Lang Hoặc

Lang Hoặc - Chương 63: 63: Xem Kịch Vui




"Ấy chà! Chắn hẳn vị đây chính là niềm vui mới của Cảnh nữ vương trong truyền thuyết nhỉ!"

Tư Đồ Thiên cố ý đi vòng trước mặt Cảnh Tình, tới trước mặt Tư Minh Vi, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Tư Minh Vi yết ớt lui ra sau vài bước, muốn vòng qua bên kia dựa vào Cảnh Tình.

Cảnh Tình là ngự tỷ có khí tràng mạnh nhất Tư Minh Vi từng gặp, không ngờ giờ phút này gặp Tư Đồ Thiên trước mặt cũng tản ra áp lực cường đại không kém.

"Nhìn gì mà nhìn! Đừng có mà đánh chủ ý lên vợ tôi!"

Cảnh Tình giống như gà mẹ hộ con ngăn trước người Tư Minh Vi, trợn mắt nhìn Tư Đồ Thiên.

Dám đánh chủ ý lên người người của cô, chán sống mà!

"Gì? Có mới liền nới cũ hở!"

Y như rằng, Tư Đồ Thiên lộ ra nét kinh ngạc. Sắc mặt Tư Minh Vi trong nháy mắt ảm đạm, cô ấy quen biết Tình? Cô ấy có quan hệ thế nào với Tình? "Nới cũ" hai chữ này như khóa chặt lòng cô lại.

Trên trán Cảnh Tình hiện lên một rừng hắc tuyến, âm lãnh nói.

"Cái gì mà có mới nới cũ? Hôm nay là lần đầu tiên gặp, các hạ đây hình như có chút đường đột rồi!"

Vừa nói, vừa ôm Tiểu đà điểu vào lòng, vững vàng hộ trong ngực, bàn tay nắm lấy tay cô dùng sức hơn, muốn cho cô yên tâm.

Tư Minh Vi nhất thời cảm thấy một trận ấm áp tập kích tới, đánh tan mây khói mờ mịt bao trùm vừa rồi. Ánh mắt Cảnh Tình chân thiết đối mặt cô, tựa như muốn nói: Tin tưởng chị! Tư Minh vi cũng nhìn cô lại với ánh nhìn tương tự.

Tư Đồ Thiên bị trao đổi không tiếng động trước mặt của cả hai làm cho ngứa ngáy nổi da gà một trận. Chủ ý quyết định, đã diễn phải diễn cho trót.

"Cảnh nữ vương! Xem như cậu thật sự đã quên mất tôi, nhưng buổi tối đó thật sự khiến người ta không thể quên được! Tôi chưa từng gặp ai nhiệt tình như vậy!"

Hiếm có được, cô một tay che ngực, cứ như nữ nhân vật chính đang diễn rất sâu trên sân khấu vậy!

Tư Minh Vi dùng sức đạp Cảnh Tình một cái, Cảnh Tình đau đến buông tay. Tiểu đà điểu đây là đang ghen, nháo không được tự nhiên sao? Đáng yêu chết cô! Như vậy càng nói rõ Tiểu đà điểu rất để ý tới mình. Có điều, có phải đã dùng sức hơi quá rồi không, chân cô đau lắm a!

Tư Minh Vi cũng không ngờ mình cũng sẽ ứng xử giống như những người phụ nữ khác đụng chuyện khi yêu vậy, sẽ để ý quá khứ một nửa của mình. Thật ra trong lòng cô đang nói rất rõ với bản thân: Phải tin tưởng Tình! Nhưng lòng tự ti lại bắt đầu len lỏi quấy phá, Tình là một người phụ nữ xinh đẹp lại có năng lực, xem như có quen với ai đó cũng là chuyện rất bình thường! Hơn nữa con người khi tới một độ tuổi nhất định, tự nhiên sẽ có nhu cầu trên phương diện đó!

Vì vậy trong đầu cô liền xuất hiện hình ảnh hai người giao triền. Cảnh Tình nhìn thấy biểu tình Tư Minh Vi, cũng biết trái hồng mềm lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Lập tức, cô càng sinh lòng bất mãn với người trước mặt. Khí tràng ngự tỷ mạnh mẽ đối mặt nhau, tuy cùng phái nhưng diễn ra trên người cả hai lại dị thường hoàn mỹ.

