Lãng Mạn Của Anh

Chương 10




Gả cho tôi, tôi bảo vệ em, cả đời.


Mấy chữ này nói ra nhẹ nhàng, nhưng nếu như thật sự làm, rất khó.

Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, Thẩm Nam vẫn cho Chu Túy Túy một lời hứa. Cô không biết Thẩm Nam lúc đó là an ủi mình, hay là vì gì khác, nhưng câu nói kia, đích thực là anh nói.

Thẩm Nam ngừng lại, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, gật đầu một cái.

Chu Túy Túy mím môi, nở nụ cười châm chọc: "Được, tôi về với anh."

***

Sau khi sắp xếp xong mọi việc của quán rượu, ngày hôm sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam quay trở về.

Mà khi Ngải Trạch Dương biết Chu Túy Túy sẽ về Bắc Kinh, kinh ngạc, trực tiếp đổi vé máy bay, đổi lại thành cùng chuyến với hai người.

Một đường bay về thành Bắc, tâm tình của Chu Túy Túy từ đầu đến cuối vẫn luôn không tốt, người lúc trước luôn nghịch ngợm, cả một đường yên lặng. Ngay cả Ngải Trạch Dương bình thường thích cười đùa, cũng không dám nói chuyện cùng cô.


Sau khi xuống máy bay, ba người lên xe, cùng nhau trở về.

Lái xe của Ngải Trạch Dương đến đón, sau khi Chu Túy Túy lên xe thì quay đầu nhìn ra cửa sổ, tròng mắt khẽ lóe lên. Đã rất lâu cô không về rồi.

Hai năm trước khi rời đi, nông nổi, là bất tri bất giác đi đến cổ trấn, lúc rời đi, thậm chí còn không nhìn kỹ phong cảnh của thành phố này, nhìn thành phố xe cộ nườm nượp này.

Ánh mắt của cô nhìn chăm chú bên ngoài, cho dù Ngải Trạch Dương muốn nói cái gì, cũng không có cơ hội. Còn Thẩm Nam, từ đầu đến cuối đều là im lặng vô hạn, ngoại trừ báo cho tài xế của Ngải Trạch Dương nơi đến, thì không nói gì nữa.

Mấy người cứ im lặng, đến lúc xuống xe.

Chu Túy Túy cảm ơn Ngải Trạch Dương, sau đó vào tiểu khu cùng với Thẩm Nam.

Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn tiểu khu trước mặt, lúc cúi đầu tâm tình tốt hơn mấy phần, nhướng mày nhìn Thẩm Nam, trêu đùa: "Đội trưởng Thẩm, nhiều năm như vậy mà anh vẫn không tiến bộ? Vẫn còn sống ở đây?"

Phòng này, lúc trước Chu Túy Túy đã tới rồi.

Thẩm Nam thần sắc lạnh nhạt mà nhìn cô một cái, cười giễu cợt: "Để em chịu khổ rồi."

Chu Túy Túy: "....."

Lời nói này, giống như một quyền đấm vào vải bông, làm cho cô không có cách nào bắt bẻ.

Căn phòng này của Thẩm Nam, nói thật, đã hai năm không có người ở rồi.


Năm đó mua nhà cũng chỉ là để có một nơi thỉnh thoảng đến ở, cũng không phải lâu dài. Sau khi quen biết Chu Túy Túy, mang cô đến đây hai lần, cô cũng sống ở đây một đoạn thời gian, sau này người đi rồi, Thẩm Nam cũng nhận nhiệm vụ mà rời đi, cái nhà này vẫn luôn bỏ đấy.

Đến bây giờ quay lại, Thẩm Nam mới gọi điện thoại, bảo người qua đó quét dọn vệ sinh. Cho nên khi hai người vào cửa, bên nhà không nhiễm một hạt bụi, ngay cả cái bàn cũng đang phát sáng.

Hành lý của Chu Túy Túy không nhiều, chỉ có một cái vali nhỏ, cả đường đều là Thẩm Nam xách dùm cô, sau khi vào phòng, hai người thay dép, cũng không nhắc đến ai ngủ chỗ nào, Chu Túy Túy rất tự giác mà kéo vali đi vào phòng khách.

Thẩm Nam nhìn, nhíu mày, cũng không ngăn cản.

