"Tình..."
Nhút nhát cất tiếng gọi, giọng còn run rẩy, bỗng tiếng ho khan nhẹ theo sau, Cảnh Tình vội vàng vuốt lưng cho cơn ho dịu lại.
"Đừng gấp! Từ từ, em mới vừa hồi phục..."
Cảnh Tình lo lắng nhìn Tư Minh Vi, rất sợ cổ họng cô ấy lại gặp chuyện, có trời mới biết căn bệnh Tiểu đà điểu được Tư Đồ Viêm trị khỏi, tuyệt đối là mối ơn huệ lớn nhất ông trời đã ban cho cô.
"Tình..."
Nhìn thấy niềm kinh ngạc mừng rỡ trong đôi mắt Cảnh Tình, Tư Minh Vi thử cố gắng lại gọi tên cô ấy, vì cô muốn cho Cảnh Tình thêm nhiều niềm vui, nên hy vọng bản thân có thể hồi phục hoàn toàn thật nhanh.
"Ngoan~"
Cảnh Tình xoa đầu cô, lưu lại nụ hôn trên trán, tỏ vẻ khen ngợi. Đầu Tư Minh Vi tựa vào ngực Cảnh Tình, nghe thấy nhịp đập trái tim, còn thấy rất ấm áp, được Tình ôm lấy như vậy cô rất hạnh phúc! Tay cũng choàng qua eo Cảnh Tình.
Giờ phút này Tư Minh Vi đã hoàn toàn quên mất bản thân vừa rồi bị người nọ quấy rối làm sao mà tỉnh lại, hoàn toàn không mảy may phát hiện mình sắp rơi vào miệng sói!
"Haha! Tiểu đà điểu! Có vẻ em không đợi được nữa rồi nhỉ!"
Áp lên trán cô, Cảnh Tình thủ thỉ.
Tư Minh Vi chớp chớp đôi mắt vô tội, nhất thời không hiểu ý cô. Cảnh Tình lúc nói chuyện, hơi nóng phả vào trán, khiến lòng cô thấy hơi ngứa ngáy, nhưng vẫn không hiểu loại cảm xúc này vì sao lại có. Đối mặt trước Tiểu đà điểu đang chờ đợi để được mần thịt, Cảnh Tình đưa lưỡi liếm nhẹ lên trán, hôm nay dù có xảy ra chuyện gì cô cũng phải nuốt chửng cô ấy vào bụng.
"Ưhm..."
Cảm xúc ướt át trên trán, chọc cho Tư Minh Vi kêu thành tiếng, cô cũng không biết mình làm sao vậy, hình như chỉ cần Tình chạm vào, thì toàn thân cô liền trở nên rất nhạy cảm.
Chiếc lưỡi Cảnh Tình dọc theo trán, từ từ đi xuống mắt, mũi, miệng, đầu tiên chỉ hời hợt lướt qua, nếm chút hương vị. Đợi đến khi đối mặt, Tư Minh Vi mới nhận ra chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, nhiệt độ trên gương mặt liền kịch liệt tăng vọt, đủ để hủy thiên diệt địa, khiến cô muốn rúc cả cái đầu vào chăn, có điều hai tay Cảnh Tình đã đặt lên bả vai, khiến cô phải đối mặt, cô ấy còn nghịch ngợm lướt nhẹ hàng lông mi thật dài của mình lên da mặt cô.
"Vật nhỏ, em xấu hổ? Lại định trốn! Hôm nay, hãy giao mình cho chị, nhé?"
Đôi mắt xanh thẳm giờ phút này tràn đầy ma mị, dụ dỗ Tư Minh Vi, nhưng cũng chứa đựng ma lực khiến cô thấy yên bình, Tư Minh Vi lâm vào tình thế không thể tự kiểm soát, cứ vậy ngơ ngác gật đầu.
"Thiệt đáng yêu!"
Cảnh Tình cảm thán, một tay nâng cằm Tư Minh Vi, vuốt ve đầu ngón tay lên bờ môi, môi liền tấn công.
