Lang Hoặc

Lang Hoặc - Chương 23: 23: Có Biến




Nghiêm Yên sờ cằm.

"Gần đây sao vậy nhỉ, ngay cả thiếu chủ nhà Lưu Nguyệt cũng xuất hiện ở đây... còn làm hàng xóm!"

Nghiêm Yên nhìn về hướng nhà thờ xa xa.

Cảnh Tình chỉ chỉ lên đầu.

"Tên kia có phải bị đánh trúng vào đây không?"

"Ừm... nghe giang hồ đồn, là cô ấy từng bị súng bắn vào đầu, nhưng kỳ tích vẫn sống sót, kể từ đó cũng trở nên điên điên khùng khùng."

Hôm nay được gặp người thật, đúng là... một người điên xinh đẹp.

"Được rồi, tớ phải đi tìm Tiểu đà điểu." Cảnh Tình đi về hướng gara.

"Tiểu Vi, ngẩn người hả!"

Nhà Cơ Nhị có hai phòng, cũng là thuê, có điều so với chỗ Tư Minh Vi từng ở thì tốt hơn rất nhiều. Cả hai thu dọn thỏa đáng xong, Tư Minh Vi đứng một mình ở cửa sổ ngẩn người.

"A? Không có, Cơ tỷ, tớ chẳng qua chỉ..."

"Không cần giải thích, từ sau khi cậu rời nhà tổng giám đốc, luôn chỉ một bộ mất hết hồn vía."

Tư Minh Vi cúi đầu che giấu.

"Chỉ là lúc tớ rời khỏi tình trạng cô ấy hình như không được tốt lắm, tớ có chút lo lắng... dù sao cô ấy vẫn luôn rất chăm sóc cho tớ..."

Thanh âm càng nói càng nhỏ.

Nội tâm cô kịch liệt giãy giụa, rõ ràng không nên lại nhớ tới người nọ, nhưng tại sao?

"Tiểu Vi, Cơ tỷ tớ dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng tớ có thể cảm giác cậu là có tình cảm với tổng giám đốc."

Lời Cơ Nhị thành khẩn nói, lại kéo Tư Minh Vi về lại bên giường.

"Tớ nói này, có phải những chuyện mới đây, đã khiến lòng cậu thấy sợ hãi."

"Không phải đâu, Cơ tỷ, tổng giám đốc là một người rất ưu tú, bất luận về tướng mạo hay năng lực, cô ấy đều hoàn mỹ về mọi mặt, còn tớ..." Dừng một chút.

"Bọn tớ là người thuộc về hai thế giới khác nhau..."

Tư Minh Vi ngẩng đầu ánh mắt mơ màng nhìn về xa xăm.

"Tiểu Vi a, cậu là tự ti đi. Nhưng cậu có từng nghĩ cô ấy nghĩ như thế nào về cậu, xem cậu là gì chưa?"

"A..."

Đúng rồi, cô chưa từng hỏi cô ấy, kiểu mẫu sống chung giữa các cô vẫn luôn là ngươi truy ta đuổi. Cô hèn yếu, lùi bước, trong tiềm thức luôn kháng cự đoạn tình cảm không có hồi kết này.

"Cơ tỷ, cậu biết không? Cô ấy rất ấm áp, rất ôn nhu, chỉ là có đôi khi rất lãnh khốc, cô ấy, ngay cả những lúc cao ngạo, cũng chỉ giả vờ để người khác phải kính sợ thôi..."

"Haha, xem cậu kìa, Tiểu Vi, cậu chú ý tổng giám đốc như vậy. Cô ấy cũng rất quan tâm tới cậu a, nghe cậu kể lại, tớ cũng cảm thấy, cô ấy đặc biệt quan tâm tới cậu, cũng sẽ có lúc loại quan tâm này, sẽ làm tổn thương cậu."

Tư Minh Vi sáng tỏ.

"Ồ~ không ngờ Cơ tỷ cậu thì ra là một chuyên gia tình yêu nha, nói chuyện với cậu, tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chỉ là, cô ấy vẫn còn để ý, cô ấy không tin tưởng tớ..."

