Lãng Tử Xinh Đẹp

Lãng Tử Xinh Đẹp - Chương 39: Thời niên thiếu (PIV)




“Đ*t! Ông bảo mày buông tay! Mày nghe không hiểu phải không? Buông tay ra!”



Cậu nhảy xuống giường, xông ra ngoài.



“Xin ông, tiền này tôi để trả tiền nhà, chúng ta đã nợ tiền thuê nhà mấy tháng rồi ──”



“Ông quan tâm chắc! Mẹ nó! Con đàn bà này mày đúng là đáng đánh đòn!”



Dưới đèn đường, tên khốn kia thế nhưng lại dám đánh mẹ cậu. Cậu tức đỏ mắt, lập tức lao lên, kéo lão ta ra!



“Ông làm cái gì vậy? Buông mẹ tôi ra!”



“Đ*t! Thằng khốn! Dám ngăn ông? Mẹ nó mày muốn chết à!” Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy cậu, liên mồm nói ra những lời dơ bẩn, cú đấm đánh về phía cậu.



Cậu cúi đầu né tránh, không nhịn được đánh trả, đánh vào trên người người đàn ông.



Nhưng tên khốn này thân cường thể tráng, một cú đấm kia đối với lão ta mà nói căn bản không đau không ngứa, chỉ càng thêm chọc giận lão ta.



“Đ*t!” Người đàn ông nâng chân lên, đá cậu ngã sấp xuống đất.



Cậu đau muốn chết, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, lao về phía tên khốn kia, muốn đẩy ngã lão ta. Nhưng lão ta lại đấm thêm một cú, hung hăng đánh vào mặt cậu, đánh cậu lại ngã xuống.



Cậu cố gắng xoay tay lại, nâng chân đá lão ta nhưng vô ích, chỉ đổi được càng nhiều tay đấm chân đá cùng mắng chửi.



“Khốn kiếp! Dám đánh ông mày? Mày tưởng mày là ai? Mẹ nó! Nếu không có tao, con mẹ nó, mày có thể sống được đến bây giờ chắc! Đ*t! Mày với mẹ mày đều đáng đánh đòn như nhau!”



Mặc dù hai năm này, cậu cao lên một chút, nhưng thể hình hai người vẫn chênh lệch rất nhiều.



Cậu bị đánh đầu váng hoa mắt, trong miệng cùng mũi đều là máu tươi, cuối cùng chỉ có thể cuộn mình trên mặt đất, chịu đựng tay đấm chân đá như mưa. Trong lúc hoảng hốt, chỉ nghe tiếng mẹ thét chói tai khóc nức nở ở bên cạnh kêu lên.



“Đừng đánh! Đừng đánh ── tôi cho ông! Tất cả tiền đều cho ông ──”



“Đừng cho lão ra!”



Cậu tức giận gào lên, người đàn ông lại đá thêm một phát vào mặt cậu.



“Đ*t! Mày nói cái gì?”



Trong ngõ nhỏ lặng ngắt như tờ, mọi nhà đều không ai dám ra xem.



Cậu tức tối trừng tên khốn kiếp kia, nhìn mẹ cậu nói: “Đừng cho lão ra! Mẹ cho lão ta chỉ càng khiến lão ta đến tìm mẹ mà thôi ──”



“Mẹ nó! Tao làm thịt mày!” Người đàn ông nổi trận lôi đình, nâng chân lại đá túi bụi.



“Dừng tay! Đừng đá nữa, ông sẽ đánh chết nó mất!” Mẹ thét chói tai, lao lên kéo tên khốn kiếp kia ra.



“Tao muốn làm thịt nó!” Người nọ rít gào, trở lại tát cho cậu một cái.



Cậu bò lên, tức đỏ mắt, lại xông lên, nhưng cũng chỉ phí công.



Lần đó, người đàn ông kia đánh cậu đến ngất xỉu.



Bóng đen ập tới, cậu chỉ hận mình không đủ cao lớn.



***



Lúc tỉnh lại, không thấy người đàn ông kia nữa.



Mẹ quỳ gối bên cạnh cậu, khóc đến không thành tiếng. Khuôn mặt vừa sưng vừa đỏ, còn rách da, dính máu.



Cậu bò dậy, chỉ nhìn thấy đồ trong túi của bà toán loạn trên đất, còn có ví và túi tiền lương rỗng tuếch.



Cậu mở miệng muốn lên tiếng, lại ho ra một ngụm máu.