Tư Minh Vi mở to hai mắt, ngơ ngác không dám động đậy, vì cô rất sợ mình sẽ rơi vào lốc xoáy có tên Cảnh Tình, bị hoàn toàn hút vào không thể trở ra. Với cô mà nói, giờ phút này kinh nghiệm hôn hít gì đó, chỉ mình Cảnh Tình là có, môi Cảnh Tình rất mềm, nhưng lại bá đạo cùng ôn nhu, đã bắt giữ toàn bộ trái tim Tư Minh Vi làm tù binh.
Vì muốn lưu lại ấn tượng lần đầu tiên tốt đẹp cho Tiểu đà điểu, Cảnh Tình cũng không vội tiến sâu vào, chỉ dừng lại bên ngoài, lặp đi lặp lại liếm láp, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn, một tay nâng người Tư Minh Vi lên, một tay vòng qua sau lưng, cho vào, đầu ngón tay dọc theo chiếc lưng bóng loáng từ từ thăm dò lên, một bước hai bước ba bước, từ từ, nhẹ nhàng khều một cái, nút thắt áo ngực liền bung ra.
Phát hiện thân thể Tư Minh Vi dần dần mềm nhũn, đầu lưỡi mới cạy môi, chui vào.
Trong miệng cô ấy, cô chuyển động chiếc lưỡi của mình linh hoạt như tiểu linh xà, tìm kiếm, truy đuổi cái của Tư Minh Vi.
Tư Minh Vi phản ứng hết sức chậm chạp, chỉ cảm thấy có một vật trơn nhẵn đang xông vào lãnh địa của mình, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo Cảnh Tình. Đáy mắt Cảnh Tình lộ ra ý cười, dùng con rắn nhỏ của mình câu dẫn Tư Minh Vi, cùng quấn quanh chơi đùa, thỉnh thoảng còn chạm vào đầu lưỡi, rồi liền lập tức bện chặt lấy.
"Ưm... hưm..."
Trong miệng bị chiếm cứ, Tư Minh Vi chỉ có thể mơ hồ thốt lên âm thanh theo bản năng, cảm giác của cô bây giờ vừa vui cũng vừa sợ, nhưng cũng rất thỏa mãn, còn ý thức thì đang dần trở nên đục ngầu, chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất chính là muốn khiêu vũ theo tiết tấu của Cảnh Tình. Chỉ là một nụ hôn lưỡi trần trụi, mà đã khiến cô mất hết sức kháng cự. Tâm trạng Cảnh Tình tốt lên rất nhiều, bởi vì Tiểu đà điểu đã nằm trên dĩa, chỉ đợi cô đến xơi.
Một lúc sau, Cảnh Tình mới rời môi Tư Minh Vi, một sợi chỉ bạc rũ xuống từ khóe miệng cả hai, hai mắt Tư Minh Vi mờ mịt, vẫn đang chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của Cảnh Tình. Nhìn Tiểu đà điểu ngây thơ như vậy, đôi mắt Cảnh Tình càng phát ra tà ác, trong đầu cô liền nảy ra ý nghĩ.
"Nào, ngoan, thè lưỡi em ra!"
Cảnh Tình một bên dụ dỗ, một bên đưa ngón tay đầu tiên lau đi nước bọt bên khóe môi của cô.
"Dạ...?"
Tư Minh Vi lắc đầu, mơ màng nhìn Cảnh Tình, nhưng dưới đôi mắt mị hoặc của cô ấy, cô vẫn nghe lời đưa đầu lưỡi ra.
"Thêm một chút!"
Tư Minh Vi liền cố sức, đưa toàn bộ chiếc lưỡi ra bên ngoài.
"Thật nghe lời! Thưởng cho em!"
Ngón trỏ Cảnh Tình liền đặt lên đầu lưỡi, sau đó nhẹ nhàng cọ lên cọ xuống, đầu ngón tay liền truyền tới cảm giác ướt át nóng bỏng, khiến bụng cô trở nên khô nóng. Tư Minh Vi ngoan ngoãn phối hợp cử động, theo nhịp động tác Cảnh Tình. Cô chỉ cảm thấy thân thể cũng bắt đầu nóng theo, đặc biệt ở chỗ tư mật.
Cảnh Tình vô cùng hài lòng trước phản ứng Tư Minh Vi.
"Thoải mái không?"
