"Tôi có người yêu rồi......"
Cảnh Diệt vẫn là nói chuyện này, cô cho rằng đây là lúc nên nói rõ ràng với Cảnh Kỳ, vạch rõ ranh giới.
"Chị biết chuyện đó..."
Cảnh Kỳ mất khống chế tiến lên, ôm chầm lấy Cảnh Diệt.
"Kỳ..."
Cảnh Diệt muốn né tránh.
"Để chị ôm em một lúc cũng không được sao?"
Cảnh Kỳ đau lòng nói.
"Cổ tốt đẹp vậy ư? Nữ ma đầu Shura đó..."
Cảnh Diệt gỡ hai tay cô ra.
"Tôi không cho phép chị nói động tới em ấy!"
Nếu giờ phút này Cảnh Diệt khôi phục về lại nguyên hình, hẳn bộ lông trên người cô đã xù lên.
"Ha... đã đến mức độ này? Ngay cả việc chị chỉ hoài nghi, em cũng đã không thể chấp nhận."
Cảnh Kỳ hít hít cái mũi, khôi phục về lại dáng vẻ không gợn sóng.
"Kỳ, em ấy là vợ tôi, tôi sẽ không cho bất kỳ ai có lời chê trách, làm tổn thương đến em ấy!"
Cảnh Diệt biểu thị công khai chủ quyền.
"Vợ à... đã biết bao nhiêu lần, chị đều muốn trở thành nương tử của em..."
Cảnh Kỳ than thở.
"Có một vài chuyện một khi để lỡ, thì sẽ không thể quay đầu, Kỳ, chị bây giờ đang rất hạnh phúc mà. Cảnh Lưu hắn tuy làm người xảo trá, nhưng đối xử chị lại là thật lòng, như vậy vẫn chưa đủ ư?"
"Cần gì phải cố gắng níu kéo một người đã là khách qua đường trong cuộc đời chị!"
Cảnh Diệt than thở thay người trước mặt, ban đầu chính cô ấy là người đã tự tay kết thúc mọi chuyện giữa cả hai, tại sao đến hôm nay, lại cứ bám riết lấy cô không buông như vậy!
- --
"Đồ đàn bà khốn kiếp! Cô rốt cuộc đang muốn làm gì!"
Một đường bị kéo thẳng ra xe, Cơ Nhị nổi giận đùng đùng với Nghiêm Yên.
"Chẳng phải tay đang bị thương à? Thì mang cô đi bệnh viện a!"
Nghiêm Yên bình tĩnh nói.
"Cô mượn việc công để trả thù riêng thì có, không cần cô chở, tôi tự đi được!"
Vừa nói, Cơ Nhị vừa liền định xuống xe.
Nghiêm Yên nhanh hơn cô một bước, khóa cửa xe lại.
"Đồ đàn bà chết tiệt! Lẽ nào cô muốn..."
Cơ Nhị một bên cố gắng nhích lại gần cửa xe, tận lực cách xa cô chút.
Nghiêm Yên trừng mắt nhìn cô.
"Tôi muốn cướp sắc, cũng sẽ không tìm cô!"
"Chậc~ bộ tôi có bộ dạng kém cỏi lắm sao? Nếu cô định cướp sắc tôi thật, tôi sẽ..."
"Cô sẽ làm gì?"
Nghiêm Yên vẫn ung dung nhìn cô.
"Tôi... tôi sẽ thiến cô!!!!"
Cơ Nhị không thèm đếm xỉa.
"Hahahahaha, thật ngại quá, chỉ sợ làm cô phải thất vọng! Tôi phải đâu đàn ông cơ chứ!"
Nghiêm Yên khởi động xe.
Cơ Nhị cũng bối rối, mới biết mình vừa nói sai, để cho đồ đàn bà chết tiệt này chê cười!
Lập tức, một cước giẫm lên chân Nghiêm Yên, Nghiêm Yên bị giẫm, đau quá kêu thành tiếng.
"Bà già điên!"
