Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 14




Gõ: Nàng fish.

Khương Thanh Tố nghe thấy lời này thì chậm rãi quay đầu lại, trông thấy Thiện Tà đang đứng phía sau, nàng lập tức nhoẻn miệng cười, chuyển chủ đề một cách nhanh chóng: “Vô thường đại nhân tới đúng lúc quá, ta đang định bàn bạc với ngài chuyện này.”

Thẩm Trường Thích: “…”

Chung Lưu: “???”

Ban nãy rõ ràng ngài ấy không nói như vậy.

Thiện Tà biết nhưng không nói toạc ra, hắn vén áo ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thẩm Trường Thích ngồi cạnh hắn vội vã dịch về phía Chung Lưu, Chung Lưu nhường chỗ cho hắn, mắt hai người đổ dồn về phía hai vị âm ty và cùng đợi nghe kế hoạch của Khương Thanh Tố.

Khương Thanh Tố liếc Thiện Tà trước, rồi liếc nhìn Chung Lưu, sau đó nàng hít một hơi, suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng mặt mày cong cong, tươi cười nói với Thiện Tà: “Thiện đại nhân, chúng ta đóng giả phu thê đi.”

Chén trà Thẩm Trường Thích vừa bưng lên rơi loảng xoảng xuống đất, Chung Lưu đang gặm chân giò cắn đau cả răng, hắn thè lưỡi liếm răng, cảm giác như miệng mình sắp rách ra.

Thiện Tà hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Khương Thanh Tố hồi lâu mà sắc mặt vẫn không thay đổi, hỏi: “Trong đầu cô đang nghĩ cái gì thế?”

Khương Thanh Tố hơi hạ giọng nói: “Lúc nãy ta nghĩ rồi, nếu chúng ta nghĩ ra cách có thể khiến mai linh tự giác rời khỏi cơ thể của Lý Mộ Dung, đồng thời thả hồn phách của Lý Mộ Dung ra, để nàng ấy có thể đi chuyển thế thì mai linh sẽ không cần phải chịu đau đớn từ roi trấn hồn. Chuyện này có thể giải quyết một cách viên mãn, còn chúng ta có thể về điện Thập Phương ăn mừng.”

“Cách gì? Nói ra nghe coi!” Thẩm Trường Thích cực kì hứng thú với chuyện này, hắn nhanh nhảu tiếp lời.

Khương Thanh Tố nói: “Sáng nay ta nhập vào cơ thể của một người phụ nữ, biết được Hạ Trang đang bán đèn mai với số lượng lớn, chúng ta đóng giả làm phu thê từ xa tới mua đèn mai, lấy cớ mời hai phu thê họ ra ngoài dự tiệc. Bữa tiệc sẽ đươc tổ chức vào buổi sáng, bấy giờ hồn phách của Lý Mộ Dung đang ở trên cầu Nại Hà, mai linh ắt sẽ ở trong cơ thể của Lý Mộ Dung, chúng ta không cần vào Mai trang vẫn có thể gặp được mai linh, đếc lúc đó chúng ta có thể dùng tình động tâm, dùng lý động não…”

(*) Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)

“Vậy thì có liên quan gì tới việc ta và cô làm phu thê?” Thiện Tà chau mày.

Thẩm Trường Thích và Chung Lưu ngồi cạnh cùng gật đầu lia lịa, đúng thế đúng thế, họ cũng muốn biết có liên quan gì.

Khương Thanh Tố chớp chớp mắt, nói một cách thản nhiên: “Nếu chỉ lấy danh nghĩa ta hoặc Vô Thường đại nhân đi mời, Hạ Trang chắc chắn sẽ chỉ đến một mình, song, nếu hai phu thê cùng mở tiệc chiêu đãi, ta lại đặc biệt nhắn lời thì Hạ Trang nhất định sẽ mang thê tử đi cùng.”

Thẩm Trường Thích gật đầu: “Nói cũng có lý.”

Mặt Chung Lưu đỏ bừng, hỏi Khương Thanh Tố: “Ban đầu Bạch đại nhân nói muốn mượn cơ thể của ta là định đóng giả phu thê với ta ư?”

Khương Thanh Tố chững lại một chút, lắc đầu: “Không, mượn cơ thể ngươi là vì ta định đóng giả làm thầy đồng lấy cớ tới xem phong thủy trong phủ mà tìm cơ hội tiếp cận, thuyết phục mai linh.”

Chung Lưu: “…”

Khương Thanh Tố quay đầu nhìn Thiện Tà, đôi mắt hoa đào cười lên tươi tắn, đuôi mắt hơi cong lên, trong mắt đầy mong chờ, nàng hỏi: “Thiện đại nhân thấy thế nào?”

