lập tức họa lại đầy đủ, tuyệt đối không dối gạt ngài nửa lời.”

“Thế phụ nhân kia nói gì với nàng?”

“Nàng bảo nô tỳ đến thế giới của nàng, đến nơi mà nàng đã sống và chiếu cố người nàng muốn chiếu cố.” Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi, ngẩng đầu lên nhìn chó nhỏ: “Kỳ quái chính là đến giờ nô tỳ chưa gặp qua người mà nàng nói, bất quá lại không còn như trước thường xuyên báo mộng nữa.”

Sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên biến xấu, không nói không rằng đứng bật dậy, một mạch tiến về phía kệ sách. Mộ Hoan hoảng hốt đứng dậy đi theo, đối phương cũng không bảo nàng đừng đi nữa nên cứ thuận thế mà theo sau xem thử.

Vòng ra phía sau kệ sách, A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng chi trước giẫm mạnh xuống sàn nhà lập tức lộ ra cơ quan, theo đó kệ sách thứ hai cũng di chuyển sang chỗ khác để lộ lối đi.

“Cẩn thận, bên dưới có cầu thang.”

Mộ Hoan dùng cánh tay không bị thương bám vào vách, từng bước theo sau chó nhỏ, nom nóp lo lắng quan sát xung quanh. Phía trên đỉnh đầu kệ sách cũng di chuyển về chỗ cũ, đợi khi đóng kín thì đèn đuốc bốn phía lập tức sáng lên, xem chừng là do cơ quan ban nãy tạo ra.

“Điện hạ…”

“Không sao, cứ bước xuống đây.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng sẵn ở dưới chân cầu thang đón nàng, đợi người xuống rồi mới tiếp tục bước đi. Mộ Hoan nom nóp lo sợ đi sát phía sau, mặc dù bốn phía đều được thắp sáng nhưng nàng lại chưa đi qua tầng hầm nào sâu như vậy tránh không khỏi suy đoán linh tinh.

Thẳng đến cuối đường dẫn đến một căn phòng dưới lòng đất, A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người bước vào trong, cố tình đợi nhắc nhở Mộ Hoan có bục cửa.

“Đây là…”

“Địa phương bái tế vong mẫu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên an tĩnh quan sát toàn bộ bài trí trong phòng: “Chỉ còn thiếu hài cốt của ngài mà thôi.”

“Điện hạ.”

“Cho nàng xem cái này.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lại bước đi, thẳng đến thư án thì dừng lại dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng đến xem đồ vật trên đó. Một phần vì tò mò nên Mộ Hoan quyết định bước đến, tròn xoe mắt nhìn bức bích họa đặt ngay ngắn trên thư án, dường như là vừa họa ra cách đây vài ngày.

“Là nàng!” Mộ Hoan nhìn rõ người trong tranh liền kích động hô: “Điện hạ! Chính là nàng đưa nô tỳ đến đây!”

“Nàng là vong mẫu của ta.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người lại, đôi mắt xanh biếc xoáy sâu vào nàng: “Hóa ra, mẫu thân vẫn không yên tâm ở bản vương mà đưa nàng đến đây, A Hoan, phần duyên phận của chúng ta hoàn toàn không phải ngẫu nhiên mà có được.”

“Nô tỳ…”

“Bản vương chính là không ngờ, nàng vẫn luôn lo lắng cho bản vương, cố gắng đưa một người từ nơi xa xôi khác cùng bầu bạn.”

Mộ Hoan hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải [Ngọc] mà là [Viên], mỗi lần nàng báo mộng đều chỉ lặp lại cái tên này.”

“A Hoan, nếu nàng đã được mẫu thân phó thác, sau này tuyệt đối không được ly khai bản vương. Chỉ cần nàng có suy nghĩ muốn rời đi, bản vương lập tức giam nàng lại, đánh gãy hai chân để nàng không thể đi đâu được nữa. Bản vương, chỉ còn một mình nàng nữa thôi.”