Nghiêm Yên một tay kéo cái chân cô, cởi giày, chính là công kích một trận lên lòng bàn chân.
"Á á! Đồ đàn bà chết tiệt!!! Cô làm cái gì!!! Bớ người ta! Cứu tôi với! Có người muốn giết người!!!"
Lòng bàn chân Cơ Nhị bị thọt lét cười ra nước mắt, vừa liều mạng kêu cứu, vừa một bên nguyền rủa Nghiêm Yên.
"Này thì đạp tôi! Để xem hôm nay tôi có thu thập được cô hay không!"
Mắt thấy Cơ Nhị sợ nhột đến vậy, khoái cảm trả thù xông lên đầu, Nghiêm Yên tiếp tục cố gắng hành hạ lòng bàn chân Cơ Nhị.
"Buông tay!! A hahaha! Nhột quá!!! Buông tay a, đồ rắm thối chết tiệt!!!"
Cơ Nhị dùng bàn tay còn lại túm lấy đầu Nghiêm Yên, mặc kệ ba lần bảy hai mốt, chính là dùng sức một trận.
"Oái!!!! Bà điên này!! Có thả ra không!"
Nghiêm Yên bị đau hô lên.
Cơ Nhị cũng không nguyện ý buông tay.
"Cô buông ra trước, tôi mới thả, bằng không tôi cho cô biến thành hói đầu!!"
"Đàm phán" với Nghiêm Yên.
"Cô!!! Hôm nay tôi không phải không thể thu thập được cô!"
Không gian trong xe tuy nói đủ rộng rãi, nhưng hai con người ngồi hàng ghế trước lại hiện ra hình ảnh rất buồn cười, một người thì liều mạng túm tóc một người, một người thì liều mạng thọt lét lòng bàn chân người kia.
Rồi tiếng mắng chửi, rồi tiếng kêu gào.
"Cạch", cửa xe Nghiêm Yên mở ra. Lang bà trợn mắt há hốc nhìn hai người.
Trong đầu Nghiêm Yên khi đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Mất hết mặt mũi rồi...
Theo phía sau còn có Cảnh Tình và Tư Minh Vi, đầu tiên ngơ ngẩn, sau đó Cảnh Tình phá lên cười.
Tiếng ồn ào của hai người truyền vào tận trong nhà, cho nên mới kinh động mọi người.
Tư Minh Vi nhìn bộ dạng chật vật của Cơ Nhị, không nhịn được trộm cười. Tư Minh Vi run run bả vai.
"Tiểu Thử..."
Cảnh Tình cất tiếng gọi.
Nghiêm Yên vốn định buông Cơ Nhị, nhưng Cơ Nhị vẫn đang túm chặt lấy tóc cô không buông, khiến cô không xoay đầu lại được.
"Bà điên, nhanh thả ra!"
"Cô buông trước, tôi mới thả!"
Cơ Nhị lại tăng thêm lực đạo, trong lòng bàn tay cô đã có vài sợi tóc.
"Bà điên này! Cô còn ngại chưa đủ bị chê cười hay sao!"
Lang bà bất đắc dĩ nhìn cả hai, già đầu rồi, còn có thể nháo thành như vậy, ghi thù nhau đến mức nào a.
"Tiểu Thử, lễ độ với Cơ Nhị một chút."
Thời điểm Cảnh Tình nói những lời này, vẫn không thể khắc chế ngưng cười, vừa nói vừa kèm theo âm cười, cho tới giờ cô chưa từng nhìn thấy hình ảnh Tiểu Thử thảm hại như vậy.
"Cảnh nữ vương... ngay cả cậu cũng cười chê tớ!!!!"
Nghiêm Yên một phát hất chân Cơ Nhị, Cơ Nhị cũng buông tay, cả hai đồng thời ngã nhào ra ngoài xe chổng bốn chân lên trời.
"Hahahaha...."
Thật tốt, tất cả mọi người ở đây đều cười rộ rất vui vẻ.
- --
"Cô ấy nhớ mình, cô ấy không nhớ mình, cô ấy nhớ mình, cô ấy không nhớ mình..."
