*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đêm không chợp mắt, Cảnh Tình cùng Nghiêm Yên ngồi ngây ra trong phòng khách, chờ đợi điện thoại, chờ đợi tin tức. Người nữ đã chở Lang Lang và Cơ Nhị đi, vẫn chưa tra ra.
"Lang Lang..."
Cảnh Tình tự lẩm nhẩm, cô sợ lát nữa Tư Minh Vi thức dậy, phải đối mặt cô ấy ra sao.
"Đừng tự trách! Lang nữ vương! Chuyện thế này không ai muốn cả, Lang Lang cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao."
Nghiêm Yên an ủi, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho bà điên.
Giằng co suốt một đêm, rốt cuộc Lang Lang cũng tới trước cửa biệt thự, tứ chi rã rời chạm đất, thè lưỡi thở hổn hển. Lớp lông trắng muốt trở thành đen thùi, trên mặt còn dính cọng cỏ dại, bộ dạng chật vật vô cùng.
Ô ô... hình tượng xinh đẹp của bổn điện hạ toang cả rồi, mẹ ngốc nghếch, đợi lát nữa gặp lại, phải cắn chết mới được!
Lang Lang phát tiết cơn giận của mình, nhìn cánh cửa thật cao, phát hiện ra vấn đề khó khăn. Đầu của bé con hầu như không thể ấn vào chuông cửa.
Hư...
Di chuyển thân người nhỏ bé, áp lên cửa, thử đưa tiểu móng vuốt, gõ lên.
"A ô!"
Cơ bản không thể nghe thấy. Lang Lang kêu thảm. Khéo léo xoay người, nằm cuộn mình trước cửa.
"A ô... A ô..."
Lại kêu lên.
"Không được động đậy!"
A ô!
Tình huống gì đây? Đột nhiên có mấy chục người lao tới, cầm họng súng đen ngòm chĩa về bé con, một đám ông chú ăn mặc quái dị.
"Báo cáo đại tiểu thư! Bắt được mục tiêu thành công!"
Gã cầm đầu một bên nói vào tai nghe, một bên từng bước áp sát Lang Lang, hận không thể đâm họng súng vào đầu bé con.
Lang Lang ngồi dưới đất, giơ hai tiểu móng vuốt lên, làm tư thế đầu hàng. =)))))
"Mấy chú ơi! Đối phó với một đứa bé, cần phải dùng nhiều súng vậy sao? Các chú đúng là không biết yêu thương trẻ con chút nào!"
Bỗng nghe thấy Tiểu Lang trước mặt mở miệng nói chuyện, cả dám bị dọa sợ lui về sau một bước.
"Các người nghe kỹ cho tôi! Bổn điện hạ là người kế vị tương lai của Lang tộc!"
Lang Lang thấy bọn họ lui về sau, thấy được mình chiếm thế thượng phong, tự hào tuyên bố. Một tấm lưới đen ùn ùn phóng tới tấn công, bao trọn toàn bộ Lang Lang.
"Ê nè! Đám nhân loại đáng ghét! Bổn điện hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Lang Lang huơ hào móng vuốt, muốn thoát khỏi tấm lưới, nhưng càng dùng sức, lại càng bị trói chặt.
"Mẹ ngu ngốc! Cứu con!!"
Lang Lang nhanh trí, trong đầu liền nghĩ ở đây đang là trước cửa nhà, đợi mẹ ngu ngốc ra đây! Các ngươi đừng hòng được tốt!
"Lang yêu! Đường hoàng một chút! Đừng hòng quỷ khóc sói tru!"
Tên đàn ông một bên dùng súng chọt chọt bé con, tỏ ý bé con không nên phản kháng. Lang Lang giương cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra răng nhọn, gương mặt hung dữ, thị uy với hắn.
"Có chuyện gì vậy?"
Khi Cảnh Tình cùng Nghiêm Yên mở cửa trong nháy mắt, nhìn Lang Lang bị lưới đen khống chế, tim Cảnh Tình chợt thót lại.
"Lang Lang..."
Gần như gọi ra một tiếng theo bản năng, Nghiêm Yên dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lang Lang, lại dụi mắt, lại nhìn Cảnh Tình.
"Hừ!"
