Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 5: Thắp đèn mai (2)




Khương Thanh Tố là người cõi âm, không có lệnh bài thì không thể qua cầu Nại Hà. Vì thế nàng chỉ đứng cạnh cầu một lúc, lòng thầm nghĩ, e rằng nữ tử này vẫn còn lưu luyến trần thế, nên không muốn rời đi vội vã. Nói chung, cho dù thế nào thì hôm nay nàng ấy cũng sẽ phải đi đầu thai.

Chẳng có gì đẹp đẽ, Khương Thanh Tố xoay người toan rời đi. Lúc về đến điện Thập Phương, Thẩm Trường Thích đã đổi sang một cái ghế tựa, vừa viết viết vẽ vẽ vừa rung chân, trông thấy nàng về thì vội vàng dừng tay lại, cười toe toét với nàng.

“Đẹp không?”

Câu nói này nghe có chút vui sướng.

Khương Thanh Tố lườm hắn một cái, rồi ngồi xuống bậc cửa: “Mỗi ngày Thiện Tà đều đến địa ngục giám sát sao?”

Thẩm Trường Thích cuống cuồng giờ tay bịt miệng nàng vào, nhưng lại bị Khương Thanh Tố đẩy ra.

“Ngoài Diêm vương ra, không ai có thể gọi thẳng tục danh của Vô Thường đại nhân!”

“Sợ cái gì? Ngài ấy cũng đâu có ở đây. Tiếng kêu của đám ác quỷ trong địa ngục còn chưa nghe đủ chắc?”

Thẩm Trường Thích vội vàng xua tay: “Dù ở bất kỳ đâu, chỉ cần ngài ấy muốn thì không có cái gì mà ngài ấy không nghe thấy.”

Khương Thanh Tố nhướng mày: “Ghê gớm như vậy sao?”

Thẩm Trường Thích buông tay: “Ghê gớm hơn cô nghĩ nhiều.”

Khương Thanh Tố gật đầu, Thẩm Trường Thích nói sang chuyện khác: “Hôm nay cô đi theo mà một canh giờ đã về rồi, e rằng chỉ theo đến tầng một thôi phải không?”

(*) Tầng 1: Bạt Thiệt địa ngục: Nơi đây giam giữ và tra tấn những người khi còn sống thường xuyên dùng lời nói để hãm hại và làm tổn thương người khác, thường xuyên trêu ghẹo, ăn không nói có, mắng nhiếc và sỉ nhục người khác, đặc biệt là nói dối không chớp mắt.

Khương Thanh Tố thở dài: “Biết sao được, ta chẳng sợ gì, nhưng không thể nhìn được máu, tuy đã mài giũa bao nhiêu năm nay ở địa phủ, nhưng máu ở nơi đó thật sự quá nhiều, nếu còn ở đó ta sợ mình sẽ nôn lên người Vô Thường đại nhân mất.”

Thẩm Trường Thích lấy làm đắc ý: “Lần đầu tiên đến đó ta đã cùng đại nhân xuống tận ba tầng mới không chịu được mà chạy ra đấy. Điện Thập Phương của chúng ta không có nhiều chuyện vặt vãnh cần xử lý bằng điện Diêm vương và những nơi khác của phủ Âm ty. Bạch đại nhân nên sớm làm quen đi.”

Khương Thanh Tố nghe vậy bèn nghĩ, ngay cả Thẩm Trường Thích cũng theo đến tầng thứ ba, bản thân chẳng qua mới nhìn thấy cảnh rút lưỡi đã không chịu được. Biết đâu những việc sau này nàng phải làm trong điện Thập Phương còn ghê tởm hơn thế kia gấp nhiều lần, nàng đâu thể lần nào cũng bỏ chạy.