Tư Minh Vi khó trả lời, cũng không có ý gật đầu, cô lại tăng thêm một ngón, hai ngón liền khép lại tiếp tục lên xuống rồi tách ra "đánh võng lạng lách" luân phiên khắp chiếc lưỡi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Ah...."
Tư Minh Vi lập tức chau mày, trên mặt xuất hiện biểu tình đau, ngậm lấy hai ngón tay Cảnh Tình vào miệng.
Hai ngón tay được không gian ẩm ướt nóng lợi hại bao bọc lại thật chặt.
"A!"
Cảnh Tình cũng không thể tự chủ "kêu" lên, một cỗ chất lỏng chảy ra theo, cô biết mình vừa "lên" nhẹ. Cả người liền ngã lên người Tư Minh Vi, ôm lấy cô ấy.
"Oái... au á..."
Nghe thấy Tư Minh Vi kêu đau, cô mới giật mình thấy không đúng, rút ngón tay mình ra.
Tư Minh Vi ủy khuất nhìn Cảnh Tình, thè lưỡi, bên trên đỏ thẳm, thì ra, vừa rồi cô đã vô tình cắn trúng lưỡi mình.
"Tiểu ngốc nghếch! Lần này trái hồng mềm đích thực bị bóp bể rồi!"
Cảnh Tình đau lòng đưa đầu lưỡi của mình, liếm lên chỗ bị thương cho cô ấy. Tay cũng không đứng đắn cởi đi lớp áo cản trở, dùng cả hai tay muốn vén áo cô lên, có điều gặp phải trở ngại.
"Giơ tay lên!"
Tư Minh Vi ứng tiếng.
"Dạ...?"
Tư Minh Vi có chút không hiểu, đến khi nhận ra tình cảnh lúc này của mình, liền xấu hổ lập tức đẩy Cảnh Tình ra, Cảnh Tình không ngờ cô ấy có phản ứng lớn như vậy, cả người bị đẩy tới tận mép giường.
Tư Minh Vi ý thức được vừa rồi mình dùng sức hơi quá, vội vàng tiến lên muốn xem xét Cảnh Tình, liền bị Cảnh Tình một tay kéo vào ngực, hơn nữa còn bị giam cầm vững vàng.
"Tình..."
Tư Minh Vi rúc cái đầu nhỏ vào mai rùa, không dám nhìn thẳng Cảnh Tình. Tay Cảnh Tình điểm lên chóp mũi cô.
"Tiểu ngốc nghếch, cũng sắp trở thành người của chị, vẫn còn xấu hổ! Chị có thể sẽ không vui!"
Cảnh Tình giả vờ hơi giận nhíu mày, Tư Minh Vi xấu hổ chỉ chỉ ngực.
"Hửm?"
Cảnh Tình nhìn theo ánh mắt cô mới chú ý thấy thì ra trên áo ngủ có cúc áo, vừa rồi cởi như vậy là phí sức, thì ra là thế.
Tư Minh Vi quỳ ngồi trên giường, tự mình động thủ cởi từng cúc áo, ai oán nhìn Cảnh Tình, là muốn nói với cô đừng giận. Cảnh Tình mừng thầm trong bụng, Tiểu đà điểu đây là muốn lấy lòng mình sao? Nhìn chăm chú từng động tác cởi nút áo, lại còn ánh mắt ngượng ngùng kia, Cảnh Tình lại cảm thấy bụng nóng như trong đấy đang có lò lửa cháy hừng hực.
Không nhịn được tiến lên đẩy cô ngã xuống giường.
"Vật nhỏ! Để chị!"
Vừa nói, vừa dùng miệng cởi từng nút áo còn lại, cho đến khi toàn bộ đều được cởi ra, Tư Minh Vi liền cảm thấy ngực lạnh một trận, cúi đầu nhìn, liền sợ hết hồn, đồ lót của mình sớm đã không còn bóng dáng lúc nào chẳng hay, hai tay theo bản năng che ngực lại, lại bị Cảnh Tình dùng đầu ngăn chặn.
"Đừng che! Chị thích xem!"
Cảnh Tình lõa lồ biểu đạt yêu của mình, Tư Minh Vi lại ngó sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Cảnh Tình.