Thấy Cảnh Tình xuất hiện, Lang Lang vốn rất vui, nhưng vừa nhớ lại bị ủy khuất, giận không có chỗ phát tiết, đến chữ "mẹ" cũng nuốt vào trong, xoay đầu đi, chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm tiếp tục nhìn cô, lộ ra biểu tình xem thường.
"Hôm nay là ngày gì! Lão tỷ! Náo nhiệt quá vậy!"
Cánh cửa xe thể thao mở ra Cảnh Thiếu Kỳ xuất hiện trước mặt, vẫn trạng thái không đếm xỉa hoàn cảnh như thường lệ. Soái khí pose dáng, xuống xe, lúc nhìn thấy một đầu sói con trên đất.
"Ai da! Bộ dạng sói con này giống em hồi nhỏ ghê ta ơi..."
"Bụp" một tiếng, Cảnh Tình dùng tốc độ không thể tin được, bay tới tung cước, đem Cảnh Thiếu Kỳ đạp văng.
"Cũng rất giống tỷ khi còn bé..."
Bị đạp bay thẳng ra bụi cỏ, vừa sùi bọt mép vừa nói hết nửa câu còn lại.
"Hảo thân thủ..."
Nghiêm Yên đứng ngơ ngác vỗ tay khen ngợi, trong lòng mặc niệm thay cho đệ đệ Cảnh Tình.
"Các người không thể mang nó đi! Đây chỉ là hiểu lầm! Tôi sẽ nói rõ với cấp trên của các người!"
Cảnh Tình lạnh lùng quét qua đám người, đặc biệt là mũi súng trên tay, vẫn còn chĩa vào Lang Lang. Đám người bất giác run rẩy, bởi vì mắt thấy một màn vừa rồi, ai cũng không muốn đắc tội cô gái phát ra khí tức lạnh như băng kia, huống hồ nghe nói người này còn là nữ vương vừa nhậm chức của Lang tộc, rối rít thu hồi súng.
Tên đàn ông cầm đầu báo cáo tình huống cho Âu Dương Vô Song, thì nói "thu đội", nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Lang Lang vẫn không nhúc nhích ngốc tại chỗ, vẫn không chịu nhìn thẳng Cảnh Tình. Tầm mắt Cảnh Tình một khắc cũng không rời bé con, vì vậy bầu không khí hiện trường trở nên có chút quái đản, một người một sói giằng co, Lang Lang còn xoay thân thể đi, tấm lưng kia chính là nói.
Con chính là không để ý tới mẹ!
"Lang Lang? Là Tiểu Lang Lang?"
Nghiêm Yên nhìn chằm chằm bóng người nhỏ bé cô độc trên đất, không xác định kêu lên. Kia hai tiểu móng vuốt giơ lên hai tai đung đưa, cái đuôi ngắn nhỏ nhắn thi thoảng nhúc nhích một chút, đưa tiểu móng vuốt chống cằm, chọc cho người ta hết sức trìu mến, chỉ hận không thể lập tức xông tới ôm vào trong ngực giày xéo một phen.
Rốt cuộc, Cảnh Tình khẽ thở dài, tiến đến bế bé con lên, xoay người bé con lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lam.
"Lang Lang, không thấy con đâu, mẹ con đã rất lo cho con."
Giờ phút này trong lòng ngũ vị phức tạp, sói con đang nằm trong ngực, vừa nhìn thấy, cô đã liền nhận ra là Lang Lang, không biết nguyên nhân gì, nhưng cô có thể khẳng định. Nói cách khác, Lang Lang thật sự là người của Lang tộc, vậy còn cha nó? Cho nên vừa rồi lúc Cảnh Thiếu Kỳ nói câu kia, trên thực tế đã kích thích cô, khiến cô nổi giận cho hắn một cước. Nhưng lúc này tỉnh táo lại, cô cũng không loại bỏ khả năng, Lang Lang rất có thể là con ruột của cô, nói cách khác, vào thời điểm hai năm trước, cô đã quen biết Tiểu đà điểu, nhưng tại sao trí nhớ bọn cô lại bị phong ấn, thật sự chính là cô sao?
"Hừ! Mẹ ngu ngốch, mẹ hèn nhát, mẹ ngu ngốc! Bổn điện hạ rất là giận!"