“A Lãng?” Bà khóc ướt đẫm khuôn mặt, lo lắng hỏi: “Có sao không con?”



Cậu nhổ ngụm máu kia đi, nhìn bà, “Lão ta lấy tiền đi rồi. . . ?”



“Xin lỗi, xin lỗi. . .” Bà khóc xin lỗi cậu, nâng tay lau máu cho cậu.




Cậu gạtgiấy vệ sinh trong tay bà, chỉ cảm thấy tức tối, không nhịn được quát: “Không cần xin lỗi con! Mẹ cũng không làm gì có lỗi cả?”



Câu quát kia khiến bà rụt lại.



Nhìn bà bị đánh thâm mũi sưng má, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt, cảm giác tội lỗi đột nhiên trào dâng.



Cậu mím chặt môi, nhìn người mẹ nhỏ nhắn lại bị thương khắp mình, không khỏi lên tiếng, khàn khàn nói: “Xin lỗi, con không cố ý . . .”



Bà cố nặn ra một nụ cười vặn vẹo run rẩy, gần như khiến cậu muốn khóc.



Đáng chết! Cậu muốn bảo vệ mẹ!



Cảm giác ngột ngạt đong đầy trong ngực.



Lúc trước, khi tên khốn kiếp kia bị nhốt vào tù, là lúc trong nhà bình yên nhất. Nhưng kể từ sau khi lão ta được thả, ba ngày hai bữa bà lại bị đánh, mỗi lần dù là tiền lương của cậu hay của mẹ đều bị lão ta cướp đi. Nếu còn tiếp tục như vậy, đừng nói là tiền thuê nhà ngay cả tiền ăn bọn họ cũng chẳng còn.



Cậu nhìn người phụ nữ trước mắt rõ ràng cũng còn rất trẻ, lại như già gấp đôi mẹ Đồ Ưng, mở miệng nói: “Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi!”



Bà sửng sốt một chút, như thể chưa bao giờ có ý nghĩ này trong đầu.



Nhưng cậu đã sớm nghĩ trăm ngàn lần, khi cậu nói ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy làm vậy thật chính xác.



Cậu giữ chặt tay mẹ, nói: “Chúng ta rời khỏi đây, đi thật xa, đừng để lão ta tìm được! Cứ tiếp tục như vậy, có một ngày mẹ sẽ bị đánh chết mất!”



“Không được, ông ta sẽ tức điên . . .” Sắc mặt bà trắng bệch, yếu ớt nói.



“Mẹ quan tâm làm gì!” A Lãng mắng ra tiếng, vội vàng nói: “Chúng ta chuyển nhà, trốn đi, con sẽ chăm sóc cho mẹ, con sẽ lại đi tìm việc!”



“Không, ông ta sẽ tìm được chúng ta, lần trước ông ta tìm đến. . .” Bà run rẩy không ngừng, “Hơn nữa con còn nhỏ, con phải đi học. . .”



Cậu tức giận quát: “Học học! Đ*t! Đã là lúc nào rồi mà mẹ còn muốn con học cái cứt chó gì ──”



Bỗng nhiên, bà tát cậu một cái.




Tiếng bạt tai, quanh quẩn trong đêm.



Cậu ngây người, chỉ thấy mặt bà trắng bệch, vô cùng đau đớn khóc mắng: “Không cho phép con nói bậy! Mẹ đã nói với con mấy trăm lần? Đừng học ba con! Học mới có tương lại! Con không học sau này muốn làm cái gì? Giống như ba con sống bụi chết bờ sao? Mẹ đau khổ cay đắng nuôi con lớn ngần này, cho con tiền đi học, là muốn con có một ngày có thể ngẩng đầu, chứ không phải muốn con học những câu chửi bậy dơ bẩn đó!”



Cậu tức tối trừng bà, cắn răng nói: “Con không phải lão ta, con sẽ không giống như lão ta!”



Bà tức giận phẫn nộ bóp chặt hai tay, tiếng lớn rít gào với cậu.



“Con bây giờ chẳng khác gì lão ta cả!”



Nhìn mẹ, cậu chấn động không thôi. Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy oán hận trong mắt bà.



Oán hận đối với cậu.



Con bây giờ chẳng khác gì lão ta cả!



Câu mắng kia văng vẳng trong ngõ hẻm yên tĩnh.



Bà vội bịt miệng mình, như muốn cản câu nói kia lại, nhưng tất cả đều đã quá muộn.