Toàn bộ thân thể Tư Minh Vi thoạt nhìn rất gầy yếu, điểm này Cảnh Tình sớm đã biết, nhưng hai quả trên ngực kia lại đầy đặn, dù vừa sinh em bé, nhưng vẫn không tăng trưởng thêm mấy phần, thuộc về dạng mướt mát tròn trịa, nhưng Cảnh Tình vẫn có thể nắm trọn một bàn tay.
Cô một tay nắm lên, nhẹ nhàng nắn bóp, hai ngón tay bất ngờ kẹp lấy viên trái cây bên trên.
"Ah...!"
Thân thể Tư Minh Vi khẽ run, hai tay vững vàng ôm lấy Cảnh Tình, muốn tìm chỗ tựa, vì cảm giác kia quá mức xa lạ cùng kích thích.
"Haha! Thật nhạy cảm! Mới vậy đã khiến em không xong!"
Cảnh Tình càng ác ý ngậm viên còn lại, miệng lưỡi ngón tay hành động cùng một lúc, biểu cảm Tư Minh Vi vừa thống khổ cũng vừa khoan khoái, cô cảm thấy thân thể mỗi lúc một khó chịu hơn, một cỗ nhiệt ý không phát tiết được, đôi môi đóng chặt, kềm chế.
Môi Cảnh Tình dời mục tiêu lên chiếc cổ, hơi thở nóng hổi, cọ sát vào cổ.
"Khó chịu liền kêu! Ngoan! Đừng chịu đựng, chị thích nghe âm thanh lúc này của em!"
Lúc động tình, Cảnh Tình cũng không quản được nhiều, đầu lưỡi khi thì khẽ liếm, khi thì nhẹ gặm cắn, lưu lại vài con dấu trên thân thể người mình yêu, dần dần, không đủ để thỏa mãn. Đầu chậm rãi dời đến trước ngực Tư Minh Vi, hôn bừa bãi khắp ngực, gieo xuống từng quả ô mai.
"Ưhm... Ahn...."
Tư Minh Vi nghe lời phát ra âm thanh, thân thể lại khó nhịn. Tay phải Cảnh Tình, lặng lẽ dò xuống dưới người, cách một tầng vải vóc, nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận được một trận ướt át.
Làm chuyện xấu đưa tay đến trước mặt Tư Minh Vi.
"Tiểu đà điểu, em ướt nhẹp nga!"
Mắc cỡ chết luôn! Tư Minh Vi biết ý tứ của cô, lại không chốn dung thân rồi, còn chẳng phải vì Tình tạo nên tình cảnh quẫn bách này cho cô, vừa hôn, lại vừa gặm gặm, khiến cô thấy thoải mái như vậy.
"Hu.... ức... hiếp...em...."
Tư Minh Vi cật lực nói ra mấy chữ này, một tay liền cầm chiếc gối bên cạnh, muốn che mặt lại.
"Quả hồng mềm! Muốn trốn đi đâu!"
Cởi tiểu tam giác ra, tư mật Tư Minh Vi trần trụi không còn gì che chắn, cô đưa bàn tay xuống, chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào.
"Ah.......!"
Cả người Tư Minh Vi liền đột nhiên căng cứng, ôm chặt lấy Cảnh Tình, hai chân căng thẳng, bám chặt lấy eo cô.
Cảnh Tình chỉ cảm thấy một cỗ dâm thể ấm nóng chảy ướt ngón tay.
"Tiểu đà điểu, em lên hả! Chỉ mới vậy, em đã lên! Đêm nay em đừng hòng ngủ!"
- --- ---- ----
Khụ khụ... thì ra chương này là chương H. Vậy mà mình bỏ lỡ, tội lỗi tội lỗi quá~
H gốc hay chỉ là đôi chỗ hơi ảo diệu, mình cố gắng chỉnh sửa xíu để nó dễ chịu đối với bách hợp hơn, hy vọng các bạn đọc vui, có chỗ nào chưa được làm tốt mong các bạn bỏ quá cho nhé.
Hẹn gặp lại chương sau.
P/S: Khụ khụ... đương nhiên chương sau tiếp tục "thể dục thể dao" nga.