Sau khi anh trở lại, thì Khánh Nam đã về nhà rồi cậu không thể để ba mình một thân già cô độc nơi quê nhà được.
- Mẹ, mẹ mới lên ạ?. Anh thấy mẹ và và cô đang trò chuyện.
Mẹ cô nghe anh hỏi cũng đánh mắt hướng về nơi phát ra tiếng nói:
- À con về rồi hả, mẹ mới lên hồi nãy thôi.
- Mẹ đi một mình ạ? Anh hỏi tiếp mẹ cô
- Không mẹ đi dí thằng Nam, mà nó về rồi nó bỏ ông Khánh ở nhà một mình nó sợ ổng buồn.
Anh nghe vậy cũng gật đầu đáp lại " Dạ mẹ "
Thấy anh từ lúc về đến giờ sắc mặt không được tốt cô mới lên tiếng hỏi:
- Anh không khoẻ sao?
Anh lắc đầu, anh rất khoẻ chỉ là anh hơi mệt một chút.
- Tôi ổn. Em đừng lo
- À Hưng này, mẹ ở đây chăm con Trâm rồi. Con có đi làm lại thì đi đi, dù sao chăm con nít đồ mẹ cũng rành hơn mày.
- Dạ, nhưng mẹ không đi làm sao? Anh biết bà cũng đi làm ở công ty nếu nghĩ nhiều quá sẽ bị đuổi mất.
- Ui mẹ xin nghĩ luôn rồi, mốt mẹ ở nhà trồng thêm mấy cái cây ăn trái với mở cái tiệm may đồ ở nhà.
Bà trước kia đi làm ở công ty may, ngoài ra ngày nghĩ bà còn nhận may thêm đồ,sữa đồ cho mấy cô ở gần xóm.
Anh thì mấy hôm nay không đến công ty, công việc anh giao cho thư ký giải quyết nhưng đâu phải việc gì cũng giao được. Công việc chờ anh có khi đã chất thành đống luôn rồi.
Mấy hôm nay anh trở lại đi làm, mẹ thì vẫn ở đây chăm cô, mẹ chồng cô cũng thỉnh thoảng ghé qua thăm, anh đi làm chiều về lại ghé qua với mẹ con cô, sáng lại đi tiếp. Ở chỗ lạ anh ngủ không quen nên sáng nào đi làm cũng trong trạng thái khờ khạo, mắt mũi lờ đờ.
Cũng may hôm nay cô được cho về nhà. Anh nói sẽ để mình đưa cô về nhưng cô không chịu, bắt xe về cũng được mà không cần phải phiền đến anh.
Từ hôm đó đến nay đã được một tháng trôi qua, mẹ cô vẫn ở đây chăm cô, mặc dù bà nhớ nhà, nhớ chồng và thằng con ở quê lắm rồi nhưng cũng không thể để hai mẹ con cô ở nhà được, anh thì đi làm, đứa bé hễ ngủ thì thôi chứ nó tỉnh giấc lại khóc la thì sao cô có thời gian ăn ngủ cho được.
Anh cũng đề suất sẽ thuê bảo mẫu giúp cô nhưng bà không an tâm cho lắm, bà bảo để ra tháng cứng cáp rồi bà về.
Mẹ chồng cô từ khi cô sanh đứa bé cũng đã thôi đay nghiến, bà cũng chủ động sẽ rước cô về nhà mình để bà Khánh có thể về nhà. Nhưng mẹ cô cũng không an tâm cho lắm.
Hôm nay là đầy tháng Gia Huy, gia đình cũng chỉ làm bữa tiệc nho nhỏ mời gia đình và bạn bè của cả hai.
- Nào nào cháu của bà nội, bà nội chợ con một ít sau này lấy vợ nhá. Mẹ chồng cô vừa nói vừa đeo sợi dây chuyền vào cổ Gia Huy
- Của bác Hai nhá, Gia Huy mau ăn chống lớn nha con. Anh chị hai cũng đeo cái vòng vào tay Gia Huy.
Gia Hân thấy cả nhà đều đã cho, mình thì chưa thể mua vàng hay mua kim cương gì như ba mẹ và anh chị hai để cho cháu mặc dù không thích chị dâu còn nó là cháu mình mấy tháng nay nhỏ Gia Hân cũng tích góp được chút ít nó tằng hắng, nhét cái bao lì xì vào tay Gia Huy vừa nhìn cô vừa nói.
- Cô Út lì xì nhá, sau này có vợ cô Út cho nhiều hơn giờ chỉ có nhiêu đây thôi.
Cô mĩm cười khẽ nói.
- Gia Huy cảm ơn cô Út nha.
Bên nội xong rồi giờ tới bên ngoại.
- Ông Bà cho làm của nhá cháu gái ngoan của ông. Chiếc lắc tay xinh xắn có phần nữ tính được ông Khánh đeo cẫn thận vào tay còn lại của Gia Huy.
Khi ông kêu Gia Huy là cháu gái toàn bộ những người có mặt ở đây điều ngỡ ngàng, ngơ ngác chỉ có cô và mẹ là bật cười.
- Ba ơi nãy giờ ba không nghe mọi người kêu thằng bé là Gia Huy sao mà ba còn tưởng là con gái vậy? Cô vừa cười vừa nói.
- Thằng bé là con trai, con Trâm nó chỉ đùa thằng Nam thôi, ai ngờ ông cũng là nạn nhân sao? Mẹ cô vỗ vỗ vai ba cô
Ba cô còn ngơ ngác thì đã bị Khánh Nam chen vào cho quà cháu mình.
- Cậu mày chỉ có thể lì xì mày thôi con ạ,chờ ngày mày lớn cậu dẫn mày đi chội sìn nha. Khánh Nam vừa nói vừa lắc đầu.
Nghe cậu nói vậy cô gõ thêm cậu vài cái vào đầu.
Sau đó mọi người trong gia đình thì cũng vào nhập tiệc.
Hôm nay có đầy đủ nhóm bạn của anh cô cũng có mời Tuệ Lâm và Nhã Uyên đến chơi.
Bạn bè thì còn bận trò chuyện, tâm sự với nhau nên chưa dùng bữa,
Phía bên đây cô cùng Tuệ Lâm, Nhã Uyên, vợ Hoàng Phong và Nhật Minh trò chuyện say xưa, cho nhau kinh nghiệm khi chăm con.
Phía bên này cánh đàn ông thì kể nhau nghe mấy cái chuyện kinh doanh, tình hình công ty nọ với công ty kia.
Đột nhiên Nhã Uyên thấy hình như có ai nhìn mình, cô khẽ đưa mắt ngước lên quả nhiên tầm mắt cô rơi thẳng vào Minh Kiệt.
Anh thấy cô đã thấy mình thì nhướng một bên chân mài, môi cũng theo đó mà nhếch lên.
Cô sau đó đã vội cuối xuống tránh ánh mắt đó, khẽ lẩm bẩm "đúng là oan gia khó tránh mà "