Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 37: Ngoại truyện: Thời niên thiếu (PII)




Nhà họ Đồ mở nhà hàng bên bờ biển.



Trước kia cậu từng đi qua mấy lần, chẳng qua đều chỉ có thể ở bên ngoài nhìn vào đồ ăn bên trong chảy nước miếng.



Theo Đồ Ưng về nhà xong cậu mới phát hiện thì ra nhà hàng này do nhà cậu ta mở.



Khi Đồ Ưng đẩy cửa thủy tinh ra mùi thức ăn liền xộc vào mũi, khiến cậu càng thêm đói bụng kêu ục ục.



Fuck! Nước miếng của cậu sắp chảy xuống rồi!



Cậu theo Đồ Ưng vào, trong nháy mắt suýt chút nữa muốn xoay người bỏ trốn, thế này chẳng khác bước chân vào cửa địa ngục!



Nhưng thằng nhóc này đi thẳng về phía trước, cậu chỉ có thể bất chấp mà đi theo.



Huống hồ vừa mới học xong, giờ mới hơn bốn giờ, công việc của cậu nửa đêm mới bắt đầu, còn vài giờ nữa để xem quyền anh. TV nhà cậu đã hỏng từ lâu, cho dù không hỏng, trong nhà cũng không có tiền lắp cáp. Khó khăn lắm bây giờ mới có cơ hội xem quyền anh, còn là tranh ngôi vô địch thế giới, cho dù cậu đói rã ruột cũng phải vào xem.



“A Ưng, về rồi à con!”



Mới vào cửa, một người phụ nữ từ nhà bếp thò đầu ra, nhìn thấy cậu ta đưa bạn học trở về, cô sửng sốt một chút, rồi mới mỉm cười, “Xin chào.”



Có rất ít người khách khí với cậu như thế, A Lãng ngây người, có chút không được tự nhiên, rồi sau giật mình nhớ ra là phải chào lại.



“À, cháu chào cô.”



Đồ Ưng cười trộm, lén lút đi về phía cửa sau, nhưng hiển nhiên không trốn được khỏi mắt mẹ câu ta.



“A Ưng, đứng lại, con muốn đi đâu? Mặt con làm sao vậy?” Cô nhíu mày, buông cái rá trong tay rồi đi đến.



“Con không sao.” Đồ Ưng cứng đờ một chút, có hơi lúng túng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn để mẹ xem vết thương trên mặt.



“Con lại đánh nhau với người ta đấy hả?” Cô thở dài, quay người ra quầy thu ngân, xách hòm thuốc ra, “Lại đây, mẹ bôi thuốc cho.”



Đồ Ưng liếc nhanh qua cậu một cái, nhưng vẫn theo mẹ đi tới quầy thu ngân, trên khuôn mặt rõ ràng có ngượng ngùng.



Ngay cả cậu cũng vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng có lẽ người mẹ nào cũng đều như vậy, cậu chỉ ăn mừng vì mình không bị gọi qua đó thôi.



Ai biết, một giây sau mẹ thằng nhóc mắt to liền vẫy tay với cậu.



“Bạn học, cháu lại đây.”



Cậu quay đầu nhìn chung quanh, lại nghe cô ấy cười nói: “Không cần nhìn, là cháu đó.”



“Hả? Cháu ạ?” Cậu sững sờ chỉ vào mình.



“Đúng.” Cô ấy nhìn cậu mỉm cười, “Là cháu, mau qua đây.”



Cậu chần chờ một chút nhưng vẫn đi qua đó.



Cô ấy cho cậu một cái khăn lông, “Lau mặt đi, lát nữa cô bôi thuốc sát trùng cho.”



Cậu còn không kịp phản ứng, cô ấy đã quay người đi bôi thuốc cho thằng nhóc mắt to, lẩm bẩm: “Đám nam sinh này, thật là, cả ngày chỉ biết đánh nhau. Thỉnh thoảng tiêu hao tinh lực một chút cũng được, nhưng chơi bóng rổ là đủ rồi.”



A Lãng nhìn thấy cô ấy lấy cồn tiêu độc cho Đồ Ưng. Thằng nhóc kia nhịn đau, mặt có chút vặn vẹo, nhưng hoàn toàn không dám né tránh.



“Được rồi, nói đi, lần này là thế nào? Ngày mai mẹ có cần bảo Hải Dương đến trường học không?”



Đồ Ưng không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.



“Là con ra tay trước sao?” Mẹ cậu ta vừa bôi cồn i-ot sát trùng vừa hỏi.



Cậu ta lại lắc đầu.



Thằng nhóc này ngoan thật đấy, A Lãng gần như không nhịn được muốn cười nhạo cậu ta. Nhưng người phụ nữ này đã quay đầu lại, dùng đôi mắt to đen láy nhìn cậu.