(*)Tầng 3: Tầng thứ 3 của 18 tầng địa ngục có tên là Thiết thụ, đây là nơi giam giữ và tra tấn những kẻ trên nhân gian khi còn sống hay chia rẽ gia đình, dèm pha, xào xáo để cắt đứt tình ruột thịt như cha con, anh chị, con cháu,..Những tội nhân khi bị đày vào tầng này sẽ phải chịu hình phạt cắm những cành cây găm đầy lưỡi dao sắc bén vào phía sau lưng. Chưa dừng lại ở đó, sau khi chịu sự tra tấn này xong, tội nhân sẽ tiếp tục chuyển sang Bạt Thiệt hay Chưng Lung địa ngục.

Sau khi hạ quyết tâm rằng mỗi ngày nhất định phải đi theo Thiện Tà, ít ra cũng phải vượt qua Thẩm Trường Thích.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thiện Tà mở cửa thì lại nhìn thấy khuôn mặt kia, vẫn là xiêm y màu xanh, trang điểm giống nam nhân, ngẩng đầu cười với hắn.

Lần này Khương Thanh Tố đã có chút bản lĩnh, nàng đi được đến tầng thứ tư, và chạm mắt nữ tử bị rút lưỡi hôm qua, nàng đang bị người ta kéo xuống tầng thứ nhất với dáng vẻ điên điên khùng khùng. Tầng thứ tư là địa ngũ Nghiệt Kính, tội ác lúc sinh thời điều được chiếu hết ở đây, kẻ phải vào địa ngục chịu phạt, chẳng ai có thể thoát nổi.

(*) Tầng 4:: Nghiệt Kinh là tầng địa ngục dành cho những kẻ cố tình trốn tội, chối tội trên nhân gian. Mặc dù đã thoát được tội lỗi khi còn sống nhưng đến lúc chết, những người này vẫn sẽ không thể thoát tội dưới địa ngục bởi gương Nghiệt Kính đã lưu lại tất cả.

Nhưng đến tầng thứ năm sương khói lượn lờ, Khương Thanh Tố trông thấy phía sau toàn là lồng hấp thì nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, nàng trông thấy có một cái vung mở ra, sau khi khói trắng tản hết, một người phù thũng nằm co quắp bên trong lồng hấp, máu toàn thân đều đã bốc hơi hết, mùi chua tanh tưởi lượn lờ khắp nơi.

(*) Tầng thứ 5: Chung Lưng địa ngục tầng thứ 5 và là nơi giam nhữ những kẻ hay bịa đặt chuyện của người khác. Tại đây, loại người này sẽ bị nhốt trong lồng kín, sau đó hấp lên. Chưa dừng lại, khi đã hấp chín sẽ cho gió lạnh buốt thổi vào rồi mới chuyển xuống tầng Bạt Thiệt.

Khương Thanh Tố không chịu nổi, bịt chặt mũi lại, vỗ lên bả vai Thiện Tà rồi quay người chạy mất.

Lần này chạy ra, nàng lại dừng chân bên cầu Nại Hà. Nàng vịn trụ cầu Nại Hà rồi từ từ ngồi xuống, lấy tay áo quạt gió cho mình. Hôm nay người qua sông không nhiều, người đưa đò trông thấy nàng thì cho thuyền cập bến rồi mỉm cười với nàng.

“Khương đại nhân…. Không không, xem cái mồm ta kìa, sao hai hôm nay Bạch đại nhân đều tới chỗ này của ta vậy?”

Khương Thanh Tố chỉ tay về một hướng, cánh tay hẵng còn run run, miệng vẫn chưa thốt nổi nên lời, lòng thầm nghĩ, sau này e rằng ngay cả những thứ được làm từ bột mì, chỉ cần nó mang đi hấp thì nàng cũng không dám động vào nữa.

Người đưa đò nhìn theo hướng nàng chỉ, lập tức vỡ lẽ, bả vai cười đến nỗi rung lên: “Bạch đại nhân như vậy là giỏi lắm rồi, vừa nhậm chức mà đã có thể theo Vô Thường đại nhân đi lại trong địa ngục, thế giỏi hơn Bạch đại nhân tiền nhiệm nhiều rồi.”

