Chương 37: Gia vị (4).
Khi Nam gửi tin nhắn xong.
Phía bên kia trầm mặc lâu thật lâu. Mà Nam cũng không vội vàng trong lúc tắm táp.
Thực tế thì so sánh với Selena. Gruah rõ rành là không nắm giữ nhiều thông tin quan trọng như thế. Nhưng cũng có thể, Hạ Lam cảm thấy những điều đó không cần thiết.
Điều này Nam không xác định được. Và hắn ta cũng không cần đi xác định nó làm gì.
Vấn đề hiện nay ngược lại khá đơn giản. Bọn họ trao cho nhau thành ý rồi quyết định ai là chủ sự của màn giao dịch với phe chính phủ.
Trước kia, Nam có thể sẽ nghĩ tranh đoạt một chút quyền nói chuyện này. Nhưng giờ, hắn lại nghĩ mình nên buông nó ra.
Trần Hạ Lam là người hai đời ư?.
Dù đã tin bảy phần, nhưng hắn nên xác minh lại vấn đề này trong vụ việc ủy thác toàn quyền cho Hạ Lam.
Dù sao, bọn họ phát triển đến bây giờ xem như là ba con châu chấu trên sợi dây thừng.
Hoặc có thể nói, Nam mượn lấy nhân mạch của Thanh Vy đã phát triển tương đối khá. Cộng thêm, việc đối phương bỏ mặc hắn phát triển khiến cho Nam tạo thành một win-win mà khi cả hai dứt bỏ nhau ra là trở thành lose-lose ngay.
Ở khoảng đấy. Trần Hạ Lam rõ ràng không đấu lại Nam. Mặc cho việc bọn họ đấu đá lẫn nhau là xét về việc mở rộng nhân mạch, đảm bảo hàng hóa là thuốc và v·ũ k·hí có nguồn thu vào ổn định.
Mà đôi khi, cũng là những quyết sách táo bạo. Giống như đợt limited vừa rồi, Nam chắc chắn không phải là người nhận ra xu thế nhanh nhất. Nhưng rõ ràng, một chiêu đại lượng v·ũ k·hí xuất hàng cùng một video nhỏ là thu về được cũng chỉ có bên hắn làm được.
Trần Hạ Lam không nghĩ tới điều đó ư? Rõ ràng là không.
Nhưng sự thật là Nam ra tay sớm, thế nên công trạng là của hắn khi cái kế hoạch này thành công mỹ mãn.
Nghĩ vậy, Nam đan năm ngón tay lại với nhau, rồi duỗi tay ra, khiến các đốt kêu lên đôm đốp.
Thời gian yên lặng trôi qua. Trần Hạ Lam vẫn chưa nhắn tin lại, nhưng Nam biết việc của hắn bây giờ là chờ đợi.
Trong lúc đó, hắn đột nhiên có thời gian ngắm lại khu căn cứ mới của mình.
Mà trước mắt Nam, nơi đây đã sớm biến đổi thành một bộ dáng khác hoàn toàn.
Cái cổng thành đơn sơ của ngày thứ bảy đã được xây dựng lại. Mà phía trước cái cổng, vì Nam buôn bán ngày càng lớn nên đã xây dựng thêm những ngôi nhà gỗ cho lũ goblin.
Chúng được xây chung quanh một đống lửa lớn. Vốn chính là nơi đặt ba cái ghế quyền lực cùng cái bàn dành riêng cho Nam, Selena và Hoàng kim chủng.
Rồi lại xuống dưới con đường dẫn lên núi. Con đường dài và hẹp giờ cũng đã được xây dựng lại. Có những bậc thềm phụ bằng đá bọc vào con đường, khiến cho chiều rộng của nó được tăng cường.
Mà bằng địa thế hiểm trở. Một bức tường với hai chốt canh ngăn chặn mọi ý đồ tiến công bằng đường bộ từ bình nguyên xông lên đây.
Mà ở đó, những cái ròng rọc có trang bị móc sắt mới là tiêu đề chính. Đó là hệ thống cơ bản của lũ goblin khi đào đá trên núi, và đôi khi là khoáng sản.
Nhưng giờ thì, chúng thay vì phải lao vào chặng đường núi rối rắm thì lũ này ngồi vào một cái giỏ, chính xác là chơi trò đu dây khá nguy hiểm trên những vách núi cheo leo, hay vực thẳm sâu hun hút.
Điều đó hẳn sẽ rất khó tưởng tượng. Nhưng ta hãy suy nghĩ đơn giản như thế này. Đoạn đường đi lên cái hang của Nam giống như con đường xông vào hạp cốc, tuy khác biệt với hai vách núi cheo leo là địa hình càng phức tạp.
Nó giống như một mê cung vậy.
Nhưng nếu như ta bỏ qua những con đường ngoằn ngoèo đấy mà tập trung vào con đường chính. Hai vách núi bên cạnh sẽ hướng lên trên, biến thành một hạp cốc kỳ lạ.
