Làn khói trông như một con rắn trong bức tranh thủy mặc, uốn lượn trong không khí ẩm ướt, sau đó chui vào trong xoang mũi, lỗ chân lông, vào cả trái tim con người.
Có một cái gạt tàn thuốc trong suốt đặt trên kệ cạnh bồn tắm, sau khi Phương Tùng đến đây thì có nó. Ngoài ra trên tường còn treo hai cái giỏ sắt dùng để đựng bật lửa, thuốc lá, tạp chí, tai nghe và điện thoại di động. Từ trước đến giờ Phương Tĩnh Nghiêu luôn là một người rất biết cách hưởng thụ.
Phương Tùng xòe vuốt với lấy cái gạt tàn trên kệ một cách khó khăn, cậu để nó vào lòng bàn tay, rồi đặt nó lên đầu gối.
Phương Tĩnh Nghiêu gõ gõ cho tàn thuốc rơi vào gạt tàn, bảo cậu: “Nói đi.”
Phương Tùng: “Ah.”
Phương Tĩnh Nghiêu “Hừm.” một tiếng, quay đầu lại nhìn cậu: “Không muốn để anh biết.”
Là câu khẳng định.
“Không phải.” Phương Tùng nhíu mày: “Sao anh lại nghĩ xấu cho em.”
Phương Tĩnh Nghiêu: “…”
Lát sau, Phương Tĩnh Nghiêu hết cách, đành phải nghiêng đầu hôn lên môi cậu một cái.
Lúc này khuôn mặt Phương Tùng mới rạng rỡ hẳn lên. Cậu gục đầu xuống, dụi dụi vai phải của hắn. Phương Tĩnh Nghiêu thuận thế ngẩng đầu lên, phần gáy áp vào vai trái Phương Tùng, lưng chạm vào lồng ngực nóng hổi của Phương Tùng. Trái tim sói cũng nồng nhiệt, đập thình thịch thình thịch, vững vàng và mạnh mẽ.
“Tĩnh Nghiêu.”
Sói thở ra chậm và dài hơn, hơi thở nóng rẫy như thiêu đốt vai trái của Phương Tĩnh Nghiêu.
Phương Tĩnh Nghiêu vươn tay, lòng bàn tay áp lên mặt cậu, phần lông mềm mại làm hắn bật cười.
Phương Tùng không vui lắm, bàn tay đang đặt trên lưng như muốn bắt lấy bàn tay hắn, rồi lại nhìn thấy móng vuốt trên tay mình sắt nhọn như dao, bỗng nhiên dừng lại, rụt tay về.
Phương Tĩnh Nghiêu không nhìn thấy gương mặt Phương Tùng, nhưng vẫn có thể cảm giác được con sói của hắn đang ủ rũ.
“Khỏe lên thì sẽ biến về được thôi.” Nhả ra một làn khói thuốc, “Mà như giờ cũng không tệ, tay không bổ dừa cũng được.”
Hiếm khi thấy Phương Tùng không cãi lại.
Nhất thời đều im lặng.
Rồi Phương Tùng chợt lên tiếng: “Anh có tin không, thật ra em đã biết anh từ lâu lắm rồi.”
Phương Tĩnh Nghiêu lấy điếu thuốc trên môi xuống.
Phương Tùng kể: “Em từng dõi theo anh, nhưng anh không biết. Em nhìn anh vui vẻ, tức giận, nhìn anh đi làm, rồi lại tan tầm. Hồi đó anh trông trẻ hơn, nhưng bây giờ vẫn rất đẹp trai. Em muốn chào anh, nhưng mà anh lại không thể thấy em.”
Phương Tĩnh Nghiêu nhíu mày: “Nói tiếp đi.”
Phương Tùng: “Em sống trong một viện nghiên cứu, một viện nghiên cứu ở thế giới khác. Chúng ta không ở cùng một thế giới. Thế giới của anh, không có yêu quái.”
Điếu thuốc cháy gần hết, Phương Tùng dừng lại, chộp lấy điếu thuốc đang sắp đốt trúng ngón tay của Phương Tĩnh Nghiêu, dập điếu thuốc vào trong gạt tàn sau đó mới đặt nó vào trong giỏ sắt.
“Thế giới mà em ở, tuyết rơi quanh năm. Viện nghiên cứu nằm trên một thảo nguyên, nên không quá lạnh so với những nơi khác. Bây giờ cơ thể em như thế này, có thể là do bị kích thích bởi nhiệt độ cao của môi trường bên ngoài.”
“Khoan đã.” Phương Tĩnh Nghiêu như mới lấy lại tinh thần: “Viện nghiên cứu, em làm gì ở viện nghiên cứu? Bác sĩ sói?”
Thật sự… Không giống lắm.
Phương Tùng đáp: “Làm vật thí nghiệm đó.”
Phương Tĩnh Nghiêu sững sờ.