“Ông nói thế là sao?”

Người đưa đò vuốt râu: “Ta còn nhớ hơn hai trăm năm trước, Bạch đại nhân tiền nhiệm đi theo sau Vô Thường đại nhân mười ngày, mỗi ngày đều chạy đến đây khóc lóc, về sau đi cùng với Bạch đại nhân đến địa ngục một chuyến, ngay ngày hôm ấy nôn mửa không ngừng, ngồi nôn ở chính chỗ ngài đang ngồi đấy.”

Khương Thanh Tố lập tức bật dậy, nhớ đến dáng vẻ béo tròn của Bạch đại nhân tiền nhiệm, nhìn trông vô cùng to lớn. Thế mà hắn lại bị Thiện Tà làm cho phát khóc như vậy, chứng tỏ Thiện Tà không phải người lương thiện gì.

Khương Thanh Tố thờ dài thườn thượt, không muốn nói chuyện với người đưa đò nữa. Lúc quay người định đi, nàng lại đưa mắt nhìn lên cây cầu.

Nữ tử kia vẫn còn ở đó, thư thế giống hệt hôm qua, chỉ là nàng khác, ánh mắt dẫn đờ nhìn chằm chằm mặt nước dưới cầu Nại Hà, không hề nhúc nhích.

Khương Thanh Tố nhìu mày, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, vì thế nàng bèn cất tiếng hỏi người đưa đò: “Hôm qua nữ tử này đi lúc nào?”

Người đưa đò nói: “Tối qua đã đi rồi, sáng sớm nay lại tới.”

“Nàng không đi đầu thai sao?”



Người đưa đò thở dài: “Không biết có phải có sắp xếp khác hay không, nàng đã ở lại đây bảy ngày rồi, ngày nào cũng tối về sáng tới, hôm nào đến cũng thay một bộ xiêm y mới.”

Khương Thanh Tố gật đầu, mím môi trầm ngầm, nếu không đi đầu thai, cũng có thể do còn oan tình chưa giải quyết xong nên mới nán lại ở địa phủ vài ngày, nhưng Khương Thanh Tố nhìn ra được nàng ấy đã đến lúc đi đầu thai.

Canh giờ khóa trên người nàng mỗi giờ mỗi khắc đều đang biến đổi, nhưng chung quy đều biến thành giờ này khắc này. Có lẽ nàng ấy đã vượt qua thời gian đi đầu thai, nhưng cũng chẳng có ai chốt thời gian chính xác cho nàng ấy cả.

Quay về điện Thập Phương, Khương Thanh Tố không giấu nổi ánh mắt thất vọng.

Thẩm Trường Thích lại đang viết cái gì đó, vừa gật gù đắc ý vừa ngâm nga một điệu ca.

Khương Thanh Tố tới gần thì nghe thấy hắn đang ngâm điệu gì đó, song, Thẩm Trường Thích cũng không hề che giấu, cất cao giọng hát của mình.

“Công tử nhìn làn da nõn nà của thiếp đi, phải dùng tay ~ sờ ~ sờ đó nha, thiếp ~ bao nhiêu vẻ đẹp dưới tà váy thạch lựu….. Công tử chàng đó chớ đừng run lên…..”

Nụ cười trên mặt Khương Thanh Tố đông cứng lại, sau một tháng chần chừ, nàng vẫn cắt ngang tiếng hát của hắn.

“Thẩm, hôm nay ta nhìn thất một chuyện kỳ lạ.”

“Hở?” Thẩm Trường Thích vừa lấy bút vẽ phác họa cơ thể của nữ tử lên sách, vừa hờ hững đáp lại lời nàng.

“Hôm nay ta nhìn thấy một nữ tử đã vượt quá canh giờ đầu thay, người đưa đò nói rằngm nàng đã nán lại trên cầu Nại Hà bảy ngày rồi. Vậy mà không có ai dẫn nàng đi đầu thai trong suốt bảy ngày này, ngươi nói có kỳ lạ không?”