Thiện Tà nhìn ra chỗ khác, nói: “Không thế nào cả, ta không đồng ý.”



Khương Thanh Tố: “…”

Nói thì nói vậy chứ Khương Thanh Tố đã có linh cảm rằng Thiện Tà sẽ không đồng ý, nhưng nàng vẫn nhờ Thẩm Trường Thích viết hộ thiếp, mời Hạ Trang và Lý Mộ Dung cùng tới ăn cơm theo kế hoạch ban đầu, nàng không tỏ rõ mình muốn mua bao nhiêu đèn mai, nhưng giấy viết thiếp mời lại là loại giấy tốt nhất, phong thư được làm từ tơ lụa thượng hạng, ngay cả mực cũng là loại tốt nhất.

Thẩm Trường Thích vừa viết vừa chép miệng, cảm thán rằng Khương Thanh Tố đúng là biết cách chơi, chỉ một cái thiếp mời mà đã tiêu tốn ít nhất một tháng phí sinh hoạt của một gia đình bình thường, lúc hắn đề chữ còn không dám run tay, chỉ sợ làm hỏng thì phải viết lại.

Thiếp mời viết rất đẹp, Khương Thanh Tố đưa cho gã sai vặt của nhà trọ chút tiền nhờ hắn chạy tới Mai trang một chuyến, sau đó đợi câu trả lời bên phía Mai trang.

Nàng hẹn gặp vào buổi trưa ngày mai, tại lầu Túy Dương, Thẩm Trường Thích hỏi nàng làm sao xác định được Hạ Trang sẽ tới.

Khương Thanh Tố nói: “Hắn là thương nhân, có tiền thì vì sao không kiếm?”

Thẩm Trường Thích đưa Khương Thanh Tố lên lầu, hắn đi đằng sau và nói: “Nếu chuyện Lý Mộ Dung chết đi sống lại cùng với đèn mai không được truyền ra ngoài, Hạ Trang chắc chắn biết đến sự tồn tại của mai linh. Song một khi đã như vậy, hắn nhất định sẽ giấu chuyện mai linh nhập vào cơ thể của Lý Mộ Dung, làm sao có thể đồng ý đưa nàng ra đi dự tiệc được chứ?”

Khương Thanh Tố lắc đầu: “Hôm ta nhập vào cơ thể Liễu phu nhân và làm khó hắn, hắn đã cho mai linh xuất hiện vì muốn lấy lòng Liễu phu nhân, vậy thì hắn cũng có thể vì một người phú quý như ta mà đồng ý đưa người nọ đi dự tiệc.”

Thẩm Trường Thích liên tục chép miệng, lòng thầm nghĩ không hổ là người làm quan trong triều, nàng còn suy nghĩ sâu sắc hơn người bình thường, hễ nghĩ là sẽ nảy ra cách. Nghĩ tới đây, ngoài sự bội phục, hắn còn cảm thấy có chút bực bội, bởi những kẻ hại hắn ngày xưa chính là đám quan viên tâm địa gian trá này.

Khương Thanh Tố về phòng của mình, nàng xách ghế ngồi cạnh cửa sổ, vươn tay đẩy cửa sổ và nhìn ra ngoài, mưa đã tạnh từ giữa trưa, bây giờ trời đã tối đen như mực, đèn hoa rực rỡ vừa được thắp lên, ngoài thành Lang có một cảnh sắc khác biệt.

Nàng tựa lưng vào ghế đón cơn gió lạnh bên ngoài cửa sổ, nhìn tuyết tụ trên nóc nhiều ngôi nhà vẫn chưa tan hết mà lòng ngổn ngang trăm mối, dường như những suy nghĩ đã lâu nàng không nghĩ tới lại sống dậy. Trước kia, ở trong triều nàng phải đấu trí đấu dũng, thời cuộc buộc nàng phải sống có giá trị từng khoảnh khắc, mỗi câu nói, mỗi chủ ý đều phải mang lại lợi ích.

Song, trong năm năm làm quỷ sai, dù có bao nhiêu chuyện vặt vãnh đè nặng lên người cũng không khiến nàng cảm quá nặng nề. Sau năm năm sống vô tri vô giác, nàng kết bạn với một đám quỷ sai ở âm ty, tìm đủ mọi cách ôm việc vào người nhưng lại chưa từng cảm thấy thư thái.

Lạ thay, bây giờ nàng lại cảm thấy rất thoải mái.