Hai mắt Lang Lang ánh lên một chút lệ quang, bất an uốn éo thân người, cuối cùng "ô ô" khóc lên, đầu nhỏ dùng hết sức cọ vào người Cảnh Tình.
Cảnh Tình nghe thấy chính miệng bé con gọi tiếng mẹ, lộ vẻ xúc động ôm chặt bé con vào lòng, tay không ngừng vuốt ve sống lưng, từng chút từng chút một, muốn cho tâm tư bé con bình phục. Cô biết, một ngày một đêm vừa qua, Lang Lang đã chịu ủy khuất rất lớn. Xém một chút, đã bị gạt bán đi, đối với chủ mưu sự việc lần này, hận ý của cô càng sâu.
"Đừng khóc! Đều là mẹ không tốt!"
Giọng Cảnh Tình tràn đầy áy náy, nói vào tai Lang Lang.
"Mẹ ngu ngốc! Tại sao lại không cần mẹ với con! A ô! Bổn điện hạ vừa sinh ra, chỉ có một người mẹ bên cạnh! A ô!"
Lang Lang nằm trong lòng Cảnh Tình tận tình phát tiết oán hận, phát tiết tất cả oán hận từ khi chào đời tới nay. (cũng một năm lẻ mấy tháng chứ mấy, mà nghe đâu đã mười mấy năm, tiểu người lớn haha =))))
"Mẹ... mẹ làm sao biết... hai mẹ con con lại là..."
Cảnh Tình càng nghĩ càng áy náy, với Lang Lang lại là đau lòng, thì ra... con thật sự là con của mẹ với Tiểu đà điểu. Đứa nhỏ của Lang tộc và nhân loại, cho nên lúc đầu vẫn không hiện nguyên hình, cho đến khi gặp nguy hiểm, mới kích thích lộ ra bản năng sao? Lúc Lang Lang trong bộ dạng đứa nhỏ, không khác một đứa bé nhân loại bình thường là bao, linh thức chưa khai mở. Một khi thức tỉnh, hiện ra nguyên hình, nhân thức Lang tộc ngủ say sẽ tỉnh dậy. Ngôn ngữ, phương diện trí lực, bao gồm cả trí óc lớn lên, một đứa nhỏ nhân loại không thể so sánh được, nói cách khác, chính là một "người lớn" chân chính trong hình dạng trẻ con.
"A ô! Mẹ ngu ngốc, tại sao không sớm tìm ra mẹ với con, mẹ đã ăn rất là nhiều khổ, bổn điện hạ khi còn là bào thai trong bụng mẹ xém chút nữa đã..."
Khi Lang Lang còn dựng dục trong bụng Tư Minh Vi, cha mẹ Tư Minh Vi xém chút đã bắt cô phá thai bỏ đứa bé.
Cảnh Tình nghe xong xót thương dị thường, cô hiểu ý Lang Lang muốn nói, Tiểu đà điểu trước khi gặp lại cô, đã phải chịu khổ, cha mẹ không cảm thông cho cô ấy, tất cả đều là do tên đầu sỏ mình sao?
"Mình... tại sao lại quên, tại sao lại quên mất? Hai năm trước... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Cảnh Tình một tay bế Lang Lang, một tay đỡ trán.
"Mẹ ngu ngốc!"
Lang Lang "ô ô" khóc, đồng thời cũng nhớ ra Cơ Nhị.
"Nhanh đi cứu chị Cơ!"
Lang Lang nghiêng đầu nhìn Nghiêm Yên. Nghiêm Yên khiếp sợ nhìn bé con.
"Lang Lang, con nói Cơ Nhị?"
Lập tức, Lang Lang một bên vừa nhào vào lòng Cảnh Tình khóc lóc, một bên vừa kể chuyện xảy ra.
"Bà điên chỉ sợ..."
Lời còn sót lại không nói ra khỏi miệng, cầu nguyện cho Cơ Nhị vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, dù bình thường hai cô hay chí chóe nhau, nhưng hiện giờ đã thật sự xảy ra chuyện, thậm chí có thể không còn gặp lại được, Nghiêm Yên mới cảm thấy cảm giác sợ hãi bao trùm lên cô thế nào, cô sợ, cô sẽ không còn được gặp lại bà điên đó.
"Hoa Linh!"