Thẩm Trường Thích dừng bút lại, lập tức đặt đồ trong tay xuống, sau đó móc một quyển mỹ nữ khiêu dam ở thắt lưng ra. Nàng chỉ thấy hắn vươn tay lau một cái, tất cả nữ tử trong tranh đều biến mất, cuối cùng hóa thành một quyển sách trắng.

Thẩm Trường Thích lật vài trang, tìm thấy một trang có dòng chữ, bên trên viết rằng: “Làng Mai của Thành Lang – Lý Mộ Dung.

Khương Thanh Tố cứ cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, cuối cùng Thẩm Trường Thích cất sách đi, nhìn về phía Khương Thanh Tố với vẻ mặt như gặp họa lớn.

“Sao thế? Tình hình nghiêm trọng lắm hả?” Khương Thanh Tố hỏi.

Thẩm Trường Thích gật đầu, cau mày thật chặt: “Ngài không sao cả, còn ta thì sắp gặp xui xẻo rồi. Nếu để Vô Thường đại nhân biết được mấy ngày nay ta làm việc lơ là, không xem sổ âm dương, cả ngày chỉ viết viết vẽ vẽ, chắc chắn ngài ấy sẽ dùng roi trấn hồn đánh ta!”

“Sổ âm dương là gì?”

Thẩm Trường Thích cầm quyển sổ lên và nói: “Đây chính là sổ âm dương mà Vô Thường đại nhân giao cho ta. Phàm là quỷ hồn xảy ra dị trạng rồi thoát khỏi sổ sinh tử là sẽ xuất hiện trên quyển sổ này. Lúc nãy ngài nói đã bảy ngày, ta ta ta…… ta sẽ không chịu bảy roi chứ?”

Khương Thanh Tố từ từ mở to hai mắt, chẳng quá quan tâm đến sống chết của Thẩm Trường Thích, ngược lại còn cảm thấy rất vui, nàng tới điện Thập Phương đã lâu nhưng vẫn luôn nhàn rỗi, cuối cùng cũng có việc để làm rồi!

Hai tay Thẩm Trường Thích nắm chặt lấy tay áo của Khương Thanh Tố: “Bạch đại nhân! Ngài phải cứu ta!”

Khương Thanh Tố nghĩ một lát rồi nói: “Những ai nhập tịch quỷ sai đều không đau đớn hay bệnh tật, ngài ấy có đánh ngươi thì ngươi cũng không có cảm giác.”

Thẩm Trường Thích lắc đầu: “Nhưng đó là roi trấn hồn đấy! Hơn nữa, Vô Thường còn có minh phù, minh hỏa, ta…..ta chết chắc rồi!”

(*) Phù: Bùa chú, hay còn lá bùa.

Nói xong, Thẩm Trường Thích nằm sõng soài ra đất, hai mắt trợn tròn, Khương Thanh Tố đang định an ủi hắn, nhưng vừa nghiêng người đã trông thấy Vô Thường đại nhân vừa từ mười tám tầng địa ngục về, đang từ từ đến gần với vẻ đằng đằng sát khí.

Khương Thanh Tố cảm thấy ớn lạnh sau lưng, không khỏi rụt vai lại, cuối cùng chỉ có thể nặn ra nụ cười gượng gạo, nói: “Ngươi tự cầu phúc đi.”

Lúc Thiện Tà trở về, Khương Thanh Thố lập tức về phòng của mình.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng động, uy lực của roi trấn hồn thật sự quá đáng sợ. Không chỉ có Thẩm Trường Thích, ngay cả quỷ sai dẫn quỷ đi ngang qua điện Thập Phương, và những quỷ hồn bị bắt cũng khóc rống lên. Nàng dựa vào cửa sổ mà nhìn về phía đám quỷ hồn đang nhốn nháo loạn cả lên, bây giờ bọn chúng đang chuẩn bị được đưa đến địa ngục.

