Lặng Lẽ

Chương 2




Edit: LN

Beta: AT

Bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào, âm nhạc vang lên vô cùng lãng mạn và tình cảm. 

Người đàn ông bắt chéo chân, tấm lưng rộng dựa vào sofa, dáng ngồi tùy ý lười biếng. Mái tóc đen nhánh có chút rối tung, một vài sợi tóc cong ra ngoài. Đôi mắt một mí nhưng rất mỏng, mang đến cảm giác sắc bén, đuôi mắt xếch lên. Ánh đèn điện liên tục chiếu xuống, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, ẩn trong ánh mắt người đàn ông đầy ý cười, ấm áp mà mê hoặc.

Văn Tuế cảm thấy cảm thấy như rơi vào trong làn sương mù ấm áp, tim đập liên hồi, cái gì cũng nhìn không rõ nữa, chỉ cảm thấy có chút nóng, có chút khó thở.

Đột nhiên truyền đến giọng của một người phụ nữ: “Tuế Tuế.”

Văn Tuế đang hồn bay phách lạc lập tức quay lại, người phụ nữ hai tay cầm một túi lớn, đang thay giày ở cửa: “Dì vừa mới đổ rác thì nhớ ra hình như đồ ăn vặt đã hết rồi nên đã đi đến siêu thị mua thêm một ít. Tuế Tuế cháu xem, lấy một ít đồ ăn mà cháu thích ăn đi.”

Văn Tuế có một chút phản ứng không kịp, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đứng dậy đi tới.

“Ôi” 

Một cái chân dài đột nhiên duỗi ra, cản đường phía trước.

Văn Tuế nhìn theo: ”….Làm gì?”

Chu Dã mím môi, giọng điệu lười biếng trêu chọc: “Cô bé vẫn chưa gọi tôi là chú nhé, cháu không lễ phép gì cả?

Văn Tuế nghẹn lại, lẩm bẩm nói: ”Anh cũng không phải là chú của tôi.”

Diệp Thiện Linh đang xách đồ ăn vặt nghe đến đây bỗng nhiên nhớ ra vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau, bà ngẩng đầu: “Đúng rồi! Tuế Tuế, cháu nên gọi cậu ấy là chú nhỏ mới đúng. Cậu ấy là chú của Chanh Chanh, cháu cũng gọi như Chanh Chanh đi.”

Văn Tuế: ”….”

Cô liếc nhìn khoé miếng đang hé mở của anh rồi cụp mặt xuống.

Chu Dã duỗi thẳng chân, vui vẻ nói: “Gọi đi nào.”

“….”

Nét mặt Văn Tuế cứng lại vài giây, cắn môi, khó khăn mở miệng: “Xin chào, chú nhỏ.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Văn Tuế: “…..”

Cô lập tức nâng bước, mặt không cảm xúc mà bước ngang qua.

Còn chưa kịp bước tới đã thấy đôi chân dài bỗng nhiên cong lên.

Ngay sau đó, một chiếc bóng mở rộng ra.

Văn Tuế ngước mắt.

Bỗng thấy người đàn ông ấy đang đứng trước mặt cô, với vóc dáng cao to của anh đã che đi toàn bộ cảnh vật trước mắt.  

Cô sửng sốt rồi nhanh chóng hạ mắt xuống.

Mùi bạc hà xông thẳng lên khoang mũi càng lúc càng nồng, vô tình làm mặt cô trở nên nóng hơn.

Đột nhiên chỗ đỉnh đầu bị vỗ 2 cái. 

Động tác thật nhẹ thật chậm.

Dường như có thể cảm nhận được xúc cảm bàn tay ấm nóng và to lớn ấy. 

Nụ cười đầy ác ý vô cùng rõ ràng, thêm vào đó là giọng điệu lười biếng vênh vang, dừng lại ở chiếc cổ trắng.  

Chu Dã chầm chậm đáp: Ừm, ngoan.”



Khi Chu Chanh Chanh tắm rửa xong, Văn Tuế đã trở về phòng ngủ, hai người trò chuyện một lúc, đợi đến Văn Tuế tắm xong, thì cùng nhau đến phòng sách làm bài tập.

Bài tập còn lại của Văn Tuế cũng không nhiều, làm xong thì quay sang nghịch điện thoại.

Tuy Chu Chanh Chanh chưa làm bài tập xong, nhưng cô ấy cũng chẳng vội, nên đã cầm túi khoai tây chiên vừa ăn vừa xem bài: “Câu này không biết, lướt qua, câu này cũng không biết, lại lướt qua. Uầy, Trần Chính Phong tại sao lần nào cũng giao bài tập khó đến vậy chứ?”  

