Lang Hậu Truyền Kì

Lang Hậu Truyền Kì - Chương 171




Nhập xuân, Mộ Hoan mười bảy tuổi, giữa độ thanh xuân tươi đẹp nhất đáng tiếc lại không có một oa oa bầu bạn. Biết tin Phan Phất Nữu hạ sinh tiểu lệnh ái, còn nàng vẫn ngày ngày dùng thúc thai dược, trong lòng tránh không khỏi có chút chán chường.

Đây cũng không trách được nàng, A Ba Đáp Thấu Á Viên vì xứng với danh vị Trữ quân mà ngày ngày bận rộn, có khi rời phủ nửa năm mới quay về. Cho nên nàng muốn hoài thai cũng không có khả năng, chỉ đành ngủ trong chăn êm đệm ấm mà lòng thì lạnh lẽo.

Phía bắc đột nhiên xảy ra chiến loạn, đúng lúc Trữ quân vừa hồi phủ lại gấp gáp lên đường, đành bỏ lại kiều hương một mình trong Trữ Quân phủ. Mộ Hoan lo lắng mà gửi tin cho Mộ Tước, vì Tề Châu nằm ở phía bắc Ngạn Huyền đại lục địa, nếu phía bắc có chiến loạn thì Tề Châu cũng chẳng yên ả gì.

Nhưng gửi bao nhiêu thư vẫn không có hồi âm, Mộ Hoan muốn đích thân đi một chuyến, đáng tiếc lại không kịp. Tin tức truyền về Đồng Quốc công tạo phản, nhân lúc Trữ quân ở phía bắc chống ngoại xâm còn bản thân thì dẫn quân phá cổng thành.

Hoàng thành thất thủ, hoàng đế bất lực nhìn giang sơn gầy dựng bao năm bị chà đạp. Ngay cả Mộ Hoan cũng bị giải đến lao ngục, trong lòng cầu nguyện A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn bình an vô sự, bằng không nàng có chết cũng không nhắm mắt.

“Tỷ tỷ đâu?”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ở ngoài song sắt nhìn vào, chậm rì rì mở miệng: “Vì nể tình nàng cho nên ta mới không gϊếŧ ngươi, yên lặng ở lại đây đi.”

“Tỷ tỷ không bao giờ để ngươi làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Ngươi đã làm gì tỷ tỷ rồi? A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nàng là thê tử của ngươi đó!!”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn gõ vào song sắt hai cái, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Chỉ cần A Ba Đáp Thấu Á Viên trở về, phu thê các ngươi sẽ được đoàn tụ dưới hoàng tuyền.”

Mộ Hoan run rẩy không ngừng, nói như vậy chó nhỏ vẫn còn sống, nhưng nếu đối phương biết tin trở về sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh dương quang nữa.

Sống trong phòng giam nhỏ hẹp đến ngày thứ mười, Mộ Hoan bị hai ba tên thủ vệ lôi kéo ra ngoài, hai chân vô lực lê từng bước nặng nhọc. Nheo nheo mắt nhìn ánh nắng tàn treo trên đầu ngọn liễu, mơ hồ nhận ra mùa đông lạnh đã tràn về lúc nào. Toàn bộ cơ thể nhức nhói, chỉ đành lê theo bước chân của thủ vệ, thẳng đến mép vực sâu vạn trượng mới dừng lại.

“A Hoan!”

Mộ Hoan run rẩy ngẩng đầu lên, bắt gặp chó nhỏ đang đứng phía chiến tuyến đối diện, trong lòng tránh không khỏi run rẩy.

“Á Viên…”

“A Ba Đáp Thấu Á Viên.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chễm chệ trên lưng ngựa, quét mắt nhìn tàn quân của A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Không ngờ chiến loạn phía bắc không giữ được chân ngươi, nhanh như vậy đã hồi kinh, bản quốc công đúng là xem thường ngươi rồi.”

“Câm miệng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ đến hai vai phát run: “Đây là ân oán giữa chúng ta, mau thả A Hoan ra!”

“Thả ả? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Cả thiên hạ này đều biết yếu điểm duy nhất của A Ba Đáp Thấu Á Viên ngươi chính là Mộ Hoan, ngươi lại bảo ta thả ả ra?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cười nhạo một tiếng, hướng kiếm về phía Mộ Hoan: “Ngươi bước lên một bước, ta tắm máu ả khắp vực sâu.”