Cảnh Tình kéo Tư Minh Vi tới, cường hôn đáp lại sự kháng cự của cô ấy, khóe mắt dư quang lại liếc nhìn về Tư Đồ Thiên, hướng cô tuyên thệ cô gái trong lồng ngực mình mới là chân ái của mình.

Tư Đồ Thiên ngược lại mặt đầy vui vẻ xem kịch, thưởng thức hình ảnh ôm hôn của cả hai, còn cười cười nhìn đáp trả Cảnh Tình.

Đối mặt trước thế tấn công quyết liệt của Cảnh Tình, Tư Minh Vi sắp không thở được, bởi vì miệng cô không thể lên tiếng, tay Tư Minh Vi đặt trên bả vai Cảnh Tình, làm động tác từ chối. Trái hồng mềm trong ngực Cảnh Tình rất không hợp tác, cô càng ra sức cường thế hơn, một tay cố định sau đầu, một mặt trong miệng càng vén lên một trận cuồng phong bạo vũ.

"Ây dô, còn không buông ra, ngược lại sẽ xảy ra án mạng nha!"

Tư Đồ Thiên lòng tốt nhắc nhở. Dù cô rất vui vẻ thưởng thức màn biểu diễn xuân cung đồ trước mặt, nhưng tiểu thụ đây bị ức chế như vậy cũng sắp không xong rồi. Dựa theo tinh thần y đạo nhân từ của mình, cô vẫn là phải khuyên nhủ, cứu con cừu con khỏi miệng sói. Được rồi, dù cô là một nhân viên pháp y chuyên mổ xẻ tử thi.

Thật vất vả, Cảnh Tình mới chịu buông Tư Minh Vi, môi vừa rời ra, một sợi chỉ bạc nối giữa khóe miệng cả hai liền rơi xuống, Tư Minh Vi mở to miệng hô hấp làn không khí mới mẻ, Cảnh Tình thân thiết tiến lên, một tay ôn nhu vuốt ve sau lưng, nhuận khí cho cô.

Mặt Tư Minh Vi đỏ bừng, giống y trái táo chín rục, dụ dỗ Cảnh Tình càng thưởng thức cô hơn. Cảnh Tình xém chút không nhịn được lại muốn hôn tiếp.

"Khụ, khụ, ăn xong quên chùi mép?"

Ánh mắt Tư Đồ Thiên hài hước dừng trên khóe miệng Tư Minh Vi, Tư Minh Vi cả kinh, vội vàng dùng tay lau chùi nước miếng bên khóe miệng.

Giờ phút này lại cảm nhận được cái tay Tình sau lưng mình không đứng đắn, ngoài mặt giúp cô nhuận khí, nhưng thực tế lại đang ăn đậu hũ các loại, ngón tay có chút không thành thật phác họa trên vị trí nhạy cảm, hại thân người cô lập tức trở nên mềm nhũn.

Xoay người lại, mấy nắm đấm đều nện lên người Cảnh Tình, kháng nghị trước hành động vừa rồi của cô, nhưng xuyên thấu qua biểu tình, người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra đó là nét vui sướng.

Cảnh Tình rất hưởng thụ thừa nhận cái đánh yêu của người yêu mình, một tay cố định vai cô ấy lại, dùng ngón tay lướt qua bờ môi làm cô rất dễ chịu vừa rồi, bên trên vẫn còn lưu lại trong suốt bóng loáng.

Tư Minh Vi từ đầu kháng cự, nhưng thực ra lúc đó hai chân đã mềm nhũn vô lực, xụi lơ trong lòng Cảnh Tình, để mặc cổ định đoạt.

"Sao hả? Còn muốn xem tiếp không?"

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thiên, ý bảo, đừng nói là đã có gì với cô, xem như đã có gì thật, thì ngày hôm nay trong mắt tôi cũng chỉ có thể chứa đựng cô gái này mà thôi.