“Hửm? Câu này nhìn có chút quen mắt. Ôi, cuối cùng cũng có câu biết làm…sao lại hình như là không giống…. Ể, cũng không biết, lướt qua.”

Nhìn thấy cả bài chẳng câu nào biết làm, cô ấy cảm thấy nhàm chán nên đã tìm Văn Tuế nói chuyện: “Tuế, cậu đang làm gì thế?”

Văn Tuế tay đang trượt xuống: “Lướt Weibo, cậu mau làm bài đi.”

“….” Chu Chanh Chanh nói: “Được rồi.”

Cô ấy miệng cắn miếng khoai tây chiên, tiếp tục hỏi: “ Sinh nhật Tạ Hoài sắp đến rồi, cậu nói xem tớ nên tặng cái gì thì tốt đây?”

Văn Tuế do dự: “Tớ nhớ nửa tháng trước cậu cũng nói sinh nhật cậu ấy sắp đến mà.”

Chu Chanh Chanh thở dài: “Đúng rồi, hiện tại chỉ còn 14 ngày.”

“…..Được.” Văn Tuế nói: “Cậu làm bài tập đi.”

Chu Chanh Chanh “…..”

“Thật nhàm chán.”

Văn Tuế đẩy đẩy vai cô ấy thúc giục, sau đó cũng không phản ứng lại cô ấy, dự định qua 5 phút nữa sẽ làm bài tập ngoại khóa. 

Đang lướt trang tin tức, dường như nhớ tới chuyện gì đó, ngón tay bỗng chốc dừng lại một chút. 

Cô xoay đầu qua, miệng mấp máy, tựa hồ có chút do dự, ] cuối cùng vẫn dùng khủy tay khều khều Chu Chanh Chanh: “Này, cái người chú nhỏ của cậu tại sao trước kia tớ chưa từng nghe cậu nói qua vậy?”

“Cái gì?” Chu Chanh Chanh nói. “Cậu nói Chu Dã à.”

Chu Dã.

Văn Tuế ngước mắt lên: “Cậu gọi Chu Dã phải không?”

Chu Chanh Chanh: “Đúng rồi.”

Văn Tuế:”….Là Dã nào vậy?”

Chu Chanh Chanh nghĩ một lát, thuận miệng nói:” Dã trong dã man.”

Vậy chính là.

Chu Dã.

Văn Tuế ghi nhớ trong lòng.

Chu Chanh Chanh nói tiếp chủ đề trước đó: “Không phải trước đây tớ không nói với cậu, mà vì chúng tớ không thân lắm, một năm cũng không gặp mấy lần, có gì đáng nói chứ.”

“Là ý gì vậy?”

Chu Chanh Chanh: “Nhà của chú ấy ở thủ đô, hơn nữa chú ấy quanh năm suốt tháng cơ bản đều ở căn cứ huấn luyện, chẳng mấy khi có kì nghỉ. Hai người bọn tớ lúc nhỏ thường chơi cùng nhau, lớn rồi cũng không còn thời gian tụ họp.”

Văn Tuế nhạy cảm mà bắt lấy một từ, truy vấn hỏi: “Huấn luyện? Chú ấy làm gì?”

Chu Chanh Chanh: “Vận động viên trượt băng.”

Cô ấy cắn miếng khoai tây, hàm hồ nói tiếp: “Có vẻ như lần này đã đạt được một số huy chương vàng, cũng rất giỏi, ba mẹ tớ vui không tả xiết, khoảng thời gian đó gặp ai cũng nói, dịp tết Nguyên Tiêu gia đình tớ còn ra ngoài ăn cơm, mẹ tớ ở trên bàn ăn cũng đã nói về người đó.”

Văn Tuế chớp chớp đôi mắt.

Khi cô nhớ tới cuộc hẹn lần đó, vì mãi chỉ nghĩ đến bánh trôi quế hoa đường nâu ở nhà hàng thơm mềm ngọt ngào, vô cùng ngon nên cô căn bản không nhớ ra là có đề cập đến nhân vật này.

Cô cẩn thận nhớ lại, vẫn là không nhớ ra: “Tớ vẫn không nhớ ra được.”

Chu Chanh Chanh gật gật đầu: “Cũng phải, cậu lúc đó đang bận ăn mà.”

Văn Tuế: “….”

Chu Chanh Chanh tiếp tục bổ sung: ” Không phải mẹ tớ vô cùng vui vẻ sao? Cho nên khi nghe đến chuyện thời gian này chú ấy được nghỉ phép đã lập tức mời chú ấy đến nhà tớ ở.”

“Chú ấy đến mấy ngày rồi?”

“Hôm trước mới đến.”

Văn Tuế gật gật đầu, suy ngẫm một lát không thấy vấn đề bèn thu tầm mắt về. Quay đầu lại nhịn không được mà lầm bầm: “Vận động viên trượt băng”.