Tiếng kêu rên của Thẩm Trường Thích không ngừng vang lên bên tai khiến Khương Thanh Tố dần dần chau mày lại. Lát sau, nàng xòe tay ra, nhìn vào lòng bàn tay của mình thì thấy nơi đó bị một mảnh dằm gỗ rơi từ bệ cửa sổ xuống đâm vào. Nàng từ từ lật tay lại, mảnh dằm rơi xuống, một giọt máu chảy ra từ lòng bàn tay và hóa thành bột vụn vào khoảnh khắc rời khỏi cơ thể, cuối cùng bị cuốn bay theo chiều gió.

Đến khi âm thanh kia dừng lại, Khương Thanh Tố mới rời khỏi phòng mình. Nàng xuống tầng, đi đến giữa điện Thập Phương thì trông thấy khuôn mặt tím đen của Thẩm Trường Thích.

Bị đánh quả nhiên là khác, trước đây hắn gầy thì gầy thật, nhưng chưa bao giờ mất hồn mất vía như bây giờ. Hai mắt khéo hờ, trống rỗng như thể không còn linh hồn, đôi chân hư vô bị che phủ bởi trường sam trên người, Khương Thanh Tố nhìn thoáng qua, phát hiện ra hắn không có chân.

Quỷ sai sau khi ngưng tụ hồn phách có thể hóa thành hình người, khi còn sống có dáng vẻ thê nào, thì sau khi chết sẽ có dáng vẻ như thế.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một quỷ sai không có chân, đến cả hình người cũng không thể ngưng tự được, từ đó có thể thấy được uy lực của roi trấn hồn này.

“Thẩm, bị đánh mấy ròi thế?” Khương Thanh Tố không có ý cười khi người khác gặp họa, nàng chỉ đơn thuần là quan tâm hắn.

Thẩm Trường Thích từ từ ngước mắt lên, nhưng con mắt không hề có lòng trắng, ngoài đồng tử ra thì trong mắt đều là màu đỏ tươi. Hắn không nhìn thấy Khương Thanh Tố mà hạ xuống phía sau nàng, khúm na khúm núm nói: “Vô Thường đại nhân.”

Khương Thanh Tố quay đầu lại, Thiện Tà đang đi ra sau bàn, ngồi lên trên ghế, liếc Thẩm Trường Thích một cái.

Thẩm Trường Thích nói: “Người chết tên là Lý Mộ Dung, là đại tiểu thư của làng Mai thành Lang. Dựa theo sổ sinh tử, giờ Mẹo bảy ngày trước nàng ta phải đi qua cầu Nại Hà để đầu thai. Ta lật xem sổ sinh tử thì phát hiện rằng, sau khi chết nàng ta lại sống lại, mỗi ngày đều có thời gian sống chết, chắc trần gian có thứ gì đó hãm chân nàng ta.”

Thiện Tà gật đầu, đưa mắt nhìn Khương Thanh Tố: “Đi thôi, đến thành Lang.”



Khương Thanh Tố sửng sốt, có chút không kịp trở tay, nàng chớp mắt hỏi: “Lang thành…. không phải ở nhân gian sao?”

“Đúng.”

Khương Thanh Tố đã rất lâu rồi không cảm nhận được nhịp tim của mình, hiện giờ nó đột nhiên bừng bừng sức sống. Nàng mím môi, hỏi tiếp: “Chúng ta….. bây giờ phải đến nhân gian sao?”

Thiện Tà nhướng mày: “Chẳng lẽ mấy ngày nay Thẩm nói cho cô chưa đủ rõ ràng sao?”

Thấy vai Thẩm Trường Thích run lẩy bẩy, Khương Thanh Tố vội vàng nói: “Rõ ràng, rất rõ ràng.”

Thiện Tà rũ mắt đứng dậy, Khương Thanh Tố cứ mải nhìn hắn, cho đến khi trông thấy hắn từ sau bàn bước ra, trang phục trên người đã thay đổi.