“Nô tỳ tuyệt đối không ly khai ngài, Á Viên.” Mộ Hoan ở trên gò má chó nhỏ dụi hai cái, đôi mắt hạnh trong trẻo không nhiễm một tia tạp trần: “Đời này kiếp nay nhất định bám theo ngài, gỡ cũng không đi.”

“Hảo, hảo, A Hoan.”

Chỉ cần là nàng, bản vương thế nào cũng nguyện ý…

=====================

“Phụ hoàng, phía Hổ tộc thật sự đã chuẩn bị binh mã, thời gian tới nhất định sẽ khai chiến.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trầm trọng bước lên tấu trình: “Lần này chúng ta không thể dùng hòa thân để giảng hòa, trưởng công chúa cũng có ý tạo phản, nếu không tính toán cẩn thận nhất định sẽ xảy ra đại họa.”

Lang vương ngồi trên tọa ỷ trầm tư, quét mắt nhìn tất cả hoàng thân mà khàn khàn giọng nói: “Các ngươi đều trưởng thành rồi, chớp mắt một cái trẫm liền biến thành lão hồ đồ, đến cả hoàng nhi cũng qua mặt trẫm tạo phản.”

“Trưởng hoàng tỷ chỉ là lầm đường, nếu kịp đem nàng về Lang tộc sẽ không sao nữa, dù sao dòng máu đang chảy trên người nàng cũng là của A Ba Đáp thị.”

“Phải đem nàng về.”

Lang vương đứng dậy bắt hai tay ra sau lưng, chậm rãi cước bộ đến trước mặt mọi người: “Ai? Ai có thể đưa Trưởng công chúa A Ba Đáp Tát Na Khắc Na quay về Lang tộc?”

Tất cả hoàng thân đưa mắt nhìn nhau, rồi lại chọn yên lặng cúi đầu xuống. Ngay cả A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chẳng lên tiếng, dù sao nàng biết có dùng sức bưng trưởng hoàng tỷ đi thì nàng cũng không chịu đi cùng.

“Hay là để Ngạc đi đi.” A Ba Đáp Truật Vu Hề lên tiếng phá vỡ bầu không khí an tĩnh: “Dù sao nàng niên kỷ nhỏ vẫn nên lịch luyện nhiều, để nàng đi có thể luyện tập nhiều hơn.”

“Không được.” Lang vương không hài lòng mắng: “Ngạc nạp thiếp chưa bao lâu, còn chưa vỡ lòng sinh tử, ngươi lại bảo nàng đi thay cho các ngươi? Lẽ nào thân làm hoàng huynh hoàng tỷ là như vậy sao? Thấy tốt liền tranh thấy xấu liền đùn đẩy cho hoàng muội, trẫm đúng là xấu hổ với các ngươi mà!”

Tất cả hoàng thân đồng loạt quỳ xuống dập đầu: “Phụ hoàng bớt giận!”

“Kình, ngươi đề xuất chủ ý thì ngươi liền đi đi.” Lang vương phất áo bào quay về long ỷ ngồi xuống: “Thê thiếp đông đúc, oa oa cũng không kém cạnh, để ngươi đi là thích hợp nhất.”

“Ách…” A Ba Đáp Truật Vu Hề cười cũng cười không nổi: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ biết đọc sách, không biết đánh trận a.”

“Không biết thì học, cứu không được người trẫm bán hết thê nhi trong phủ của ngươi!”

“Phụ hoàng khai ân, nhi thần lập tức đưa trưởng hoàng tỷ mang về!”

“Hồi phủ chuẩn bị đi, ngày mai xuất hành.”

“Vâng, phụ hoàng.”

A Ba Đáp Truật Vu Hề chân nọ đá chân kia liêu xiêu ly khai Dưỡng Tâm Điện, một đường hướng ra mã xa chờ sẵn bên ngoài. Chuyến này đi lành ít dữ nhiều, còn chưa chắc mang được người về, nhưng hắn cũng chỉ có thể liều cái mạng này để làm.

A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn, cũng không nói gì, an tĩnh đứng sau các hoàng huynh hoàng tỷ chờ phân phó.

“Được rồi, các ngươi cũng mệt rồi, có thể hồi phủ nghỉ ngơi.”