Cô biết trước khoảng thời gian Thế vận hội mùa đông ở Hàn Quốc nhưng từ nhỏ thể chất cô vốn yếu, không thích vận động, theo thói quen không quan tâm đến những cuộc thi đấu thể thao. Thế vận hội không xem chút nào, cho nên dù Chu Chanh Chanh có nhắc đến tên người đạt giải hạng mục, thì trong đầu cô cũng chỉ có “Đây là ai vậy?”

Văn Tuế cau mày, cầm điện thoại tiếp tục lướt xem Weibo của các Blogger mà cô quan tâm. 

Xem khoảng 5-6 giây, cô bỗng nhiên ý thức được điều gì, đầu ngón tay tự dưng dừng lại,

Cô liếc nhìn Chu Chanh Chanh.

Nhìn thấy cô ấy đã ăn xong 1 túi khoai tây chiên, đang cúi đầu vừa làm bài kiểm tra vừa nói kháy những câu khó mà Trần Chính Phong đề ra. 

Nhè nhẹ thở hắt ra. 

Văn Tuế không hiểu sao lại cảm thấy có chút căng thẳng.

….Tại sao lại có chút giật mình.

Mặt cô bỗng chốc cứng lại.

Văn Tuế xoa xoa mặt, nhanh chóng tìm tai nghe, cắm vào. Tại ô tìm kiếm vuông vuông tra tìm “Vận động viên trượt băng Chu Dã”, ấn tìm kiếm.

Giây tiếp theo, màn hình hiện ra rất nhiều trang web.

Văn Tuế nhìn chằm chằm vài giây vào hình ảnh người đàn ông gần nhất, sau đó nhấn vào trang web.

Đập vào mắt chính là một bài văn từ vô cùng lưu loát.

Chu Dã.

Sinh ngày 05/05/1995, vận động viên trượt băng tốc độ cự ly ngắn người Trung Quốc, giữ kỷ lục thế giới trượt băng tốc độ cự ly ngắn 500m. 

Năm 2005 bắt đầu luyện tập trượt tốc độ cự ly ngắn, năm 2011 gia nhập đội tuyển quốc gia, đạt cúp vô địch thế giới hạng mục trượt băng tốc độ cự ly ngắn tại Hàn Quốc, đạt quán quân 500m nam tại Nga. 

Năm 2014, tranh cúp vô địch thế giới hạng mục trượt băng tốc độ cự ly ngắn 500m nam, toàn năng vô địch. Tại thế vận hội mùa đông tại Sochi quán quân hạng mục trượt băng tốc độ cự ly ngắn 500m nam, hạng nhì hạng mục 1000m. 

Năm 2018, thế vận hội mùa đông tại Pyeongchang hạng mục trượt băng tốc độ cự ly ngắn 500m nam, 1000m và hạng mục trượt băng tiếp sức nam 5000m đều đạt quán quân, đồng thời phá kỷ lục thế giới hạng mục 500m.

Từ năm 2012 về sau, Chu Dã tại hạng mục trượt băng tốc độ cự ly ngắn 500m nam chưa từng thất bại, được phong là vô địch thế giới ở hạng mục này, là người lãnh đạo thế hệ mới của Trung Quốc ở hạng mục cự ly ngắn.

Những giải thưởng chỉ được ghi lại bằng một vài nét bút đơn giản nhưng tuy vậy cũng phải trượt thật lâu mới xong trận.

Cuối trang xuất hiện một vài video thi đấu.

Văn Tuế nhìn thấy Chu Chanh Chanh vùi đầu làm bài tập. 

Cô dùng đầu ngón tay chạm một cái, sau đó nhấn vào.

Trên đường đua đầy tuyết trắng có 4 vận động viên, không chờ Văn Tuế tìm ra ai là Chu Dã, một tiếng súng liền vang lên, 4 người họ ngay lập tức lao lên như những mũi tên được bắn ra. 

Cả 4 người đều rất nhanh, liên tục vùng cánh tay để lấy sức, có thể mơ hồ nghe được tiếng giày trượt trên mặt băng. 

Nhưng rất rõ ràng…

Ánh mắt của Văn Tuế dừng lại ở vận động viên áo đỏ.

Người này tựa như lăn, từ lúc tiếng súng vang lên trong nháy mắt, rất nhanh đã chiếm được vị trí trước nhất, động tác vung tay linh hoạt mà vô cùng hiên ngang, chuyển động trượt nhanh chóng mà mãnh liệt, nhanh nhẹn mà dũng mãnh. Tuy ngăn cách một màn hình như vẫn có thể cảm nhận được áp lực cực kỳ bức người, như sói, như hổ, như một vị vua trên mặt băng này từ người đàn ông ấy.  