Tư Đồ Thiên tiếp nhận toàn bộ ánh mắt, không thèm để ý chút nào nhìn ngược lại cô, lại đưa mắt về hướng Tư Minh Vi trong ngực Cảnh Tình.

"Hình như người trong ngực cô mới càng ngon miệng hơn, khiến tôi cũng muốn ăn thử!"

Sau đó lại nhìn khiêu khích Cảnh Tình.

Cảnh Tình ôm chặt Tư Minh Vi vào lòng.

"Chỉ cần cô có lá gan này!"

Lần đầu tiên, Tư Minh Vi cảm nhận được Cảnh Tình bất an, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Tư Đồ Thiên sợ rằng sớm đã đã bị Cảnh Tình loạn đao chém chết.

Tư Minh Vi thu gom dũng khí, rời khỏi ngực Cảnh Tình, Cảnh Tình kéo tay cô lại, ngây ngốc nhìn cô, Tư Minh Vi cười một cái với cô, sau đó cũng nắm tay đáp lại, tỏ ý cô hãy yên tâm.

Lấy được giấy và bút, Tư Minh Vi viết viết xong, đưa cho Tư Đồ Thiên. Tiểu thụ này? Lẽ nào là người câm?

Bất luận giữa cô và Tình từng có quá khứ thế nào, nhưng giờ phút này đây cô ấy chỉ thuộc về mình tôi, và tôi cũng chỉ thuộc về mình cô ấy!

Chữ viết kiên định có lực tỏ rõ ý chí quyết tâm của Tư Minh Vi.

"Haha! Tiểu thụ này thiệt thú vị! Tôi ngày càng có hứng thú với cô rồi!"

Tư Đồ Thiên nửa thật nửa đùa nói.

"Thiên Thiên, là đối với ai ngày càng có hứng thú vậy!"

Tư Đồ Thiên giống như nghe thấy tiếng gọi của ma quỷ vậy, sợ hãi vội vàng tiến tới. Tăm xỉa răng trong miệng cũng rơi ra.

"Chị! Sao lại ra đây! Không phải em đã dặn nghỉ ngơi trên xe, đợi em về mà!"

Tư Đồ Thiên cầm lấy tay nắm xe lăn.

"Thiên Thiên em đi lâu thật lâu! Người ta một mình trên xe nhàm chán, không biết phải làm gì đành phải tự mình ra đây! Không ngờ nghe được cuộc đối thoại thú vị như vậy! Có thật là thế không? Thiên Thiên?"

Tư Đồ Viêm lộ ra nụ cười rất sáng, thế nhưng Tư Đồ Thiên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

"Hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm! Chẳng phải em thấy nhàm chán nên mới muốn chơi đùa với họ thôi sao?"

Tư Đồ Thiên vội vàng giải thích, rất sợ Tư Đồ Viêm sẽ nghĩ lệch.

Cảnh Tình nhìn hỗ động giữa các cô, liếc cái liền hiểu ngay.

"Tôi lại không cảm thấy cô ấy đang nói đùa! Đêm đó chẳng phải...!"

"Im miệng! Ai có cái gì với cô chứ! Tất cả đều chỉ là ảo giác! Ảo giác!"

Tư Đồ Thiên bắt đầu nói đông nói tây, chỉ cầu Tư Đồ Viêm đừng truy cứu chuyện vừa rồi.

"Thật ra! Vóc người cô cũng hợp khẩu vị tôi lắm! Tôi không ngại cùng cô có thêm một đêm oanh oanh liệt liệt!"

Vì đề phòng Tư Minh Vi ghen, Cảnh Tình chớp mắt với cô một cái, mười ngón tay đan vào nhau, bấu vào lòng bàn tay.

Tư Minh Vi đúng là được nhìn thấy điều mới mẻ, nhìn Tư Đồ Thiên lúc này hoàn toàn khác với khí tràng ngự tỷ vừa rồi, ngược lại lại có dáng dấp của một cô gái nhỏ, càng giống một đứa nhỏ đang luống cuống tay chân hơn.

"Ô ô ô, Thiên Thiên đã lớn! Đã chê bai chị! Em yên tâm, chị hiểu mà!"

Hai tay Tư Đồ Viêm ôm mặt, giống như thật sự đang thút thít nức nở.