Oán hận, tức tối, áy náy, đau khổ, tất cả trong mắt bà, rõ ràng như thế.



Cậu nhắm mắt lại, nhịn đau, quay người đi.



“A Lãng. . .”



Tiếng mẹ cậu nghẹn ngào từ phía sau truyền tới.



Cậu không ngó ngàng tới, dựa tường, chân thấp chân cao đi về phía trước.



“A Lãng. . . Con muốn đi đâu?”



Cậu cứ đi về phía trước, giây phút đó cậu rất muốn cứ đi như vậy đến tận cùng thế giới, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng lúc mẹ khóc lên tiếng, sợ hãi hỏi, cậu vẫn dừng bước.




Không cần quay đầu cậu cũng biết giờ phút này trên mặt bà sẽ có biểu cảm thế nào.



Cậu không muốn quay đầu, không muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi bị vứt bỏ trên mặt bà.



Cậu siết chặt nắm tay, lên tiếng.



“Con đi làm.”



Cậu nói rồi mới tiếp tục cất bước đi về phía trước.



Tiếng mẹ khóc nức nở trong đêm như cái bóng theo sát không rời, nhưng bà không gọi cậu lại nữa, biết cậu còn mấy tiếng nữa mới phải đi làm, bà vẫn không gọi cậu.



Bà chỉ cần một lời cam đoan, cam đoan rằng cậu sẽ trở về.



Cậu cứ đi, cứ đi, máu trên khuôn mặt dần dần khô lại.



Đợi đến khi cậu bình tĩnh trở lại, cậu đã đứng ở trước nhà ăn kia.



Căn nhà lớn như mô hình, hoàn mỹ không giống thật.



Đứng trong công viên ven biển, cậu ngước nhìn căn nhà to lớn kia, hốc mắt không tự giác hơi hơi đỏ lên.



Mặc dù đã là đêm khuya, căn nhà kia vẫn bật một ngọn đèn nhỏ ấm áp.



Trước kia, cậu luôn cảm thấy gia đình hạnh phúc không tồn tại, nhưng bây giờ cậu biết nó có tồn tại.



Thật sự tồn tại.



Khát vọng, cậu nhìn căn nhà kia từ từ ngồi xuống bên gốc cây.



Nước mắt lặng lẽ chảy xuống.



Cậu tức tối lau nước mắt trên mặt lại không thể nào ngừng được dòng nước mắt đang trào ra từ hốc mắt, đau khổ không chịu nổi, cậu vùi gương mặt đẫm nước xuống đầu gối, khóc thề.



Đáng ghét! Sẽ có một ngày, cậu cũng có nhà của mình!



Giống như căn nhà này, vừa to vừa đẹp. Đến lúc đó, cậu nhất định sẽ không đánh vợ cậu, sẽ không đánh con cậu, cậu sẽ không giống tên vô dụng kia ──



Đêm thật sau.



Những ngôi sao vẫn lấp lánh trên bầu trời.



Cậu khóc mệt, bất giác nằm ngửa trên thảm cỏ, mệt mỏi nhắm hai mắt. Mặc dù cảm thấy thật có lỗi với mẹ nhưng cậu vẫn không nhịn được lén nghĩ.



Giả vờ mình là một đứa con trong ngôi nhà kia.



Đồ Hải Dương là cha cậu; Hà Đào hoa là mẹ cậu; Đồ Ưng là anh em của cậu...



Mà cậu chỉ vì không muốn ngủ ở trong phòng, cho nên ra đây nằm ngắm sao.



Nước mắt lại trào ra. . .



Cậu không lau đi, chỉ tiếp tục mơ, trốn tránh sự thật bi thương tàn khốc .



Ngày đó, cậu ngủ quên ở công viên, bị thuyền trưởng mắng té tát một trận, nhưng cậu cũng không để ý.



Cậu biết, trên đời này thật sự có gia đình hạnh phúc.



Sẽ có một ngày, cậu muốn mình có được nó.



Nhìn ngôi sao sáng ngời từ mặt biển bay lên bầu trời đêm, cậu nhịn cơn đau và cơn choáng váng đáng sợ, khiêng từng rương từng rương cá, âm thầm thề.



Sẽ có một ngày, cậu cũng có gia đình hạnh phúc của mình!



Đến lúc đó, cậu sẽ dùng tất cả để bảo vệ nó ──