“Điện hạ ngài không cần lo cho ta!” Mộ Hoan điên cuồng giãy dụa, hai mắt đỏ bừng bừng: “Chạy đi!! Ngạn Huyền vẫn cần ngài, không nên lưu lại đây!!”

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lưu loát vung kiếm cắt một đường trên cánh tay Mộ Hoan, giận dữ gằn giọng: “Ngươi nghĩ ta không dám gϊếŧ ngươi sao?!”

“Dừng lại!” A Ba Đáp Thấu Á Viên nuốt một ngụm nước bọt đè nén hoảng hốt trong lòng: “Nói, ngươi muốn gì?”

“Một mạng đổi một mạng, ngươi tự kết liễu thì ta sẽ tha cho Mộ Hoan.”

“Điện hạ! Không được!!”

“Đánh!!”

Một cái tát đau điếng giáng lên mặt, Mộ Hoan gục xuống ho ra một ngụm máu.

“Dừng tay! Ta làm, ta lập tức làm!”

“Điện hạ, đừng…” Hai hàng nước mắt nóng hổi trượt dài trên gò má: “Đừng mà…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy cúi xuống nhặt lên trường kiếm, ánh mắt như cũ dán chặt lên người Mộ Hoan, bao nhiêu quyến luyến chỉ người trong cuộc mới hiểu.

“Điện hạ! Thần thiếp thà chết cũng không thể nhìn ngài tự tận!!”

Mộ Hoan nói như hét lên, dùng sức giãy mạnh khỏi cánh tay thủ vệ, hướng vực sâu vạn trưởng nhảy xuống.

“A Hoan!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ chặt thanh kiếm lao đến, gặp thần gϊếŧ thần gặp quỷ gϊếŧ quỷ, chẳng mấy chốc lưỡi kiếm đã thấm đẫm máu tươi. Không chút chần chờ nhảy xuống, chỉ cần giữ được đối phương dù chỉ một khắc cũng cam tâm.

Máu tanh nhuộm đỏ đất, thi hài chất chồng thành núi, lại tìm không được một đoạn nhân duyên.

Tuyết rơi lất phất nhuộm trắng mái đầu, bước chân chưa từng lung lay, chạy khắp nơi để tìm một dáng hình. Duy nhất chỉ một cái tên, một con người, tìm kiếm chẳng biết mệt mỏi, lồng ngực như vỡ tung thành trăm ngàn mảnh.

“Điện hạ, đừng tìm nữa…”

Hỉ Tâm giữ chặt cánh tay của Trữ quân điện hạ, gương mặt bị tuyết lạnh nhuộm đỏ bừng bừng: “Trữ quân phi thật sự chết rồi, xác có lẽ đã bị đánh dạt đến nơi khác, cứ tìm ở đây cũng không có kết quả.”

“Ngươi cút!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giống như phát điên, lê từng bước nặng nhọc, tay ôm vết thương vẫn còn rỉ máu. Làm sao A Hoan của nàng có thể chết được? Không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó được!

“Điện hạ!”

Hỉ Tâm kịp thời đỡ lấy thân thể suy sụp của trữ quân, vội đưa mắt nhìn thủ vệ mang áo ấm đến khoác lên cho nàng.

“Cút! Bản trữ quân phải tìm nàng… tìm A Hoan…”

“Không được, điện hạ ngài phải trở về thôi, vết thương của ngài lại rách ra rồi!!”

“A Hoan của ta… A Hoan…”

Lần đầu tiên Hỉ Tâm nhìn thấy Trữ quân điện hạ thất thanh khóc như một đứa trẻ, thứ đáng quý nhất bên cạnh chỉ một phút lơ là đã đánh mất, vĩnh viễn tìm không được nữa.

“Điện hạ.”

“A Hoan sao có thể chết, nàng không thể chết!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy chống tay xuống đất lấy điểm tựa đứng dậy: “A Hoan của ta rất kiên cường, nàng không từ bỏ, sẽ không…”

“Trữ quân phi thật sự không còn nữa rồi, điện hạ, ngài khi nào mới chịu tỉnh lại?!” Hỉ Tâm túm chặt hai vai của A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức lay mạnh, giận dữ gào thẳng vào mặt nàng: “Ngài như vậy có ích gì? Người hại chết trữ quân phi không phải ngài!!”

“A Hoan đi rồi, ngươi bảo ta phải làm thế nào? Ngươi bảo ta phải làm thế nào?”