Cảnh Tình tức giận hô lên, muôn phần không ngờ, nhất thời nhân từ xém chút hại chết con gái cô, còn liên lụy người vô tội.
"Nghiêm Yên, cậu trước đừng lo lắng, Cơ Nhị có lẽ vẫn chưa chết, theo tin tức Âu Dương Vô Song, Cơ Nhị rất có thể bị cưỡng chế bán ra nước người."
"Cái gì! Ngay cả bà điên cô ta cũng muốn bán!!! Hoa Linh đồ thần kinh bệnh hoạn đó!!! Tớ cắn chết cô ta!!"
Nghiêm Yên nói ra lời kinh người, dù bản thể cô chỉ là Hoàng Thử Lang, gần như chưa từng bị bắt vì tội hiện nguyên hình ở nhân gian, có thể để Nghiêm Yên nói ra lời như vậy, quả thật đã chọc tới cô ấy.
Đầu tiên Cảnh Tình liên lạc Âu Dương Vô Song, giải thích rõ ngọn nguồn, sau đó gọi cho cảnh sát, để bọn họ phái người tìm kiếm khu vực đường biển, mục đích Hoa Linh là muốn mang Cơ Nhị qua quốc gia khác, cắt đứt liên lạc trong nước của cô ấy, vậy cách duy nhất chỉ có thể là đi đường chui ra nước ngoài, sau đó sẽ chuyển tay cho những tên khác.
"Lang nữ vương! Tớ không yên tâm, tớ muốn tự mình đi cứu cô ấy về!"
Nghiêm Yên đứng ngồi không yên, bất luận thế nào cô cũng không thể yên lòng. Cảnh Tình suy tính kỹ càng, trước mắt dáng vẻ Lang Lang thế này không thể nhận nhau với Tư Minh Vi, chuyện Hoa Linh, cô cũng phải tính sổ cô ta sòng phẳng, Cơ Nhị cũng phải lập tức được cứu ra.
"Được! Tiểu Thử, cậu ngồi trực thăng đi! Tớ đi tìm Hoa Linh!"
Cảnh Tình lại nhìn Lang Lang trong ngực.
"Mẹ, con muốn theo mẹ! Tìm người đàn bà ác độc đó!"
Lang Lang nghiến răng nghiến lợi, hăm he, suy nghĩ thật tốt thu thập người đàn bà xấu kia.
"Mẹ con còn chưa dậy, mẹ không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình. Nhưng bộ dạng con bây giờ... cô ấy cũng không biết thân phận chúng ta..."
Cảnh Tình nói tới đây, ánh mắt tối sầm, do dự một lúc, trước mắt, cô vẫn chưa tính thẳng thắng với Tư Minh Vi, huống hồ chuyện hai năm trước còn chưa làm rõ.
"Chị..."
Cảnh Thiếu Kỳ che nửa bên mặt bị sưng, lảo đảo chạy vào. Cảnh Tình liếc qua lạnh như băng, Cảnh Thiếu Kỳ lập tức đứng thẳng người, không dám nói thêm lời nào. Một cước mới vừa rồi, xém chút cũng đá văng hàng tiền đạo của hắn, gương mặt điển trai của hắn a, không muốn cũng bị chị hắn tiễn đưa.
Kết quả sau cùng chính là, Cảnh Thiếu Kỳ bị Cảnh Tình cho ở nhà, trông nom Tư Minh Vi, nếu trở lại phát hiện Tư Minh Vi mất cộng lông nào, hắn liền vĩnh viễn đừng mơ tưởng tiếp tục ngây ngốc ở nhân gian.
"Tuân lệnh! Tỷ tỷ đại nhân!"
Cảnh Thiếu Kỳ cúi người chào, đùa sao, chị hắn cũng không phải dễ trêu chọc, huống hồ còn là đại tẩu tương lai, hắn phải phục vụ thật tốt, bằng không sau này không thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại.
- --
Xin lỗi để các bạn chờ đợi ah, mình chỉ up lên được một chương, không thể hứa hẹn edit được gì nhiều, nhưng mình sẽ cố một tuần được từ một đến hai chương, cảm ơn các bạn đọc yêu mến đã yêu thương chờ đợi và ghé qua đây nhé *tym*, vô cùng cảm ơn và biết ơn.