“Trong viện nghiên cứu, trừ con người ra thì tất cả đều là vật thí nghiệm. Ngoài em còn có người hổ, người gấu, người thỏ, người rắn, nhiều lắm. Người rắn ẻo lả lắm! Hay quyến rũ em, nhưng mà em không thèm để ý đến nó.”
“…” Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Nói vào chuyện chính, viện nghiên cứu của con người, nghiên cứu yêu quái?”
Phương Tùng bĩu môi: “Con người ở thế giới ấy rất mạnh, từ lúc em sinh ra đã phát triển mạnh mẽ rồi, tiên tiến hơn thế giới này rất nhiều. Yêu quái có sức mạnh đặc biệt, con người dù không có sức mạnh nhưng họ phát minh ra rất nhiều loại vũ khí. Họ sử dụng robot chiến đấu, khí độc và vũ khí sinh học để giết yêu quái. Sau khi yêu quái gần như tuyệt chủng thì bọn họ lại thay đổi ý định. Trước khi yêu quái bị tiêu diệt, bọn họ đã kết hợp gen của nhiều loại yêu quái khác nhau để tạo thành yêu quái có thể nghe theo mệnh lệnh của bọn họ. Em sinh ra đã là một người sói, ba mẹ em cũng đều là người sói, trong gia đình cũng có nhiều anh em… Lúc em chưa ra đời, mẹ đã bị bắt vào viện nghiên cứu, rồi sinh ra em ở trong đấy. Sau đó mẹ mất, bà ấy là một sản phẩm thí nghiệm thất bại.”
Trong nháy mắt, Phương Tĩnh Nghiêu cảm thấy căng thẳng.
“Con người chưa bao giờ thành công, nhưng mà em cũng không chết.” Phương Tùng liếm liếm cổ hắn: “Khi em khoảng mười tuổi, em được anh trai cứu ra. Lúc đó em thậm chí còn không biết cách đi săn, bị anh ấy cười nhạo. Anh ấy dạy em cách đối phó với con người, nhưng anh ấy vẫn bị con người giết chết. Rồi em bị bắt về viện.”
Bàn tay của Phương Tĩnh Nghiêu vẫn xoa gương mặt cậu, lúc này vuốt nhẹ lên khóe mắt có mọc chút lông tơ.
Phương Tùng hít mũi.
Phương Tĩnh Nghiêu cười: “Còn khóc nữa.”
“Em không có khóc.” Phương Tùng nói: “Yêu quái sắp tuyệt chủng. Lúc buồn chán em hay nghĩ, khi nào thì mình chết, tại sao em vẫn chưa chết. Chắc là viện nghiên cứu cũng biết bọn em cả ngày không biết làm gì chỉ có thể nghĩ đến cái chết, thê thảm quá. Nên lúc không phải vào phòng làm thí nghiệm thì cho bọn em đi học, dạy bọn em đọc sách viết chữ, để bọn em cảm thấy khuây khỏa.”
Phương Tĩnh Nghiêu nhéo má cậu: “Ra là thế nên trình độ văn hoá mới cao vậy.”
Phương Tùng: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, là vào lúc người gấu đang kể về người cọp và năm người vợ của nó. Hình ảnh của anh hiện lên trên máy chiếu. Con người nơi ấy mở ra một vết nứt không gian, có thể nhìn trộm đến thế giới của anh. Em có thể nhìn vào đó, thấy thành phố hiện đại này, nhiều khung cảnh lắm. Nhưng thí nghiệm chưa xong thì bọn họ đã chết. Sau này lúc em không có chuyện gì để làm thì lại ngắm anh, cũng có nói chuyện với anh, nhưng mà anh không nghe thấy.”
Phương Tĩnh Nghiêu yên lặng.
Phương Tùng kể tiếp: “Sau đó, người ở ngoài và người trong viện nghiên cứu đánh nhau, chiến tranh nhiều năm. Con người bên ngoài muốn chung sống hòa bình với yêu quái, nhận được sự ủng hộ của số ít ỏi yêu quái còn sống, cuối cùng chiến thắng. Lúc viện nghiên cứu bị hủy diệt, em vừa bị rút máu. Vừa định đến chỗ anh thì vụ nổ ập đến. Em không bị nổ chết nhưng cơ thể yếu đi. Em sinh ra trong viện nghiêu cứu này, mới mười tám tuổi… Cuối cùng cũng sắp chết, đám người khốn kiếp này cũng sắp đi đời nhà ma.”
Phương Tĩnh Nghiêu bật ra một tiếng than, Phương Tùng còn chưa nhận ra thì đã rơi vào một cái ôm.
Siết lấy cậu trong vòng tay, Phương Tĩnh Nghiêu để đầu sói tựa vào trái tim mình, xoa xoa đầu sói.
“Trước khi chết em có một mong ước, muốn được trò chuyện cùng anh, muốn nghe thấy tiếng anh nói chuyện với em…”
Phương Tĩnh Nghiêu áp sát vào tai cậu, nói bằng chất giọng dịu dàng nhất mà cậu từng được nghe: “Ở lại, ở lại đây, baba sẽ luôn nói cho em nghe…”
.