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, Cơ tỷ, chúng ta đi chợ mua đồ ăn đi, tối nay tớ sẽ nấu, cảm ơn cậu đã thu nhận tớ!" Tư Minh Vi cười nói.

"Ơn nghĩa gì, nói đến thì tiểu tử này cũng rất đáng yêu nha!"

Cơ tỷ chọc ghẹo tiểu bảo bảo, nhéo nhéo lên hai má bụ bẵm.

Tiểu tử đưa tay muốn phản kích, đương nhiên là chụp hụt, ai bảo tay nhóc ngắn cũn cỡn làm chi.

- --

"Tiểu Liên! Cái gì? Em đi tìm Vi Vi?" Trần Vĩ đang trong ca trực giật mình nói.

Sắc mặt Trần Vĩ biến sắc, Hạ Liên không vui, vốn bị Cảnh Tình đối đãi như vậy đã thấy căm tức không có chỗ phát tiết, không ngờ bạn trai cô cũng vậy.

"Làm sao? Anh lo lắng! Còn không thừa nhận, anh với cô ta có quan hệ không rõ ràng!"

Thanh âm the thé lên, Trần Vĩ kéo cô sang một bên, đề phòng người qua đường xem thấy hai người bọn họ.

"Em lại thế rồi! Thời đại học quan hệ hai người cũng không tồi, sao bây giờ em cứ nhằm vào cô ấy như vậy."

"Ha? Hỏi hay lắm, còn không phải tại vì anh! Đừng tưởng em không biết chuyện tối đó của hai người!" Hạ Liên càng khắc nghiệt nói.

"Em!" Trần Vĩ nặng nề gỡ mũ trên đầu, ném lên bàn.

"Chuyện đó không liên quan gì tới Vi Vi cả!"

Trần Vĩ vừa nói, vừa xoay người đi, tựa như không muốn nhắc lại chuyện này.

Hạ Liên tính khí bốc lên, tay chỉ vào hắn.

"Trần Vĩ, anh rốt cuộc thừa nhận, là anh coi trọng cô ta rồi đúng không!"

"Anh cơ bản không hề yêu em, ba em nói đúng, anh chính là tham tiền của nhà em mà thôi!" Hạ Liên không chừa nói.

Trong lòng Trần Vĩ cả kinh, lại chạy qua dỗ dành Hạ Liên.

"Tiểu Liên, lẽ nào đến tận bây giờ em cũng không tin anh là yêu em thật lòng?"

"Đừng bày bộ dạng này ra với em! Em nói anh biết, Trần Vĩ! Hai chúng ta kết thúc rồi!"

Hạ Liên tức giận ngồi xuống sô pha một bên.

"Tư Minh Vi cô giỏi lắm, tôi càng không rõ, cả nữ tổng giám đốc cũng che chở cho cô! Ha~ lẽ nào, cô đang được cổ bao nuôi!"

"Tiểu Liên, em đang nói bậy bạ gì vậy! Lỡ như Cảnh tổng nghe thấy sẽ không được hay! Còn nữa, em thật sự muốn chia tay cùng anh!"

"Tư Minh Vi, tôi không nhìn ra cô lại là con người có thể chơi cả nam lẫn nữ!" Hạ Liên tiếp tục nói một mình.

- --

Cảnh Tình định ngồi vào xe.

"Đại tiểu thư!"

Một đạo giọng nói bén nhọn cắt ngang, là Lang bà hoa lệ xuất hiện trên nóc xe, nóc xe trầm xuống, ánh mắt Cảnh Tình quan sát nhìn bà.

Lang bà nhảy khỏi xe, bu lên người Cảnh Tình, chính là một trận cuồng hôn. Giờ phút này nhiệt độ trên người Cảnh Tình đã xuống dưới mức đóng băng.

"Lang bà, xuống mau!"

Lang bà một bên lau nước mắt.

"Tiểu thư, tôi nhớ cô muốn chết! Mau cùng tôi về Lang tộc đi!"