“Người đánh nhau với nó là cháu à?”



“Không phải ạ.” Cậu vội lắc đầu, “Cháu không, à, cháu không gây sự với cậu ấy, cháu chỉ đi ngang qua.”




Không biết tại sao, dưới cái nhìn chăm chú của cô ấy cậu trở nên lúng túng. Vài năm gần đây, có rất ít người nhìn thẳng vào mắt cậu như vậy.



Cô ấy nở nụ cười, “Vậy sao cháu cũng bị đánh sưng cả mặt vậy?”



“Cậu ấy giúp con.” ‘Cái thứ’ im lặng kia mở miệng.



Cô quay đầu lại nhìn con trai, “Thật sao?”



Đồ Ưng gật đầu.



Cô lại quay đầu, nhìn cậu mỉm cười, “Cảm ơn cháu.”



Chưa từng có ai thật lòng nói cảm ơn cậu như thế, hại cậu bỗng không biết phản ứng như thế nào.



“À. . .” Hai má cậu đột nhiên nóng bừng, mất tự nhiên lên tiếng: “Cháu chỉ đi ngang qua. . .”



Nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn.



“Cảm ơn cháu đã giúp A Ưng, bây giờ người thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ giống như cháu không nhiều lắm đâu.”



Lời khen của cô không hiểu sao lại khiến cậu thẹn thùng, má càng đỏ. Thế nhưng ngay lúc này, bụng của cậu rất không khách khí vang lên.



Ục ục ục ──



Đời này cậu chưa từng xấu hổ như thế, nhưng nó chỉ đổi được một tiếng cười nhẹ của cô.



“Nha, hai đứa đói rồi đúng không? Xem cô này, quên không cho hai đứa ăn chút gì đã.” Cô xoay người, gọi với vào trong bếp: “Tiểu Quyên, giúp chị mang hai bát cà ri ra đây được không?”



Cậu nên nói không cần, nhưng cậu đói muốn chết, nghe có cà ri để ăn cậu bất giác nuốt nuốt nước miếng, bụng kêu lớn hơn nữa, chẳng khác gì sét đánh.



Cậu đỏ ửng cả mặt, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng. Nhìn về phía Đồ Ưng, thấy cậu ta giả chết nhìn về một bên. Rồi một giây sau, mẹ cậu ta lấy bông thấm cồn lau vết bẩn và miệng vết thương trên khuôn mặt dơ bẩn của cậu.




Cồn chạm vào đau xót.



Trong nháy mắt A Lãng có chút bất an, muốn né tránh, lại sợ tổn thương lòng tốt của cô.



Trời ạ, ngay cả mẹ cậu đều đã sớm mặc kệ cậu chứ đừng nói đến chuyện bôi thuốc, nhưng người phụ nữ này lại làm không ngượng tay.



Mẹ Đồ Ưng trẻ lại xinh đẹp, trên người có mùi rất thơm.



Vì lễ phép nên lúc ở trên đường cậu đã mặc áo đồng phục vừa hôi vừa ướt vào. Cậu cảm thấy mình vừa hôi vừa bẩn, nhưng cô ấy tuyệt đối để ý.



“Được rồi, xong rồi.” Cô ấy dán băng OK lên vết xước da trên trán cậu, cười hỏi: “Cháu tên gì?”



Cậu sờ sờ cái mũi, bất an lùi một bước.



“A Lãng.”



“A Lãng, cảm ơn cháu đã giúp Đồ Ưng.” Cô cười vô cùng nhiệt tình, sờ sờ đầu cậu, “Hoan nghênh cháu có rảnh thường tới chơi nha.”



Trời ạ, người phụ nữ này hoàn toàn coi cậu như trẻ con.



“À, vâng ạ.” Cậu mất tự nhiên, không nhịn được lại lùi một bước, khẩn trương lườm Đồ Ưng một cái.



May mắn là cái thứ kia cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lên tiếng giải cứu cậu: “Đào Hoa, A Lãng tới xem quyền anh, bọn con có thể vào phòng ăn không?”



“Có thể, nhưng nhớ kỹ ăn xong nhớ cầm bát ra.” Cô cười gật đầu, dặn dò: “Còn có, đi tắm trước đã, đừng chờ A Cần với A Chấn về lại tranh nhau phòng tắm, nhớ đừng để miệng vết thương dính nước.”



Đồ Ưng gật đầu, tiến lên nhận lấy cà ri Tiểu Quyên mang tới, dẫn A Lãng đi ra cửa sau, đi về một dãy phòng khác phía sau.



Nửa đường bọn cậu gặp một người khổng lồ đầu trọc, người khổng lồ đang sửa chữa giàn hoa trước hành lang dãy nhà.



Người khổng lồ vừa cao vừa cường tráng, cơ bắp thoạt nhìn cứng rắn như đá vậy.