Một Mai trang bé nhỏ, một Lý Mộ Dung nhỏ nhoi, giống như lời Thiện Tà và Thẩm Trường Thích nói thì một cái roi đã đủ để giải quyết mọi chuyện, nàng lại cứ phải phức tạp hóa lên, bày tiệc tùng, khuyên nhủ gì đó, thậm chí còn lừa Lý Mộ Dung để có được sự tín nhiệm của nàng ta.

Tuy rắc rối, nhưng lại khiến nàng tìm về được cảm giác khi còn sống.

Khương Thanh Tố nhẹ nhàng đặt tay lên mép cửa sổ, chạm ngón tay vào nước mưa chưa khô trên mép cửa, khi chạm vào đầu ngón tay cảm thấy rất khó tả, nàng có thể cảm giác được lạnh, nhưng lại không cảm thấy lạnh.

Vì là hội đèn lồng, nên trên phố có rất nhiều người bán đèn hoa, Khương Thanh Tố nhìn thấy Thẩm Trường Thích vừa hỏi nàng xong là kéo ngay Chung Lưu đi mua đồ ăn.

Quỷ sai ở âm ty không thể biến ra tiền của dương gian, cho nên người của điện Thập Phương khi đến nhân gian đều lấy tiền của Chung Lưu để tiêu, Chung Lưu từng nói tiền của hắn là Thiện Tà cho, nhưng cho bằng cách nào chứ?

Khương Thanh Tố vẫn còn quá nhiều thắc mắc về điện Thập Phương và Thiện Tà, nhất là Thiện Tà, người này rốt cuộc từ đâu tới, làm ở âm ty bao nhiêu năm rồi? Vì sao trên trời dưới đất, ngay cả lão Diêm vương cũng phải cung kính và sợ hắn?

Một đêm trôi qua không mưa không gió, sáng ngày hôm sau, đám người Khương Thanh Tố ngồi quây quần quanh bàn ăn sáng, gã sai vặt của nhà trọ tới truyền lời, nói rằng người của Mai trang sáng sớm nay đã trả lời, đúng giờ ngọ sẽ có mặt tại lầu Túy Dương dự tiệc, nói xong hắn giao thiếp mời cho Khương Thanh tố, Chung Lưu đưa cho đối phương ít bạc vụn làm tiền thưởng.

Khương Thanh Tố không xem thiếp mời, Thẩm Trường Thích cầm lấy đọc một lượt, Hạ Trang ngỏ ý sẽ dẫn Lý Mộ Dung đi theo, Thẩm Trường Thích đặt thiếp mời xuống, giơ ngón tay cái lên với Khương Thanh Tố: “Bạch đại nhân, hay!”

Khương Thanh Tố múc cháo trong bát lên cho vào mồm, sau đó ừ một tiếng: “Còn phải xem làm thế nào để thuyết phục Thiện đại nhân nữa.”



“Không được thì ta đóng giả làm phu quân của ngài cũng được.” Thẩm Trường Thích cười toác miệng, khóe miệng sắp giãn tới tận mang tai, nhưng thật sự là đã tới tận mang tai. Lúc hắn nói lời này, cả người sáp tới cạnh Khương Thanh Tố, song lại bị Khương Thanh Tố dí đũa vào ấn đường rồi đẩy về chỗ cũ.

“Ngươi không đủ phong độ, vừa nhìn đã biết là một tên thư sinh, ngươi đóng giả làm tiên sinh phòng thu chi thì được.” Khương Thanh Tố lắc đầu nói.

Thẩm Trường Thích túm Chung Lưu đang nóng lòng muốn thử đến nỗi mặt đỏ tía tai tới: “Thế thì để hắn làm.”

Khương Thanh Tố khẽ cười: “Hắn quá mức lực lưỡng, mặt đầy sát khí, giả làm hộ về cũng được.”

Nói đi nói lại là nàng muốn kéo Thiện Tà xuống vũng nước đục này.

Nghỉ ngơi sau bữa sáng xong, Khương Thanh Tố thấy sắp tới giờ hẹn bèn lưỡng lự ở ngoài phòng Thiện Tà, đi đi lại lại ba vòng, người bên trong nói thẳng: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Là thế này.” Khương Thanh Tố mím môi cười, cũng không đẩy cửa vào mà hai tay chắp sau lưng: “Ta mới tới điện Thập Phương nên có nhiều thứ vẫn chưa hiểu, sau này phải làm phiền Vô Thường đại nhân rất nhiều. Ta nghĩ dù làm người hay làm quỷ thì lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải có, vì thế ta đã bày tiệc ở lầu Túy Dương, mời Vô thường đại nhân nể mặt tới ăn.”