“Điện hạ, ngài cần phải chấn chỉnh lại, giang sơn Ngạn Huyền đại lục địa không thể không có ngài!!”

“Không có A Hoan ta cần giang sơn này sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy chỉ tay về phía thiên nhai vô định: “A Hoan của ta không còn, nhưng gian sơn chân chính của ta mới là nàng, ngươi bảo ta chấn chỉnh thế nào đây?”

“Thế bách tính Ngạn Huyền phải thế nào? Điện hạ, ngài sao có thể ích kỷ như vậy được chứ? Trữ quân phi nếu còn sống cũng sẽ thất vọng về ngài!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên khốn khổ cười dài một tiếng: “Nàng thất vọng về ta, nhưng nàng không cần ta nữa…”

“Thần linh sẽ bảo hộ trữ quân phi, điện hạ, không chừng trữ quân phi đang ở một nơi nào đó mà chúng ta không tìm thấy được thôi.”

Đầu óc trống rỗng của A Ba Đáp Thấu Á Viên bừng sáng, run rẩy thì thào: “Là Thượng Hải… nhất định, A Hoan nhất định chưa chết, là đang quay về Thượng Hải…”

“Phải a, điện hạ, trữ quân phi nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Quan trọng nhất lúc này là chấn chỉnh triều cương, là xây dựng một Ngạn Huyền đại lục địa phồn thịnh, rồi khi mọi chuyện chu toàn trữ quân phi sẽ trở lại đây tìm ngài.”

“Phải, phải, ngươi nói đúng…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên như người bệnh ăn được tiên đơn, nhanh chóng đứng bật dậy, đẩy đám thủ vệ xung quanh chạy đi. Hỉ Tâm vội vàng đuổi theo phía sau, ánh mắt nhìn từng đợt sóng dữ cuộn trào, bàn tay hết nắm chặt rồi thả lỏng.

Trữ quân phi, cầu ngài phù hộ điện hạ bình an…



“Nữu nhi, ngươi muốn đi đâu?”

Phan Phất Nữu quay đầu lại, nhìn thấy Phan Phất Lai Kì cũng không có phản ứng gì, chậm rãi xoay người đối diện nàng.

Phan Phất Lai Kì mặc trên người hai kiện áo ấm vẫn thấy rét lạnh, bước đến hướng ô về phía Phan Phất Nữu: “Đêm khuya tuyết lạnh, ngươi hảo hảo về xem Hương Khấu, đừng đi lung tung.”

“Tỷ tỷ, ta phải đi.”

Ánh mắt Phan Phất Lai Kì càng thêm lạnh, tay siết chặt cán ô đến trắng bệch: “Đi đâu?”

“Đến kinh thành.”

“Ngươi điên rồi!!” Phan Phất Lai Kì ném mạnh ô xuống đất, dùng sức túm chặt hai vai Phan Phất Nữu: “Quốc công phủ tan hoang rồi, toàn bộ đều nhập ngục, tiểu công gia kia cũng sắp bước lên đoạn đầu đài. Ngươi còn muốn đi? Ngươi ngại mệnh dài sao? Ngươi không nghĩ cho ngươi cũng phải nghĩ cho Hương Khấu, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy?”

Phan Phất Nữu yếu ớt nắm lấy bàn tay của Phan Phất Lai Kì: “Ta dù sao vẫn là thê tử của nàng.”

“Nhưng A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan có xem ngươi là thê tử không? Đến cả Tâm Nhi gì đó cũng ruồng bỏ ả, ngươi đi để làm gì khi ả căn bản không xứng đáng để ngươi hy sinh nhiều như vậy!?”

“Tỷ tỷ.”

“Đừng gọi ta là tỷ tỷ!!” Phan Phất Lai Kỳ không phát hiện bản thân đang khóc thảm thương đến thế nào, hai bàn tay run run áp lên gò má Phan Phất Nữu: “Mẫu thân rất thương tâm, thấy ngươi an toàn sinh hạ Hương Khấu nàng mới vui vẻ được một chút. Phất Nữu, tỷ tỷ cầu xin ngươi, đừng đi…”

“Hương Khấu giao lại cho tỷ tỷ chiếu cố.” Phan Phất Nữu mở lòng bàn tay nàng đặt vào đó một túi hương: “Cái này ta không thể chính tay giao cho Hương Khấu, đợi nha đầu trưởng thành ngươi đưa lại cho nàng. Cứ nói nương thân vô dụng, không nuôi nổi nàng nên đã bỏ đi.”