Charlie ngồi một mình yên tĩnh trong vườn hoa, bứt cánh hoa. Lão quản gia vừa nhìn vừa lo lắng, không muốn quấy rầy thiếu gia một mình thương tâm, nhưng lại có việc khẩn cấp phải lập tức báo cáo.
"Thiếu gia!"
"Ừ..."
Charlie có chút đờ đẫn quay đầu lại, cặp mắt vô hồn.
"Vừa rồi có tin, năm phút nữa tiểu thư Cherri sẽ cập bờ!"
"Ừ... Cherri?? Cherri Carano???"
Charlie nháy mắt bừng tỉnh.
"Sao cô ta tới đây?? Trước đó tôi đâu có nhận được tin tức này! Chuẩn bị máy bay nhanh lên, tôi phải đi lánh nạn!"
Cơn ác mộng cả đời Charlie, chính là đại tiểu thư gia tộc Carano, từ sau lần gặp mặt trong một yến tiệc ở Châu Âu, cô ta cứ bám riết lấy hắn không buông, vốn nghe nói cô ta đã đính hôn, Charlie mới dần dần quên lãng cô ta.
"Không kịp rồi... thiếu gia!"
Lão quản gia nói vị tiểu thư kia đã cách bờ biển rất gần.
Luôn luôn giữ phong độ ưu nhã quý sờ tộc Charlie giờ đây hoàn toàn không còn sức sống, mặt dài như cái ống bơm.
"Lần này cô ta tới là muốn làm gì, không phải sắp kết hôn rồi sao?"
"Thiếu gia... có lẽ cậu vẫn chưa nghe nói, tiểu thư Cherri giữa tiệc cưới đã từ chối đối phương, trực tiếp rời đi. Lần này tới, là muốn nghỉ mát trên hòn đảo một thời gian."
Sắc mặt như tro tàn, vẫn còn đang đắm chìm trong đau thương bị mối tình đầu từ chối, liền gặp phải thảm cảnh tai ương như vậy sao...
Một chiếc tàu biển sang trọng màu trắng đậu sát bờ biển, trên mũi thuyền có một bức tượng nữ thần màu trắng bắt mắt, tỏ rõ chủ nhân của nó rất phi phàm. Không sai, Cherri Carano ở Châu Âu là một quý tộc một cái giơ tay nhấc chân cũng có sức nặng, lâu nay, cây quyền trượng vẫn luôn do nữ giới nắm giữ, tất cả nam giới đều ở rễ trong gia tộc các cô.
"Charlie yêu dấu của em!"
Cô gái đứng ở mũi thuyền tràn đầy tự tin, nói ra lời như thế.
"Đại tiểu thư, căn cứ theo nguồn tin mới nhất, đối tượng ái mộ của cô thiếu gia Charlie đã rời khỏi hòn đảo."
Một cô gái trẻ tuổi báo cáo.
"Vậy Charlie phản ứng thế nào?"
"Rất là... không nỡ..."
Cô gái ấp úng trả lời.
Cô gái mang dòng máu thuần khiết Châu Âu hất hất mái tóc xoăn màu vàng của mình.
"Charlie yêu dấu, em sẽ để anh hiểu rõ, ai mới là cô gái xứng tầm với anh!"
Còn cái cô người phương Đông kia, em sẽ từ từ chào hỏi cô ta.
- --- ---- ----
I'm back!!! Xin lỗi các bạn nghỉ gần chục ngày mới chồi lên.
Chưa có đọc kỹ phần 1 bao giờ, Cherri Carano mẹ của con rắn xà dẹo Thanh Phượng phần 2 không ngờ lại có màn lên sàn dư lầy, lại theo đuổi nam phụ cơ.
P/S: Thành thật xin lỗi luôn, mình edit xong từ hôm qua, tính tối làm về kiểm tra lại lần nữa rồi up lên nào ngờ "tã" quá ngủ quên đến 4h sáng choàng tỉnh, nhớ ra mới lọ mọ bò lên úp:(((