Cậu chưa từng nhìn thấy ai cường tráng như thế, không nhịn được cứ liếc nhìn người đàn ông kia.




“Học xong rồi hả?” Nhìn thấy bọn cậu, người khổng lồ cúi đầu xuống, trên tay còn nắm một cái kìm.



“Vâng.” Đồ Ưng gật đầu.



Người khổng lồ nhìn cậu một cái, trên khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm gì. A Lãng không hiểu sao bỗng thấy bất an, nhưng người khổng lồ lại lên tiếng, trầm thấp như sấm hỏi.



“Bạn học?”



“Vâng.” Đồ Ưng lại gật đầu.



Người khổng lồ lại nhìn cậu một cái, trong đôi mắt đen không có tức giận cũng không có khinh thường.



Thế rồi người khổng lồ đầu trọc kia gật đầu với cậu, cậu không biết mình có nên gật đầu lại không, lo lắng khiến cổ họng cậu nghẹn lại. Nhưng người khổng lồ hiển nhiên cũng không để ý cậu có đáp lại hay không, không nhìn bọn cậu nữa mà ngẩng đầu tiếp tục vặn dây thép trên giàn hoa.



Đồ Ưng tiếp tục đi về phía trước, đi lên cầu thang, A Lãng vội vàng đuổi theo.



Phòng thằng nhóc này sạch không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa trong phòng không chỉ có TV còn có một bàn máy tính, sàn lát gỗ.



Trở lại phòng, Đồ Ưng đưa cà ri cho cậu.



Lười giả vờ làm khách, A Lãng nhận lấy ngồi bệt xuống đất, vừa ăn vừa hỏi: “Này, người khổng lồ vừa rồi là ai?”



“Hải Dương.” Đồ Ưng dừng lại một chút mới bổ sung nói: “Ba tôi.”



“Hai người không giống nhau gì hết.” Cậu không nhịn được nói, sau đó lại ăn thêm một miếng cơm cà ri.



Mẹ nó, cơm cà ri này thực con mẹ nó ngon!



Đồ Ưng không lên tiếng, chỉ quỳ trên mặt đất tìm đĩa quyền anh bỏ vào máy.



A Lãng nhìn cậu, cố ý nói: “Cậu cũng không giống mẹ cậu.”



Cậu ta cứng đờ.



“Cậu được nhặt về sao?” Cậu biết như vậy hơi quá phận, nhưng cậu không nhịn được, những lời cay độc đó cứ từ miệng tuôn ra.



Trên khuôn mặt thằng nhóc mắt to lóe qua cảm xúc như bị thương nhưng vẫn im lặng, chỉ quay người đi vào trong phòng tắm tắm rửa.



Cứt chó!



Nhìn bóng lưng thằng oắt kia, A Lãng âm thầm mắng một tiếng, nóng giận tống toàn bộ đĩa cơm cà ri vào trong bụng.



Trên TV bắt đầu phát quyền anh, người chủ trì cao giọng trên lôi đài hâm nóng không khí, giới thiệu tuyển thủ hai bên. Cậu lại chẳng có tâm trạng xem.



Nói cậu không hâm mộ là giả.



Căn phòng này chỉ có trong mộng tưởng của cậu, không chỉ có TV, máy tính, còn có đầu CD, giường chăn ấm áp thoải mái, thậm chí còn có phòng tắm riêng!



Đây là những gì những đứa trẻ nhà giàu có, có được tất cả mọi thứ trong giấc mơ của cậu. Mẹ Đồ Ưng trẻ tuổi, xinh đẹp quyến rũ, ba thì rất giống tuyển thủ quyền anh.



Cậu dám cá người khổng lồ đầu to kia nhất định có việc làm, còn là người nuôi sống gia đình.



Không giống lão phế vật nhà cậu, ngoại trừ uống rượu đánh bài, bắt nạt nhỏ yếu, thì chẳng biết làm gì hết.



Fuck! Thằng nhóc chết tiệt này có được mọi thứ, mà cậu chỉ có thể chen chúc ở trong góc phòng âm u. Cậu nói chuyện đâm chọc cậu ta hai câu thì sao nào? Không phải cậu ta cũng đâm cậu một dao sao!



Nhưng ngay lúc này, chết tiệt là cậu thậm chí có chút áy náy.



A Lãng trừng người chủ trì gào rú trên TV, chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu. Cậu đang muốn đứng dậy chạy lấy người, mới đứng lên cầm lấy túi sách thì cái thứ kia bước ra.



Đồ Ưng cầm khăn lông trắng như tuyết lau tóc, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi. Thấy cậu soạn cặp sách, dáng vẻ như muốn đi về, con ngươi đen đột nhiên co rút lại.



Mẹ! Cái thứ này thế nhưng lại có dáng vẻ như thể bị vứt bỏ vậy!