“Nữu nhi, ngươi thật đủ tàn nhẫn.”

Phan Phất Nữu yếu ớt mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Phan Phất Lai Kì: “Ta đi, tỷ tỷ, bảo trọng.”

“Nữu nhi!!”

Bước chân cước bộ thoáng dừng lại, Phan Phất Nữu quay đầu nhìn, nụ cười ấm áp như gió xuân thổi tan băng tuyết vây quanh.

“Nếu được, ta sẽ quay về Tề Châu gặp ngươi.”

Phan Phất Lai Kỳ suy sụp đổ xuống nền tuyết, bàn tay ghì chặt túi hương, tại sao muội muội của nàng phải chịu đau thương? Tại sao không phải là người khác? Tại sao nhất định là Phan Phất Nữu!?

Một mình Phan Phất Nữu ly khai Tề Châu, đến kinh thành phồn hoa như họa, khác biệt Tề Châu quanh năm yên ả lâu lâu mới thấy xe ngựa lộc cộc đi ngang qua. Trong thành thời gian này đã ổn định hơn trước đây do tân quân kế vị, đem toàn bộ triều đình chấn chỉnh, bắt đầu xử lý đến toàn bộ phản thần liên quan đến Đồng quốc công.

Lòng dân giận dữ không ngớt, hận muốn băm thây Đồng quốc công trăm ngàn mảnh, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng chửi rủa.

Phan Phất Nữu lầm lũi đi, chẳng biết đi bao lâu, cứ đi rồi sẽ có ngày được gặp. Thậm chí chẳng dám tiêu nhiều bạc, để dành đến lúc mua chuộc quản ngục để vào thăm.

Trời không phụ lòng người, một ngày đông rét lạnh, Phan Phất Nữu thật sự tìm đến được ngục giam. Dúi vào tay thủ vệ rất nhiều bạc bọn chúng mới cho nàng tiến vào, trong lòng nom nóp lo lắng, mắt vẫn nhìn quanh quất cố kiếm tìm bóng dáng của người kia.

Đi rất lâu mới đến nơi, thủ vệ hất mắt nói: “Trong này, ngươi đi xem nhanh rồi ly khai.”

“Ta muốn lưu lại.”

“Ngươi điên à? Toàn gia Đồng quốc công sẽ bị trảm thủ, ngươi lưu lại khác nào tự tìm chết?”

“Cứ để ta được lưu lại.”

Phan Phất Nữu lấy thêm bạc dúi vào tay thủ vệ, hắn bất đắc dĩ đẩy cửa để nàng tiến vào, không quên đem cửa khóa lại cẩn thận. Âm thanh lạch cạch như một lời thông báo, nhân sinh của nàng đến đây là tận.

Người bên trong vẫn chưa biết sự xuất hiện của nàng, như cũ ngồi một góc lắng nghe tiếng tuyết rơi lác đác bên ngoài.

“Tiểu công gia.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngẩng đầu lên, phát hiện Phan Phất Nữu thì không khỏi kinh ngạc: “Ngươi sao lại ở đây?”

Phan Phất Nữu không trả lời, xoay người ngồi xuống một góc khác, ôm chặt hai đầu gối còn mặt thì vùi vào cánh tay.

Không gian trở lại an tĩnh như cũ, chỉ còn tiếng gió thổi rì rào sau khung cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay. Ngoài kia không chừng mai hoa đã nở, rợp đỏ cả con đường, hoặc có khi chỉ vừa bung ra lớp cánh hoa đo đỏ. Nhưng nàng chắc, giờ này A Ba Đáp Lan Hương Khấu đã thức dậy đòi sữa, không thấy nàng nhất định sẽ khóc rất nhiều.

“Ta rõ ràng đã hưu ngươi, không thể nào ngươi vẫn bị đưa vào đây!?”

“Ngài hưu ta thì sao? Không hưu ta thì sao?” Phan Phất Nữu ngẩng đầu lên, đôi môi khô khốc chạm vào nhau: “Phan Phất Nữu ta vẫn đã gả cho ngài, thậm chí còn sinh được oa oa.”

A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thoáng trầm mặc, nghiêng đầu tựa vào tường lạnh, hai mắt nhắm nghiền có vẻ như đang ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu lại nặng nề mở miệng: “Oa oa vẫn tốt chứ?”

“Chưa chết.”

“Ân.”

Từ khi nào các nàng đến cả một câu quan tâm cũng nói không thành?