Nó không cho người ta cảm thấy hùng vỹ, nhưng thì nhìn ở trên, cảnh những vùng sụt xuống, rồi nâng lên, rồi bị chặn lại ở hai bên vách đá này khiến cho con đường thẳng tiến trở thành một pháo đài chỉ với một chốt thủ nhỏ đối với những sinh vật muốn t·ấn c·ông.
Nếu như chúng vòng qua. Con đường kinh khủng sẽ khiến bước chân của chúng phải chùn bước.
Mà đằng sau hang động, con đường đó nối thẳng l·ên đ·ỉnh núi. Tuy nó không còn thẳng tắp nữa mà bắt đầu trở thành một con rắn uốn éo đủ đường, nơi mà Selena muốn đi qua phải leo nhiều hơn là đi bộ.
Trên thực tế, Nam rõ ràng là đang cải tạo hai hẻm núi này. Và điều đó thì cần một bản vẽ đang được thiết kế của một vị kiến trúc sư thét giá trăm đơn vị thịt và kha khá tài nguyên.
Cũng may. Bảng số liệu và công trình xây dựng cấp tốc cho những vị kỹ sư này thể hiện trình độ chuyên nghiệp của mình tốt hơn. Nó cực kỳ đơn giản khi mà quét hình như khi Nam cung cấp số liệu cho Trần Thanh Vy được ứng dụng.
Nhưng đó là một câu chuyện dài hơn mà ta chắc chắn sẽ không đề cập trong câu chuyện này. Dù sao, nó sẽ biến thành Ta ở dị giới xây căn cứ thay vì là chơi binh chủng mất.
Tuy rằng, Nam rõ ràng là không lãng phí thời gian, và lũ goblin thì cũng không cả ngày ở một chỗ giơ dùi cui lên đập đá.
Nhưng nếu như tác giả có kỹ năng và chuyên nghiệp miêu tả chi tiết hết những thứ đấy thì tác giả viết truyện làm gì nữa, ra ngoài thăm ngàn kiếm sống khỏe hơn.
Tuy vậy, c·hiến t·ranh thực tế phải cân nhắc rất nhiều thứ.
Quân số, địa hình, thời tiết và đặc điểm của kẻ địch. Chứ cái kiểu thế này, con tướng nào đấy dùng một chiêu ngưu bức ầm ầm nào đó, xong rồi địch c·hết sạch, sau đó nhân vật phụ hít một ngụm khí lạnh hoặc sợ đái ra quần, rồi lại tới chuyện chuyển chế độ rút lui.
Được rồi...Mì tôm thì trang bức với đánh mặt, số liệu cứ lấp nửa chương, thế là xong.
Mà trái ngược với tâm trạng hỏng bét của tác giả khi đi tìm tư liệu. Nam rõ ràng có một cảm giác gì đó tự hào khi thấy những thứ đó.
Không có liều thuốc trợ tim nào cho sự yếu kém hơn việc mình trở nên mạnh mẽ cả.
Nhưng nếu như, nếu như hắn không trông thấy những lũ da xanh đang nhấc những tảng đá. Nhìn cách chúng dùng dùi tiến hành thủ công trước khi bảng số liệu thừa nhận đó là một đơn vị đá thì có lẽ tâm trạng Nam sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nam không hẳn là ghét những binh chủng của mình.
Nhưng có một câu chuyện đơn giản thế này.
Bạn không thể đánh giá con cá bằng cách cho nó leo cây.
Người ta thường xem đấy là một ví dụ châm biếm. Nhưng nếu xem leo cây là một lợi ích ổn định và dài lâu thì việc chúng ta châm biếm nó chỉ bật lên sự hài hước của chính chúng ta.
Goblin cũng vậy. Chúng cho Nam sự cần cù, cho hắn một nguồn khổ lực ổn định. Nhưng xét về thời thế, Nam thực sự cần là sức mạnh và trí tuệ.
Rồi khi chấp nhận rằng mình sẽ không có hai thứ đó. Nam thấy chán nản với lũ goblin của mình hơn là ghét chúng.
Ngoại trừ anh hùng goblin ra, nói thật thì, Nam nghĩ có lẽ sự cách biệt giữa goblin và Selena tựa như một tế bào và một nhân loại vậy.
Anh hùng? Không...Có lẽ, khái niệm về một kỳ tích của sinh mệnh đúng thật là hợp với nàng ta hơn.
Rồi lại như bao lần. Hắn ta luôn hỏi trong lòng mình.
"Liệu thế giới này rồi sẽ đi tới đâu."
Đáng tiếc. Người trả lời Nam không phải là Trần Hạ Lam, không phải là Selena, cũng không phải là vị thần nào đó đã đưa bọn hắn đến cái thế giới c·hết tiệt này.
....