Dù làm người hay làm quỷ thì ít nhất da mặt phải dày, năm Khương Thanh Tố làm quan mà vẫn chưa phải là Phạm tướng, nàng cũng không biết mình đã nói bao nhiêu lần những lời vô sỉ như vậy.

Khương Thanh Tố đợi một lúc lâu mà vẫn không đợi được câu trả lời của Thiện Tà, cũng không nghe thấy tiếng động gì ở bên trong, nàng chỉ đành đứng đợi ngoài cửa, bắt đầu đếm thầm từ một trăm, lúc đếm đến ba trăm thì nàng nghĩ đã đến lúc nhắc đối phương một câu, trong đầu quyết định như vậy, Khương Thanh Tố nói: “Thiện đại nhân…. khụ khụ….”

Nàng vừa mở lời, cửa phòng đã được mở ra, Khương Thanh Tố ho khan, nhanh chóng thu lại những lời chuẩn bị nói, sau đó hẵng giọng, vươn tay về phía Thiện Tà: “Thiện đại nhân, mời.”

Thiện Tà liếc nàng một cái, để một tay ra sau lưng, hắn mặc quần áo màu đen, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt lãnh đạm như tảng băng nghìn năm, nhưng ngũ quan cực kì tuấn tú, chỉ là trên người không có chút khí chất thương nhân nào, Khương Thanh Tố cảm thấy có chút rắc rối, nhưng nghĩ lại cũng đành thôi, với tính cách của đối phương, có thể lay động được hắn đã tốt lắm rồi, còn mong hắn đi lừa người cùng mình chẳng khác nào năm mơ.

Khi Khương Thanh Tố và Thiện Tà rời khỏi nhà trọ, họ bước ra ngoài trong ánh mắt ngưỡng mộ và bội phục của Thẩm Trường Thích và Chung Lưu.

Sau khi hai người đi, Chung Lưu chép miệng: “Bạch đại nhân tân nhiệm này thật sự quá ghê gớm!”

Thẩm Trường Thích kêu lên một tiếng: “Ta đi theo Vô Thường đại nhân đã mấy trăm năm, danh sách Bạch vô thường ở điện Thập Phương từ trước tới nay đều là nam nhân, đây là lần đầu tiên có nữ tử làm Bạch Vô thường, Vô thường đại nhân không ăn chay nữa rồi.”

Chung Lưu vuốt ve chòm râu dưới cằm, nhìn bóng lưng của Thiện Tà và Khương Thanh Tố: “Hai người này ra ngoài nói là phu thê, nhưng trông chẳng giống tẹo nào.”

Mắt Thẩm Trường Thích bừng sáng, khóe miệng hơi cong lên, cười khà khà rồi bỗng nảy ra một ý tưởng quái đản, vì thế một tay hắn cuộn vào trong, cuộn ra một quyển sách trắng trơn, tay còn lại nắm vào không trung, nắm ra một cây bút lông dính mực.

Hắn duỗi chân móc vào băng ghế, ngồi tựa vào bàn, sau đó vươn tay viết lên quyển sách trống không vài chữ: Đôi ba chuyện khuê phòng của nương tử họ Bạch và phu quân của nàng.

Sau khi lật trang đầu tiên của cuốn sách, Thẩm Trường Thích bắt đầu hạ bút như có thần, đoạn đầu tiên như sau: Khuê danh của Bạch tiểu thư là Tố Tố, nàng vốn là nữ nhi của một quan to nước Đại Chiêu. Tuy nhiên, sau khi gia cảnh sa sút, nàng bất đắc dĩ phải gả cho một tên bá vương chốn ấy, bá vương này họ Hắc, gương mặt lạnh lùng, tính tình độc đoán. Thế nhưng, chỉ cần nhìn họ của hai người này đã nhận thấy ngay bọn họ chính là một đời trời đất tạo nên.

Chung Lưu thấy Thẩm Trường Thích im lặng thì tới gần hỏi: “Thẩm ca, huynh viết gì vậy?”

Thẩm Trường Thích dừng bút, gập sách lại, chậc một tiếng: “Đi, đi mua cho ta hai cái chân giò.”

Chung Lưu nói thầm một câu nhỏ nhen, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Trường Thích có đồ thú vị mà không cho hắn xem cùng, hắn đành phải quay người đi mua chân giò cho Thẩm Trường Thích, bấy giờ hắn mới lấy sách bút ra, tiếp tục viết.

“Ngày thành hôn, Hắc bá vương đặt ra cho Bạch tiểu thư một vấn đề nan giản, hắn cứ ngồi ì trên ghế mà không chịu lên giường, nói rằng lên giường ‘ấy ấy’ không kích thích, đòi cùng Bạch tiểu thư viên phòng trên ghế thái sư,…”