Mái tóc đen buộc lên, một lọn rủ xuống trước trán làm lộ ra đôi mày kiếm sắc bén. Trên người mặc xiêm y màu đỏ nâu chỉnh tề, cổ áo màu trắng, áo trong màu đỏ, áo khoác màu đen được phủ một lớp sa mỏng, trên ống tay áo rộng (**) thêu hoa văn mây cuốn.

Khương Thanh Tố chớp mắt, nhìn dáng vẻ này của hắn thì bọn họ phải đến nhân gian thật rồi.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng sau khi chết và nhập tịch quỷ sai thì sẽ vĩnh viễn thoát khỏi nhân gian, đời này kiếp này đừng mong nhìn thấy phồn hoa của trần thế, không ngờ nàng lại có thể trở về nhân gian chỉ sau nửa tháng làm Bạch Vô Thường.

Nơi đó….. Là nơi nàng đã sống hai mươi lăm năm, và rồi lại xa cách năm năm.

Thiện Tà đi thẳng về phía Khương Thanh Tố, đến khi hắn đứng ở trước mặt mình, Khương Thanh Tố mới hoàn hồn.

Ngón tay thon dài từ từ đưa về phía nàng, đôi mắt đan phượng dụ hoặc nhìn thẳng vào nàng, nó sâu đến mức dường như có thể nuốt chửng linh hồn của một người.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm khiến nàng lập tức rùng mình.

Sống lưng Khương Thanh Tố cứng đờ, không sao hiểu nổi hắn đang làm gì.

Ngón tay mang theo hơi lạnh dọc theo cằm nàng, từng tấc từng tấc, chạy xuống cổ nàng, lướt qua yết hầu của nàng, cuối cùng dừng lại ở dưới yết hầu nửa tấc, ở đó có một vết sẹo như một con rết, nó hung dữ quấn quanh cổ nàng.

Đó chính là vết sẹo lưu lại trên người nàng sau khi chém đầu năm năm trước, nó vĩnh viễn không cách nào xóa đi được.

(**) 广袖: Ống tay áo rộng, chính là dáng màu xanh lá nhé.

Chi tiết về 18 tầng đại ngục1 Bạt Thiệt địa ngục: Nơi đây giam giữ và tra tấn những người khi còn sống thường xuyên dùng lời nói để hãm hại và làm tổn thương người khác, thường xuyên trêu ghẹo, ăn không nói có, mắng nhiếc và sỉ nhục người khác, đặc biệt là nói dối không chớp mắt.

Hình phạt dành cho những linh hồn này chính là bắt họ há miệng thật lớn, sau đó dùng kìm rút lưỡi của họ. Hơn nữa, việc rút lưỡi còn diễn ra từ từ, để họ cảm nhận được sự đau đớn tột cùng.

2 Tiễn Đao địa ngục: Tiễn đao địa ngục là nơi giam cầm những linh hồn khi còn sống hay xúi dục, rủ rê người phụ nữ mất chồng làm điều sai trái, không giữ gìn đức hạnh trọn vẹn. Hình phạt tại đây chính là bị những tiểu quỷ cắt đứt dần dần mười đầu ngón tay vô cùng đau đớn.

3 Thiết Thụ địa ngục: Tầng thứ 3 của 18 tầng địa ngục có tên là Thiết thụ, đây là nơi giam giữ và tra tấn những kẻ trên nhân gian khi còn sống hay chia rẽ gia đình, dèm pha, xào xáo để cắt đứt tình ruột thịt như cha con, anh chị, con cháu,..Những tội nhân khi bị đày vào tầng này sẽ phải chịu hình phạt cắm những cành cây găm đầy lưỡi dao sắc bén vào phía sau lưng. Chưa dừng lại ở đó, sau khi chịu sự tra tấn này xong, tội nhân sẽ tiếp tục chuyển sang Bạt Thiệt hay Chưng Lung địa ngục.