Sau khi hai người thu dọn một chút, Thẩm Nam nhìn cô: "Muốn nghỉ ngơi, hay là đến bệnh viện?"

Chu Túy Túy im lặng một lát, không tiếng động mà đối diện với Thẩm Nam, sau đó lạnh lùng nói: "Đến bệnh viện."

Sớm muộn thì cũng đều phải đi.

***

Sau khi hai người đi ăn bên ngoài xong, liền lái xe đến bệnh viện.

Thời tiết Bắc Kinh ngày hôm nay không quá đẹp, vẫn luôn lất phất mưa, nhiệt độ thấp hơn cổ trấn hai mươi mấy độ, lạnh vô cùng.

Chu Túy Túy thay một chiếc áo choàng dài nỉ màu đen ở nhà, đội một cái mũ, cả người toát lên hơi thở vật sống chớ lại gần, ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Thẩm Nam thỉnh thoảng nhìn, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Nam đi đỗ xe.

"Người ở phòng nào?"

Thẩm Nam nhìn cô: "301."

"Được." Chu Túy Túy xách túi, xoay người bước đi.

Thẩm Nam cũng không ngăn lại, có những lúc, có một số chuyện, cần cho người ta một không gian nhất định.

Chu Túy Túy lên lầu, đi thẳng đến tầng 3, mãi cho đến khi đứng trước hành lang, cô đưa một tay che trái tim đang đập nhanh của mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Mày quay lại là để xem chuyện cười của bọn họ, chứ không phải là để bọn họ xem chuyện cười của mày. Mày phải nhớ, lúc nào cũng phải giữ vững lý trí.

Chu Túy Túy tự thôi miên bản thân một hồi, mới từ từ đi đến cửa phòng 301, vừa mới đến cửa, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong căn phòng truyền ra.

"Chu phu nhân, bà tỉnh rồi."

"Ừm." Tiếng nói của Chu phu nhân rất dịu dàng.

Một người khác cười nói: "Nếu đã tỉnh rồi, vậy uống chút đồ đi, bác sỹ vừa mới kiểm tra, nói bà hồi phục rất tốt."

"Vậy sao?" Bà ta dịu dàng cười một cái, ngồi dậy, tựa vào đầu giường, lấy gối lót.

Chu phu nhân nhìn vào thời tiết đang mưa liên tục bên ngoài cửa sổ, cảm khái: "Trời lại mưa. Cũng không biết lúc nào mới ngừng."


"Đúng vậy." Dì bên cạnh nói: "Mưa mãi không ngừng, cảm giác rất lâu rồi trời không mưa lâu như vậy."

....

Chu Túy Túy dừng ở cửa một lát, đối diện với tầm mắt của Thẩm Nam.

Thẩm Nam hiếm khi cười một cái, sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều, đi đến gần trước mặt Chu Túy Túy, đưa tay ra: "Đi thôi."

Chu Túy Túy rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn trước mặt, có một chút cảm động... Sự xuất hiện của Thẩm Nam, cho cô thêm dũng khí. Cô hơi ngừng lại, đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh nắm lấy.

"Cảm ơn."

Đến đây, cô thật sự sợ bản thân không khống chế được.

Hai người gõ cửa, người bên trong nghe thấy tiếng nói: "Ai vậy?"

Cửa vừa mở, người phụ nữ gọi là Chu phu nhân khi nhìn thấy Chu Túy Túy, con ngươi co lại, sau đó vô cùng kích động che ngực nhìn cô, kích động nói: "Xuy Xuy?"

Chu Túy Túy cười tự giễu một cái, theo Thẩm Nam tiến vào.

Cô tự đi đến sô pha ở một bên, ngồi xuống.

Thẩm Nam thì rất lễ phép lên tiếng: "Dì Chu."

Thật ra anh nên gọi một tiếng mẹ, nhưng gọi một tiếng như vậy trước mặt Chu Túy Túy, cô sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.

Mi mắt của Chu phu nhân run run, gật đầu, nhìn Chu Túy Túy phía sau Thẩm Nam: "Xuy Xuy, con quay về thăm mẹ sao?"

Nghe vậy, Chu Túy Túy vắt hai chân ngồi trên sô pha, nhấc mi, lạnh nhạt nhìn bà ta một cái: "Không phải."

