Tiễn hai cha con Mục gia ra về, Trương Nguyên lại quay vào thư phòng luyện chữ, Phạm Trân, Ngô Đình cũng tới rồi, vẫn đến để đọc sách cho Trương Nguyên nghe lấy 5 đồng bạc, hai quyển "Chu lễ", "Lễ nghi” đã đọc xong, bây giờ bắt đầu đọc "Bắt đại gia văn sao”, tám mươi cuôn cả thảy, quyển này cũng mượn từ chỗ Tây Trung, Trương Nhữ Lâm giấu mấy chục ngàn quyển, Trương Nhữ Lâm mấy ngày trước có căn dặn với người trông coi sách răng, Trương Giới Tử bên Đông Trường có đền mượn sách thì cứ cho cậu ta mượn. Quyền "Bắt đại gia văn sao” này chính là mượn được từ chiều hôm qua, cuốn sách này là do Gia Tĩnh đã biên tập và lựa chọn, tùng thịnh hành một thời.
Muốn viết được văn Bắt cổ cho hay, phải có nền tảng của cổ văn, Trương Nguyên không định nhảy cóc một bước học, không học cổ văn mà học bát cổ truớc, hơn nữa cố văn cũng không khó học, cậu ta có sẵn những tố chất rèn luyện nhất định, văn cổ của Hàn Liễu Tô Âu cậu ta đọc rất nhiều, vì cậu ta thấu hiểu lời văn thâm thủy của ông ta nên cảm thấy rất thích, lần này nghe hai người Phạm, Ngô đọc "bát đại gia văn sao”, trước hết để hai người đọc tiêu đề chương, phát hiện có một nửa trong số đó cậu ta đều đã đọc qua, thể là những chương này cho qua luôn, như vậy dự kiến mười ngày có thể đọc xong cuốn sách này, tiếp theo chính là bốn mươi cuốn " văn chương chính tông” do Nam Tông đại nho Chân Đức Tủ biên tập và lựa chọn, dự tính mười ngày nghe xong, vậy là hạ tuân tháng tám có thể bắt đầu học chê nghệ, đâu vào đây, không vì việc đánh cuộc với Diêu Phúc mà làm loạn kế hoạch học tập của mình, chỉ là hơi gấp gáp một chút mà thôi.
Gần tối hai người Phạm Trân, Ngô Đình cáo tù ra về, Trương Nguyên cùng mẹ đi dùng bữa, còn chưa kịp ăn no, Đại Thạch Đâu đã chạy tới nói:
Trương mẫu mã thị nói: - Ôi, trời đã gần tối rối, Huyện tôn tìm con có việc gì thế ? Trương Nguyên biết Huyện lệnh tìm hắn vì việc gì, nói:
Vội vàng ăn nốt chén cơm, rồi súc miệng sạch sẽ, dẫn theo nô tài Vũ Lăng cùng tới huyện nha, đi thẳng tới công đường.
Huyện lệnh đứng ở trước của công đường, nhíu mày, mặt có vẻ không vui, thấy Trương Nguyên tới, không đợi Trương Nguyên lên hành lễ, liền nói luôn:
Trương Nguyên nói:
Hậu chi hàn tròn mắt nhìn Trung Nguyên, người thiếu niên này vẻ mặt dửng dưng, không vì gần đây được ông ta và Vương Quý Trọng khen thưởng mà có dáng vẻ ngông cuồng, nhưng sao lại có thể đi đánh cược với Diêu Phục Cơ chủ, ù, hắn là Diêu Phục gian trá cô ý kích tướng khiêu khích Trung Nguyên, người thiếu niên này dù sao cũng không đủ kiên nhẫn, liền lập khế ước thắng thua với Diệu Phục, ôi, tuy là thông minh chăm chỉ, có điều cậu vẫn còn non nớt lắm, lần này đã bị trúng bẫy của tên Diêu Phục rồi.
Hầu Chi Hàn nói:
Hầu Chi Hàn quay người đi vào bên trong một gian phòng, ngồi vào chỗ của mình, còn Trương Nguyên thì đứng hâu.
Hầu Chi Hàn nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nói:
Trương Nguyên nói:
Hầu Chi Hàn "hắc” một tiếng, thầm nghĩ:
"Lưu Tông Chu này thật là lỗi thời, sao mà giống cảnh tân lang sắp động phòng, chợt đâu nhảy ra một gã hòa thượng chạy tới khuyên tân lang này cạo trọc xuất gia đi, thật là phá rối phiền toái, cái này Truong Nguyên cự tuyệt rất đúng.
Đối với Hậu Chi Hàn mà nói, đương nhiên ông ta hy vọng môn sinh dưới trướng của mình sẽ thi khoa củ đề làm quan, làm quan càng to càng tốt, nói:
Trương Nguyên nói:
Hầu chi hàn lắc đầu, hỏi: - Ngươi có nắm chắc phần thắng không?
Trương Nguyên không chút do dự nói: - Học trò nắm chắc.
Hầu Chi Hàn cười lạnh nói:
Trương Nguyên không nói, điều khiến hắn tự tin vào đương nhiên không chỉ là bát cổ, hắn có bí kíp khác, nhưng bây giờ không tiện nói rõ với Hầu huyện lệnh.
Hậu Chi Hàn thây Trương Nguyên không lên tiếng, liên trâm giọng nói:
Trương Nguyên đáp:
Hầu Chi Hàn cũng biết Trương Nguyên không thể làm được, nói:
Nêu người đã không viết được, vậy thì người không thắng nổi đâu, tới lúc đó người sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, chi bằng bây giờ hủy bỏ trận cá cược này, dù sao người cũng còn nhỏ, không phải quân tử cũng không phải đại trượng phu, không sợ nuốt lời, có bổn huyện làm chủ cho ngươi, Diêu Phục cũng không dám ngăn cản người tham gia khóa cử đâu.
Ôi, chơi xấu, chơi xấu thật ra cũng không tốt, có thể khiến Diêu Phục túc chết, ai biểu ta mới mười năm tuổi chủ, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ à (lời nói con nít không tính).
Trương Nguyên nghĩ như vậy, nhưng miệng thì nói:
Hầu Chi Hàn trợn tròn mắt nói:
Trương Nguyên nói:
Học trò không phải là không biết cách ứng biến, mà là do thật sự học trò đã nắm chắc phần thắng. Hầu Chi Hàn im lặng, một lúc sau mới nói:
Trương Nguyên, bổn huyện thật lòng khuyên bảo người như vậy, nói rõ như vậy rồi, ngươi còn tự cho là đúng thế à?
Trương Nguyên khẩn thiết nói:
Xin huyện tôn tin học trò, học trò quyết không để cho ngài thất vọng. Hầu Chi Hàn lạnh lùng nhìn Trương Nguyên, Trương Nguyên thản nhiên đối mặt, cây nến trên bàn chiếu rọi bóng hai người in trên vách gỗ, hai cái bóng khổng lồ không hề nhúc nhích Rất lâu sau, sắc mặt Hàn Chi Hầu mới dịu lại, nói:
Nếu đã như vậy, vậy thì bổn huyện chống mắt lên mà coi, ngươi tự lo liệu đi.
Trương Nguyên bái biệt Hầu huyện lệnh, đi ra tới cửa, nghe tiếng Hầu huyện lệnh nói với theo từ phía sau:
Trương Nguyên quay đầu lại khẽ khom người với Hầu huyện lệnh, nói:
Hầu Chi Hàn nhìn Trương Nguyên ung dung bước đi, thầm nghĩ:
Hầu Chi Hàn suy tu một hồi, lắc đầu, thầm nghĩ: