Lãng Mạn Của Anh

Chương 4




Hai chữ cuối cùng, chính là ngữ khí chắc chắn.


Ánh mắt Chu Túy Túy tràn đầy giảo hoạt, đang đắc ý nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam không phải không biết vợ của mình là người như thế nào, cô lớn mật mà hào phóng, rất ít khi ngượng ngùng xoắn xuýt, ngay cả lúc trước, khi bọn họ kết hôn, cũng là do cô quyết định.

Anh ngồi trên ghế, híp mắt lại nhìn người con gái cách đó không xa.

Chu Túy Túy có mái tóc xoăn dài, mặc áo khoác, ngồi trên ghế vẻ mặt tùy ý lười biếng, mặt còn mang theo chút hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chính mình, xuống chút nữa... Môi đỏ nhếch lên, rất gợi cảm.

So sánh với buổi sáng nhìn thấy, sắc môi càng thêm quyến rũ hơn.

Đột nhiên, Thẩm Nam nghĩ đến bộ dáng cô bị mình đè lên lúc nãy, ánh mắt trầm lại, hầu kết chuyển động, dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Túy Túy, đứng dậy đi về phía cô.

“Anh... Muốn làm gì?”

Đùa nghịch trôi qua, Chu Túy Túy mới hậu tri hậu giác phát hiện... Đàn ông ở trên phương diện kia, hình như không cho phép có sự nghi ngờ, mà cô mới vừa rồi, lại không sợ chết mà trêu chọc.


Thẩm Nam hơi nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt: “Em nói đi?”

Anh có thâm ý khác mà hỏi, ám chỉ cực mạnh.

Thẩm Nam nói xong, còn nghiêng nghiêng đầu, hai tay chống bên cạnh người Chu Túy Túy, vô cùng áp bức mà giam người ở bên trong, khi Thẩm Nam thật sự dùng sức, Chu Túy Túy hoàn toàn không có lực phản kháng.

Khi Thẩm Nam đến gần Chu Túy Túy, hô hấp nặng hơn, hàm dưới nghiến chặt, giống như chỉ cần Chu Túy Túy nói thêm một câu nữa... Anh thật sự sẽ cho cô thấy, cái gì gọi là: Cứng.

Chu Túy Túy đơ rồi, ánh mắt né tránh, dùng sức đẩy người ra, bò xuống khỏi giường, đi giày đứng một bên, nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn mình, lạnh như băng nói: “Bây giờ anh tính như thế nào?”

Giờ phút này, cũng chỉ có thể nói sang chuyện khác để cứu vớt chính mình.

Quả nhiên, đề tài này vừa nói ra, Thẩm Nam cũng không đùa cô nữa.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn Chu Túy Túy một hồi lâu, trầm mặc một lúc, lại nhìn cô: “Có khả năng liên lụy khiến em dính vào.”

Đây là phương án mà anh không muốn lựa chọn nhất.

Chu Túy Túy a một tiếng, gật gật đầu, cũng không quá để ý: “Chỉ cần đảm bảo tôi không bị thương là được.”

Nghe vậy, Thẩm Nam nhìn cô cười một cái, cho Chu Túy Túy hai chữ làm cô yên tâm: “Yên tâm.”

Anh tuyệt đối sẽ không để cô bị thương.


Chu Túy Túy nghe vậy, đôi mắt lóe lên, lãnh đạm ừ một tiếng, “Vậy tốt rồi.”

Hai người tiếp tục im lặng vài phút, không tiếng động mà nhìn nhau.

Chu Túy Túy nghĩ nghĩ nói: “Nếu đã diễn kịch, phải làm thật một chút.” Nhìn Thẩm Nam nói: “Buổi chiều anh không có chuyện gì chứ?”

“Không có.”

Có cũng đã thành không có.

Chu Túy Túy nghĩ, tính thời gian: “Chúng ta ra ngoài một chút? Tự nhiên thoải mái?”

Chu Túy Túy nghĩ, dù sao hai người cũng là vợ chồng. Nếu đã phải diễn trò, vậy thì làm chân thật một chút, hôm nay là Lễ Tình Nhân, không đến mức hai vợ chồng hôm nay không ra khỏi cửa chứ?

Tuy rằng ----

Không ra khỏi cửa hình như cũng cho qua được.

Nhưng nghĩ đến lý do hai người không ra khỏi cửa, Chu Túy Túy liền cảm thấy buồn rầu.

Vẫn là ra cửa thích hợp hơn, chứng minh bọn họ cũng không ở trên giường vượt qua một ngày.

Thẩm Nam gật đầu, “Được.”