Sự hấp dẫn của cuộc thi thể thao này nằm ở, cho dù bạn không hiểu rõ hạng mục này, thì lúc xem thi đấu cũng sẽ không khống chế được mà chìm đắm vào nó. 

Văn Tuế xem đến tim đập rất nhanh, mắt lấp lánh tựa như phát sáng, chỉ chăm chăm nhìn theo quỹ đạo của vận động viên áo đỏ. 

Anh và những người khác cách nhau gần một khúc ngoặt, thế nên hoàn toàn không có sự lo lắng.

Trong tai nghe truyền đến âm thanh thuyết minh kích động dâng trào: “Chu Dã lại về nhất! Thực lực tăng không phanh! 37 giây 673!!! Đây là kỉ lục thế giới mới!!!

Video phát xong, lập tức tự động chuyển xuống một cái khác.

Văn Tuế bưng cốc nước lên, vừa uống một ngụm nước nhỏ vừa điều chỉnh lại nhịp thở, do vừa rồi vì quá căng thẳng mà cô quên cả hô hấp. 

Nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô không bấm thoát ra, rũ mắt tiếp tục xem.

Là đoạn phỏng vấn sau khi trận đấu kết thúc.

Phóng viên dò hỏi: “Trong cuộc phỏng vấn vừa rồi của tuyển thủ Hàn Quốc Kim Jae Jong có nói trạng thái lần này không được tốt, nhất định trong cuộc thi lần tới sẽ vượt qua cậu, cậu đối với chuyện này có suy nghĩ thế nào?

Câu hỏi không được xem là sắc bén, nhưng lại không có câu trả lời nào cho là tốt nhất.

Văn Tuế mím môi.

Tóc của anh so với hiện tại có chút dài hơn, vừa vặn chạm đến lông mày, che hết phần trán. Anh nhếch môi, nở một nụ cười ngạo mạn, mang theo một chút dáng vẻ lưu manh: “Được.”

Phóng viên do dự:”…Hửm?”

“Nhưng mà…” Chu Dã nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt phượng thon dài sắc bén, thiếu niên phù phiếm phóng túng vừa xem đã hiểu ngay: “Trước tiên hãy đuổi kịp đã….à không, trước tiên có thể nhìn thấy tôi đã rồi hãy nói.”

Văn Tuế chưa hết sững sờ, thì các dòng bình luận cứ điên cuồng hiện lên lắp đầy cả màn hình điện thoại.

[A a a Chu gia! Chu gia của tôi là ngầu nhất!!]

[Mẹ nó cười chết mất, tên người Hàn đó có suy nghĩ không chứ, làn sóng này thật sự là một cuộc đổ bộ lên mặt trăng rồi!]

[Chồng ơi, chồng đẹp trai quá, liu liu liu liu!]

Lồng ngực dường như có thứ gì đó nở rộ. Nụ cười dường như mất khống chế được mà lộ ra, cô nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Cậu làm gì vậy?”

Văn Tuế hoàn hồn, ngước mắt thì nhìn thấy Chu Chanh Chanh dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn cô một cách kì lạ. Nụ cười cô như đông cứng lại:” Không có gì, xem đến một đoạn video vẽ tranh cát.”

“Cái gì vậy? Buồn cười đến vậy sao, đưa tớ xem xem.”

Mặt Văn Tuế không biểu cảm cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, đẩy đầu Chu Chanh Chanh ra: “Đã thoát ra rồi, làm bài tập của cậu đi.”

Chu Chanh Chanh bĩu môi: ”Vui gì hết.”

Xác định cô ấy đã xoay người cúi đầu làm bài tập rồi, Văn Tuế mới thả lỏng, cúi mắt xuống nhìn điện thoại, thở hắt một hơi, cô có chút không bình tĩnh để làm bài tập, dứt khoát nhoài người lên bàn nghỉ ngơi.

Điều hòa vù vù thổi ra hơi ấm.

Văn Tuế nhìn chằm chằm lên trần nhà, từ từ chớp mắt.

Không khí trở nên yên tĩnh hẳn đi.

Có thể nghe được âm thanh ma sát của ngòi bút Chu Chanh Chanh đang làm bài, âm thanh lật giấy kiểm tra, cùng tiếng thở dài nhưng lại vô cùng hỗn loạn.

“Thình thịch thình thịch”

Rất lâu rất lâu tiếng tim đập vẫn chưa ổn định lại.

Có lẽ là vì video trận đấu làm cô kích động đến hiện tại vẫn chưa thể bình tĩnh được. Hoặc có thể, có thứ gì đó không khống chế được mà ngoi lên, chui ra khỏi mặt đất, cố gắng chạm vào một thế giới mà cô chưa từng nhìn thấy qua.