Cảnh Tình đỡ trán không biết làm sao, Nghiêm Yên một bên vội vàng kéo Lang bà qua một bên.

"Lang bà, Lang nữ vương bây giờ đang có chuyện rất quan trọng, để ngày mai bà hãy tới!"

"Bệ hạ hoàng hậu đổ bệnh rất nặng, đại tiểu thư phải lập tức quay về ngay!" Lang bà nói ra lời kinh người.

Cảnh Tình cấp bách nói.

"Lang bà! Bà nói sao? Phụ vương mẫu hậu xảy ra chuyện!"

Lang bà vẫn một bên lau nước mắt, nức nở nói.

"Đúng vậy, bệ hạ hoàng hậu đột nhiên lâm bệnh nặng, thái y cũng vô phương cứu chữa!"

Cảnh Tình lảo đảo, lui về sau vài bước.

"Sao có thể? Chúng ta là yêu, sao có thể bị bệnh được?"

"Đại tiểu thư, bệ hạ hoàng hậu vốn tuổi tác đã cao, còn nữa, yêu vẫn có thể sinh bệnh a!"

"Đại tiểu thư, cô mau trở về chủ trì đại cuộc đi, thái tử điện hạ bỏ trốn trồi!" Lang bà thúc giục.

Quả là cơn sóng này chưa qua đợt sóng khác liền ập tới, tên đệ đệ không nên thân của Lang nữ vương lại bỏ trốn, còn vào giờ phút quan trọng thế này.

Cảnh Tình suy nghĩ, nếu lần này cô trở lại Lang tộc, trong thời gian ngắn sẽ không thể trở lại, vậy Tiểu đà điểu và Lang Lang...

Nhíu mày, nhưng mà phụ vương mẫu hậu.

"Lang nữ vương, bằng không cậu đi gặp chị dâu trước, rồi về liền! Lúc này cần phải nói rõ mọi chuyện trước!" Nghiêm Yên đề nghị.

Cảnh Tình gật đầu.

"Lang bà, tôi có chút việc gấp, bà về Lang tộc trước, sau khi làm xong, tôi sẽ lập tức trở về!"

Không đợi cho Lang bà còn định nói thêm gì đó, Cảnh Tình lập tức lái xe rời đi.

"Đại tiểu thư!!"

Lang bà vẫy vẫy tay, gặm gặm móng.

- --

"Cô Hạ, chào cô."

Hoa Linh xuất hiện trước mặt cả hai, bình tĩnh nói.

"Thư ký Hoa, là cô?"

Hạ Liên không hiểu lúc này cô ấy tìm cô có chuyện gì.

"Có thể nói chuyện riêng với tôi một chút không."

Hạ Liên thoát khỏi dây dưa của Trần Vĩ, đi theo Hoa Linh tới chỗ yên tĩnh.

"Thực ra, tôi nghe nói cô với cô Tư là bạn thời đại học."

Nghe thấy ba chữ Tư Minh Vi, Hạ Liên liền nhíu mày rõ ràng, bày tỏ không vui.

"Là như vầy..."

Trần Vĩ không yên lòng Hạ Liên, liền theo đuôi hai người, im lặng đứng nghe.

Hoa Linh nói xong, khóe mắt liếc nhìn về góc hướng Trần Vĩ đứng, có điều, từ chỗ Trần Vĩ thì lại không thể chú ý được phía Hoa Linh.

Trần Vĩ che miệng, xém chút đã thất thanh gọi ra tiếng, nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện hắn rất chấn động.

- --

Cảnh Tình gọi điện, phái người điều tra được Tư Minh Vị hiện đang ở nhà của Cơ Nhị cũng là nhân viên công ty cô, lập tức chạy tới đó, có điều trong nhà hình như không có ai. Cô kiên nhẫn đậu xe dưới nhà đứng đợi, nhìn vào trong cửa nhà, cũng hơn chỗ ở trước kia của Tiểu đà điểu nhiều, vừa nghĩ tới cô ấy muốn trở lại cuộc sống trước kia, lòng cô liền không khỏi thắt chặt.