Nói xong, Chu Túy Túy liền muốn đi thay đồ.

“Đợi lát nữa.”

“Vì sao?” Chu Túy Túy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam tránh ánh mắt cô, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ngữ khí lãnh đạm: “Bây giờ còn không phải là lúc.”

Chu Túy Túy kinh ngạc chớp mắt một cái, ban đầu còn không hiểu rõ ý tứ, chờ sau khi cô lấy ra bộ quần áo mình muốn mặc từ trong tủ ra, đột nhiên sửng sốt, sau đó cong eo chống vào cửa kính tủ quần áo cười ầm lên!

Thẩm Nam: “......”

Lỗ tai của anh, không khống chế được lại đỏ lên.

Sau khi Chu Túy Túy cười đủ rồi, mới cầm quần áo ra, yên lặng đi về phía phòng tắm, khi đến gần phòng tắm, cô còn cười khanh khách mà nhìn về phía Thẩm Nam, chớp đôi mắt, làm bộ một cô gái nhỏ không rành thế sự, dùng ánh mắt vô tội mà nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Đội trưởng Thẩm, có phải anh đang lo lắng bây giờ chúng ta ra ngoài, người khác liền cảm thấy thời gian của anh quá ngắn?”

Nói xong, Chu Túy Túy cũng sợ hãi, nhanh chóng chui vào trong phòng tắm, trước khi Thẩm Nam xử lý cô, cạch một cái mà đóng cửa lại.

Thẩm Nam nhìn cánh cửa bị đóng lại, cánh cửa hơi rung lên, tức đến bật cười.

**

Hơn một tiếng sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam quang minh chính đại đi hẹn hò.


Thu Thu nhìn bà chủ trang điểm xinh đẹp, mắt như muốn rớt ra. Lại nhìn người đàn ông bên cạnh bà chủ, Thu Thu ngây cả người, vội vàng hô lên một tiếng: “Chào anh rể, em là Thu Thu.”

Thẩm Nam thần sắc lạnh lùng, mặt không biểu tình mà đáp một tiếng: “Chào em.”

Thu Thu bị hơi thở lạnh nhạt của Thẩm Nam làm cho đông lạnh, nhìn về phía Chu Túy Túy: “Chị, hai người muốn ra ngoài hẹn hò sao?”

“Ừ.” Chu Túy Túy cong môi cười, “Đi ra ngoài một chút, lâu lắm anh ấy không trở về, không quen thuộc bên này.”

Lời này, là nói cho Thu Thu nghe, cũng là nói cho những người khác nghe.

Thu Thu há miệng thở dốc, hậu tri hậu giác a một tiếng, cười rất vui vẻ, đôi mắt cô cong cong lên, cho hai người một đề nghị: “Hôm nay là Lễ Tình Nhân nha, hai người mau đi đi, bên ngoài có rất nhiều hoạt động đó.”

“Ừ, đi đây.” Chu Túy Túy nhìn xung quanh một vòng, mấy người đàn ông vừa rồi đã đi.

Cô dừng một chút, nhắc nhở Thu Thu: “Vậy chị đi trước nhé, buổi tối trở lại.”

Nghe vậy, Thu Thu liền chớp mắt với cô, vui vẻ đáp: “Vâng.”

Đi ra khỏi quán rượu, trên đường quả nhiên rất nhộn nhịp. Đi về phía trước một chút, càng náo nhiệt hơn buổi sáng.

Vốn dĩ Chu Túy Túy và Thẩm Nam đi cùng nhau, còn có chút khoảng cách, không xa không gần, nhìn thì cũng giống như người quen biết, còn có phải vợ chồng hay không, còn phải kiểm tra.

Đang đi, tay Chu Túy Túy đột nhiên bị bàn tay to nắm lấy. Bàn tay kia rất lớn, không giống như tay của con gái, lòng bàn tay đều là vết chai, rất thô ráp, khi mười ngón tay đan vào nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng. Chu Túy Túy rũ mắt nhìn, cảm nhận được nhiệt độ ấm từ bàn tay kia truyền đến, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nam.

Thẩm Nam khẽ nhéo kẽ tay giữa ngón trỏ, ám chỉ.

Phía sau còn có người đang theo dõi hai người bọn họ.

Chu Túy Túy hiểu rõ, cũng tùy ý theo anh đi. Để cho Thẩm Nam thoải mái nắm tay lôi kéo bên trái bên phải, vẫn luôn không buông tay.