Chu phu nhân hơi ngừng lại, nước mắt lã chã nhìn cô, đáng thương hỏi: "Xuy Xuy, con không nhớ mẹ sao?"

Thẩm Nam liếc mắt nhìn bà xã, bất đắc dĩ.

Chu Túy Túy nhìn người phụ nữ cách đó không xa, không biết phản ứng như thế nào. Lúc ấy khi hai người bọn họ nhốt cô lại, uy hiếp cô, cũng dùng chiêu này, cô không hề có chút đồng tình nào với loại khóc như vậy, chỉ cảm thấy phiền phức.

Càng đứng trước mặt những người thân quen, cô càng cảm thấy phiền loạn bất an.

Chu Túy Túy lập tức đứng dậy, nhìn về phía Chu phu nhân, dùng ngôn ngữ sắc nhọn để bảo vệ bản thân: "Nếu như bà đã không đến mức không động đậy được, thì đừng báo cho Thẩm Nam bảo tôi trở về." Chu Túy Túy cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Dù sao trò lừa bịp này, các người cũng đã dùng rồi."

Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Kết quả, còn chưa đi ra ngoài, bên ngoài liền có một người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm túc tiến vào, trong tay ông ta đang cầm đồ, mặc thường phục, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.


"Chu Túy Túy." Người này, đã đi đến gần cô.

Chu Túy Túy theo bản năng lùi về phía sau một bước, Thẩm Nam duỗi tay, đỡ eo để cho cô đứng vững.

Chu Túy Túy ổn định tinh thần, nhìn về phía người kia, mím môi.

Người mới đến lạnh lùng nói một tiếng, giận dữ mà duỗi tay muốn đánh cô: "Có phải mày cảm thấy gả cho người ta rồi thì cứng cánh đúng không!"

"Bộp" một tiếng.

Cái tát rơi xuống, nhưng không đánh vào mặt của Chu Túy Túy, mà rơi trên cánh tay của Thẩm Nam.

Chu Túy Túy được Thẩm Nam ôm vào trong ngực.

Cô hơi ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nam đã kéo tay cô về phía sau mình, tròng mắt trầm trầm nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Chú Chu."

Ba Chu hơi ngẩn người, không ngờ Thẩm Nam sẽ ngăn lại.

Thẩm Nam đối mắt với ông ta, duỗi tay chỉ về Chu Túy Túy, ánh mắt nhìn về ba Chu rất không đồng tình: "Túy Túy quay lại, qua đây thăm dì Chu, chứ không phải vừa gặp mặt là bị chú đánh."

Ba Chu không kịp nói lời nào, Thẩm Nam đã trầm giọng tiếp tục: "Chú là trưởng bối, làm cái gì lớp trẻ chúng cháu đều không thể phản bác, cũng không được nói chú sai, nhưng mà...." Anh hơi ngừng lại, kéo Chu Túy Túy về bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: "Túy Túy bây giờ đã là vợ cháu, cho dù cô ấy nói sai cái gì, làm sai cái gì, thì cũng do cháu phụ trách."

Nói xong, Thẩm Nam lễ phép mà nghiêng người với mẹ Chu, gật đầu nói: "Cháu và Túy Túy vẫn còn có chuyện, nếu như dì đã không có chuyện gì, vậy chúng cháu đi trước."

"Cạch" một tiếng, cửa bị đóng lại. Sau khi cửa đóng, xa cách hơn, còn có khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

***
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy cũng không để ý ánh mắt của Thẩm Nam là gì, trực tiếp cởi quần áo của Thẩm Nam.

Thẩm Nam dở khóc dở cười, nắm cổ tay cô bất đắc dĩ nhìn hỏi: "Em làm gì?"

"Để tôi xem một chút." Chu Túy Túy liếc anh: "Anh cản tôi làm gì? Để cho ông ta đánh."

Như vậy, cho dù cô làm gì, nói gì, cảm giác áy náy sau này cũng sẽ không nhiều. Dù sao người đó đánh cô cũng nhiều rồi, nhiều thêm một lần cũng không nhiều, ít hơn một lần thì cũng không ít.

Thẩm Nam ngẩn người, mắt còn đang nhìn người đang náo loạn, ngừng một chút nói: "Thật sự không sao."

"Vậy cũng phải xem xong mới biết." Chu Túy Túy tiếp tục cởi áo của anh.