4 Nghiệt Kính địa ngục: Nghiệt Kinh là tầng địa ngục dành cho những kẻ cố tình trốn tội, chối tội trên nhân gian. Mặc dù đã thoát được tội lỗi khi còn sống nhưng đến lúc chết, những người này vẫn sẽ không thể thoát tội dưới địa ngục bởi gương Nghiệt Kính đã lưu lại tất cả. Tại đây, họ sẽ được xét xử và định rõ những tội trạng đã phạm phải. Sau đó sẽ được đưa đến các tầng khác để trả giá có những lỗi lầm đã gây ra.

5 Chung Lưng địa ngục: Chưng Lung địa ngục là tầng thứ 5 và là nơi giam nhữ những kẻ hay bịa đặt chuyện của người khác. Tại đây, loại người này sẽ bị nhốt trong lồng kín, sau đó hấp lên. Chưa dừng lại, khi đã hấp chín sẽ cho gió lạnh buốt thổi vào rồi mới chuyển xuống tầng Bạt Thiệt.

6 Đồng Trụ địa ngục: Những kẻ lúc sống trên dương gian cố ý đốt nhà, phóng hỏa hoặc giết người thủ tiêu sẽ bị đày xuống Đồng Trụ địa ngục. Tại đây, loại người này sẽ bị xé sạch quần áo, ôm trụ rộng 1 mét, dài 2 mét trong tình trạng khỏa thân. Những trụ này được nung đỏ bằng than nóng khiến tội nhân đau đớn khôn cùng.

7 Đao Sơn địa ngục: Đây là nơi dành cho những kẻ hay sát sanh, bất kính thần linh, giết hại nhiều loài động vật. Đây cũng là bài học nhắc nhở con người không nên coi thường bậc thần linh. Đặc biệt, tất cả các loài vật đều có linh tính, do đó, cũng nên hạn chế sát sanh. Hình phạt tại Đao Sơn địa ngục chính là khỏa thân, sau đó leo lên núi đầy đao sắc nhọn. Tùy thuộc vào mức độ phạm tội mà thời gian tra tấn cũng sẽ khác nhau, tội càng nặng thời gian càng lâu.

8 Băng Sơn địa ngục: Những người phụ nữ khi sống trên nhân gian hay mưu mô, sảo quyệt, tà dâm, dan díu với người khác hay cố ý phá bỏ thai sẽ bị đày xuống Băng Sơn địa ngục. Loại người này sẽ phải leo lên núi băng lạnh giá trong tình trạng khỏa thân.

9 Dầu Oa địa ngục: Đây có lẽ là tầng địa ngục được nhiều người nhắc đến nhất trong 18 hình phạt. Nơi đây dành cho những kẻ khi còn sống hay trộm cướp, lừa đảo, doạ nạt người lương thiện, phụ nữ và trẻ em, dâm tà chiếm vợ của người khác,… Hình phạt tại Dầu Oa địa ngục chính là quăng người vào chảo dầu, sau đó đảo qua đảo lại, tội càng nặng thì thời gian đảo càng lâu.

10 Ngưu Khanh địa ngục: Khi còn sống trên nhân gian, nếu thường xuyên giết hại súc vật để làm trò tiêu khiển, không màng tới sống chết, sự đau đớn của các con vật thì sẽ bị tiểu quỷ đưa xuống tra tấn tại Ngưu Khanh địa ngục. Tại đây, loại người này sẽ bị trâu bò dẫm đạp, phanh thây.

11 Thạch Áp địa ngục: Đối với những kẻ từng sinh con nhưng vì lý do nào đó mà vứt bỏ, hãm hại còn mình sẽ bị đày xuống Thạch Áp địa ngục. Hình phạt dành cho những kẻ này chính là bị đưa đến hồ và bị đá đè cho đến tan xương nát thịt.

12 Thung Cữu địa ngục:

13 Huyết Trì địa ngục

14 Uổng Tử địa ngục

15 Trách Hình địa ngục

16 Hỏa Sơn địa ngục

17 Thạch Ma địa ngục

18 Đao Cư địa ngục