Thẩm Nam lúc mới bắt đầu còn không có cảm giác quá nhiều, chỉ cảm thấy làn da của đàn ông so với phụ nữ kém hơn nhiều... Bàn tay trong tay này mềm mại lại nhỏ nhắn, cảm xúc tinh tế. Ngày thường Chu Túy Túy rất chăm sóc bản thân, cô là người rất yêu thích cái đẹp, tuy rằng những việc nặng nhọc có làm, cũng không thiếu mấy bước bảo dưỡng, mỗi bước đều tỉ mỉ cẩn thận.

Huống chi là ở cổ trấn, nước tốt, ánh mặt trời cũng tốt, hàng năm cũng không ra cửa nhiều, làn da trắng như ngưng chi (da trắng mịn màng như mỡ đông), trắng đến trong suốt.

Thẩm Nam ghé mắt, nhìn người bên cạnh một cái, lại nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt.

....

Phía sau, người đàn ông mặc áo cộc tay màu đen theo sau một đoạn, sau đó vòng vèo trở về.

Khách Sạn Hoan Nghênh, cũng chính là khách sạn bên cạnh Say Rồi Theo Bạn Đi, mấy người đàn ông ở trong phòng, bộ dáng biếng nhác.

Anh Báo nhìn người đàn ông trở về, nhướng mày: “Xác định hai người thật sự là vợ chồng?”


“Không sai, bọn họ đang dạo phố trên đường, quang minh chính đại.”

Nghe vậy, anh Báo nhíu mày, trừng mắt nhìn Cường Tử ở bên cạnh.

Cường Tử hiểu rõ, cười khinh bỉ, liếm liếm môi nói: “Anh Báo, khi em ở trên nóc nhà rình xem... Hai người bọn họ đang ở trên giường XX đó.” Hắn ta nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy kia, híp mắt vẻ mặt thèm nhỏ dãi: “Không thể không nói.... Người đàn bà kia dáng người cmn nó đẹp, trắng đến chói mắt... Âm thanh cũng cmn rất mềm mại...”

Anh Báo trừng mắt nhìn hắn một cái, trách mắng răn dạy: “Nhìn cái tiền đồ này của mày.” Nhưng sau khi mắng xong, hắn nghĩ đến dáng người của người đàn bà kia, cũng xì một tiếng, đúng là bảo vật.

Hắn nhìn về hai người dò hỏi tin tức khác: “Đã hỏi qua người xung quanh?”

Một người bên cạnh nói: “Hỏi qua, nghe nói người đàn ông kia quả thật hàng năm buôn bán ở bên ngoài, hiếm có người biết được bà chủ đã kết hôn, nhưng thật ra có người đã gặp được người đàn ông kia.”

“Hả?” Anh Báo ngồi thẳng người, có chút ngoài ý muốn: “Trước kia đã tới?”

“Đúng vậy.”

Anh Báo trầm ngâm, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, đây là thói quen khi hắn tự hỏi.

Cường Tử nhìn, nóng vội mà nói: “Anh Báo! Vậy khẳng định không sai rồi! Hơn nữa chúng ta chỉ đến đây bàn chuyện làm ăn, lúc trước cũng đã điều tra, người này quả thật vẫn luôn buôn lậu ngà voi và sừng linh dương! Em thấy, sẽ không có vấn đề gì lớn!”

“Mày biết cái gì?” Anh Báo đánh hắn một cái: “Liên hệ với bên kia, 7h tối ngày mai gặp mặt nói chuyện.”

“Vâng.”

**

Một tiếng buổi chiều, Chu Túy Túy và Thẩm Nam đi dạo phố.

Đám người đi rồi, Thẩm Nam buông tay cô ra.

Chu Túy Túy nhìn tay mình, mắt lạnh liếc nhìn Thẩm Nam, vừa cúi đầu lựa chọn đồ vật ở quán bán hàng rong nhỏ, không chút để ý hỏi: “Đội trưởng Thẩm, anh thế này có chút không phúc hậu nha, dùng xong rồi vứt bỏ?”

Thẩm Nam nhàn nhạt liếc cô một cái, không hé răng.

Chu Túy Túy nhún vai, đối với người đàn ông nhàm chán này, còn không biết làm sao.

Chu Túy Túy cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cầm một cây trâm hỏi: “Cái này bán thế nào?”

Cô gái nhỏ bện tóc, nhìn cô: “Chị Túy Túy, chị thích thì cho chị.”
“Vậy không được!” Chu Túy Túy vỗ đầu cô bé: “Bao nhiêu tiền, chị mua hai cái, nhân tiện mua cho Thu Thu một cái, em thấy Thu Thu sẽ thích cái nào?”

“Cái này đi.”

“Cũng không tệ lắm.”