Chu Túy Túy đang cởi quần áo cho Thẩm Nam, cả người đều bò trên người anh. Nhưng hôm nay Thẩm Nam mặc hai lớp quần áo, sau khi cởi cái đầu tiên, bên trong chỉ còn một cái... Chu Túy Túy bất đắc dĩ, lại vất qua một bên.

Lúc đầu Thẩm Nam không có cảm giác gì, qua một lúc, người bên cạnh càng lúc càng tới gần, thân thể mềm mại dính trên người, căn bản làm cho người ta không chịu đựng được.

Anh là một người đàn ông bình thường, càng đừng nói đến người đang dính trên người là vợ của anh.

Lúc Chu Túy Túy duỗi tay qua, khi bàn tay mềm mại tiếp xúc với da thịt, tròng mắt Thẩm Nam sâu hơn, hầu kết chuyển động, trước khi lý trí vẫn còn, nắm một cái đặt Chu Túy Túy về ghế phụ, khiển trách: "Ngồi đoàng hoàng, về nhà thì xem."

Chu Túy Túy: "...."

Chu Túy Túy nghẹn lời, trong mắt có vẻ tìm tòi, nhìn Thẩm Nam từ đầu đến cuối, trêu chọc mà hỏi: "Về nhà nhìn cái gì?"

Thẩm Nam bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười.


Thẩm Nam và Chu Túy Túy không tiếng động mà đối mặt, nghe âm thanh mưa rơi bên ngoài, yên tĩnh hồi lâu mới hỏi: "Tâm trạng tốt hơn rồi?"

"Có một chút." Chu Túy Túy cúi đầu, mỉm cười một cái nói: "Lúc anh tức giận với người khác nhìn rất sảng khoái."

Cô cong mày mà cười: "Tôi còn chưa nhìn thấy anh tức giận với trưởng bối bao giờ."

Trong ấn tượng của cô, còn có ấn tượng của người khác với anh, Thẩm Nam chính là kiểu người không bao giờ cãi nhau với trưởng bối.

Hôm nay thật sự là quá ngạc nhiên.

Thẩm Nam liếc cô một cái, không lên tiếng.

Chu Túy Túy im lặng hồi lâu, nhìn ra mưa to ngoài cửa sổ, tâm trạng thật ra cũng không tốt hơn nhiều. Chỉ là cô che giấu rất giỏi, cũng không muốn người khác lo lắng cho mình.

Năng lực tự chữa lành bản thân của Chu Túy Túy cũng khá mạnh.

Qua một lúc lâu, Chu Túy Túy vuốt điện thoại nhìn một cái, nhìn về phía Thẩm Nam: "Dạo này anh đang nghỉ phép sao?"

"Ừm."

"Nghỉ bao lâu?"

"Một khoảng thời gian."

Lúc trước đến biên cương hai năm không nghỉ phép, vừa quay lại đã nhận nhiệm vụ, tính ra kỳ nghỉ của Thẩm Nam cũng khá dài.

Chu Túy Túy bĩu môi, đột nhiên ài một tiếng, chỉ vào một quán quán rượu ở bên cạnh, nói: "Đội trưởng Thẩm, uống rượu không?"

Thẩm Nam: ".... Không uống."

"Uống đi." Trong mắt Chu Túy Túy khát vọng, "Đã rất lâu tôi không vào quán bar uống rượu rồi."

Thẩm Nam ngừng một chút, mắt trầm xuống nghiêm khắc nhìn về phía cô: "Tâm tình không tốt, hôm nay không cho phép uống rượu."

"Vì sao?"

Chu Túy Túy thốt lên, sau khi hỏi xong... Bản thân cô tự phản ứng lại là tại sao.

Lần tâm trạng không tốt trước là hai năm trước, lúc đó tửu lượng của cô bình thường, uống mấy ly là say.

Sau đó ----

Chu Túy Túy nhìn sắc mặt Thẩm Nam, im lặng một hồi hỏi: "Có phải anh lo lắng tôi uống rượu say rồi, lại ‘thượng’ anh không?"
———

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Thẩm: Cho anh một chút mặt mũi!

Xuy Xuy: Không đấy! Là em thượng anh, chứ không phải anh thượng em!

Đội trưởng Thẩm: Nhanh thôi.