Tư Đồ Thiên ngược lại càng rối bời hơn, dưới tình thế cấp bách, cô dứt khoát cứng rắn kéo Cảnh Tình qua.

"Cô mau giải thích rõ ràng với chị tôi, tôi và cô kiếp trước, cả kiếp này và dù cho một trăm nữa cũng không hề quen biết nhau, thêm một trăm năm kiếp sau nữa cũng càng không thể nào có nửa điểm quan hệ với nhau!"

Cảnh Tình vẫn ung dung nhìn hai chị em, không có nửa điểm ý muốn lên tiếng.

"Tiểu đà điểu, đi, chúng ta lên lầu, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong!"

Ném cho Tư Minh Vi ánh mắt quyến rũ, Tư Minh Vi đứng đó ngơ ngác, không biết nên trả lời thế nào.

Tư Đồ Thiên càng nóng nảy hơn.

"Cảnh Tình! Tôi nói cô biết! Nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng cho tôi! Thì cũng đừng nghĩ đến việc muốn lên giường!"

Lời nói lõa lồ, Tư Minh Vi chỉ hận giờ phút này không thể biến mất, ngược lại Cảnh Tình rất trấn định.

"Ha! Lẽ nào tôi với Tiểu đà điểu không biết đi thuê khách sạn, cô cũng đi theo à!"

Cảnh Tình như tất nhiên trả lời.

"Có tin tôi cho cái khách sạn đó nát bét luôn không!"

Tư Đồ Thiên không cam lòng yếu thế.

Tư Đồ Viêm tự ý hoạt động xe lăn, tới trước mặt Tư Minh Vi.

"Cô không thể nói chuyện là sau này mới có!"

Tư Minh Vi ngạc nhiên nhìn cô gái gầy nhom yếu ớt trước mặt, gật đầu.

"Có thể ngồi chồm hổm trước mặt, để tôi xem cho cô một chút không?"

Tư Đồ Viêm lộ ra nụ cười ngọt ngào, mang đến Tư Minh Vi ngốc lăng, lại nghe lời ngồi xuống, bàn tay gầy nhỏ sờ lên cổ Tư Minh Vi.

Tư Minh Vi chỉ cảm thấy cổ họng truyền tới một trận nhiệt khí.

"Dừng tay!"

Cảnh Tình nhìn thấy động tác cả hai, liền muốn tiến lên ngăn cản, bị Tư Đồ Thiên kéo lại, cô chăm chú nhìn Cảnh Tình, khẽ lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về bóng người ngồi trên xe lăn.

"Tình..."

Một hồi sau, đợi Tư Đồ Viêm thả lỏng tay, Tư Minh Vi ho khan kịch liệt, sau đó liền chật vật ho ra một chữ 'Nhãn'.

"Đợi đi! Đừng gấp gáp! Muốn khôi phục về lại trạng thái bình thường, sợ rằng cần phải điều dưỡng kỹ càng một thời gian, trước lúc đó, việc nói chuyện sẽ hơi khó khăn một chút."

Tư Đồ Viêm như con rối bị đứt dây, thân thể nhỏ bé rơi xuống chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, Tư Đồ Thiên liền phi thân tới, ôm lấy cô, sau đó ôm thật sâu vào lòng.

"Chị..."

Giống như đối với một món châu báu vậy.

Vuốt ve lên mái tóc, nhẹ giọng vừa nói. Tư Đồ Viêm yếu ớt dựa đầu vào vai Tư Đồ Thiên, khóe miệng hiển lộ nụ cười an tâm.

"Có Thiên Thiên bên chị... thật tốt..."

Trước khi rơi vào hôn mê, nói nhỏ bên tai Tư Đồ Thiên như vậy.

"Không có chị bên cạnh, em mới là người không được vui vẻ!"

- --

Buổi tối, bên bờ biển yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ, phóng tầm mắt ra xa, vừa nhìn chỉ thấy biển rộng bao la sâu không thể đo lường, còn bầu trời thì như bị một màu xanh thẫm nuốt chửng. Ngay giữa biển khơi một chiếc du thuyền đang chuyển động rất chậm, chậm rãi tiến về bến.