Chu Túy Túy chọn ra hai cây trâm, vừa định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, một bàn tay liền vươn ra, đưa tờ một trăm tệ trước mặt cô bé.

Cô bé nhìn Chu Túy Túy, không dám nhận.

Chu Túy Túy khẽ cười một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Nhận đi, anh ấy là chồng chị.”

“A.... Được.”

Mua xong, Chu Túy Túy liền nhìn về phía Thẩm Nam, giơ giơ hai cây trâm trước mặt, không chút khách khí nói: “Cảm ơn.”


Thẩm Nam liếc nhìn nụ cười trên mặt cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Một lát sau, Chu Túy Túy muốn ngồi một lát, Thẩm Nam tự nhiên ngồi cùng.

Hai người vào tiệm bánh ngọt, sau khi gọi món, Chu Túy Túy chỉ chỉ: “Tôi đi toilet.”

Kết quả vài phút như vậy, khi trở về, ghế đối diện Thẩm Nam đã có một cô gái đang ngồi, nhưng mà Thẩm Nam.... Giống như là căn bản không phát hiện, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Chu Túy Túy nhướng mày, không tự chủ được nhìn về người đàn ông ngồi giống như tư thế ngồi của quân nhân kia, không thể không nói... Thẩm Nam lớn lên quả thật không tồi, là kiểu mà cô gái nhỏ hay phụ nữ đều thích, cả người đều cho người ta cảm giác lạnh lùng cứng rắn, rất man... Hormone nam tính như tản ra vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa dáng người tốt, đường cong lưu loát, cho dù mặc quần áo, cũng có thể cảm nhận được.

Nghĩ đến dáng người dưới bộ đồ kia, Chu Túy Túy nhẹ nhàng giương khóe miệng, đi về ghế ngồi của chính mình.

Chu Túy Túy vừa đến gấn, người con gái ngồi ở ghế đối diện kia liền nghi ngờ mà liếc mắt nhìn cô một cái.

Chu Túy Túy hơi mỉm cười, ngồi bên cạnh cô ta, chống tay lên bàn nhìn Thẩm Nam ở đối diện: “Anh đẹp trai, đi một mình?”

Ánh mắt Thẩm Nam từ điện thoại dịch lên, nhìn cô một cái.

“Đừng lạnh lùng như vậy, kết bạn đi.” Chu Túy Túy cho Thẩm Nam một ánh mắt quyến rũ.

Thẩm Nam vẫn thờ ơ như cũ, cứ yên tĩnh như vậy mà nhìn cô.

Cô gái bên cạnh thấy vậy, nhịn không được lên tiếng: “Chị gái, việc này cũng chú ý đến thứ tự trước sau chứ?” Tốt xấu gì cô ta cũng nhìn trúng người đàn ông này trước.

Nghe vậy, Chu Túy Túy cong môi, cười giống như con hồ ly nhỏ: “Nói thứ tự trước sau như thế nào?”

Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm Chu Túy Túy, không thảo luận vấn đề này cùng cô, ngược lại muốn khuyên Chu Túy Túy bỏ cuộc: “Anh đẹp trai này sẽ không kết bạn với cô đâu... Hình như tính cách của anh ấy rất lạnh lùng. Tôi đã nói với anh ấy mười câu, anh ấy cũng không trả lời một câu nào.”

“Phải không?” Chu Túy Túy đánh giá cô ta một lượt, bình luận: “Cô không phải kiểu mà anh ấy thích.”

“Vậy cô biết anh ấy thích kiểu như thế nào?”

“Anh ấy thích chính là kiểu như tôi vậy.” Chu Túy Túy trở tay chỉ vào mình, vẻ mặt tự tin.

Cô gái bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tin, anh ấy cũng không phản ứng lại cô.”

Nghe vậy, Chu Túy Túy trầm tư gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt, nhìn Thẩm Nam trêu chọc: “Hình như thật sự là có chút.... lạnh lùng, có thể là không có hứng thú với con gái.”

Cô gái bên cạnh vừa mới định nói gì, người đàn ông đối diện đã ngước mắt lên nhìn Chu Túy Túy, âm thanh gợi cảm, ngữ khí ái muội: “Anh lạnh lùng hay không, em còn không biết?”

Tác giả có lời muốn nói: Phỏng vấn nhỏ đầu tiên: Xin hỏi, hai người ai mới là người lạnh lùng?

Túy Túy: Tôi không lạnh lùng, tôi nhiệt tình như lửa.

Thẩm gia: Xem người.

Tác giả: Lạnh lùng với Túy Túy không?

Thẩm gia: Hận không thể chết ở trên người cô ấy.