Chương 60: Đánh trận giả.
Chuyện về sau nữa thì ta không cần phải nhiều lời. Nam và ông chú Tứ của mình hầu hết thời gian là tán gẫu về những câu chuyện hồi họ còn chưa xuyên việt tới thế giới này nên cũng chả cần lắm lời làm gì mà hãy đi thẳng đến vài giờ sau đó.
Lúc đấy, Nam đã sản xuất được gia vị từ trái cây rồi đem gửi cho Trần Thanh Vy.
Rồi bằng vài lời trò chuyện, hắn đã đổi lấy được hai món v·ũ k·hí có thể nói là khá nóng nảy hiện nay của phe chính phủ.
Trọng nỏ, và nỏ tay.
Chúng không phải là loại đơn sơ, mà theo kiểu một tổ hợp các bánh răng lại với nhau mà Nam nếu như không có Selena thì sẽ phải mất kha khá thời gian để lắp chúng.
Rõ ràng, Nam không nghĩ là mình có thể xử lý mớ bánh răng trong một lần. Còn Selena thì với một nụ cười, những linh kiện bay bay lên rồi lắp ráp vào nhau.
Sau đó, trên hai cái tháp canh giờ đã được trang bị hai con quái vật với cái thân dài ít nhất ba mét của mình.
Nó có dạng có lẽ là phỏng chế một cây Ballista. Nhưng bằng sắt và những bánh răng thì đang hoạt động trơn tru dựa trên những định lý vô lý của thế giới này.
Việc sợi dây thừng không bị mài mòn và phá hủy một khi áp dụng lên bánh răng, chúng ta thực sự có thể thoải mái tăng cường uy lực của nó mà chẳng phải e sợ rằng một vấn đề nào đó diễn ra.
Mà rõ ràng, uy lực của thứ nỏ công thành này xài một loại tên bắn chiếm hai phần ba chiều dài như này chả phải bàn. Và khi ta nhìn cách nó căng dây cung hết cỡ thì người khổng lồ cũng phải khuỵu gối trước thứ v·ũ k·hí đáng sợ vầy.
Dĩ nhiên, đó chỉ là nhận xét phiến diện, vì nếu như đó là sinh mệnh kỳ tích thì thứ này trưng cho đẹp thôi chứ cũng chả xây xát được ai.
Nghĩ vậy, Nam bước xuống những bậc thang của cái tháp canh. Mắt dõi xuống con đường đá phía dưới bình nguyên dọc theo cái hành lang lớn.
Thực khó tin, một công trình có lẽ phải mất vài tháng lại được Nam xây dựng trong vòng một ngày. Nó chắc chắn và vững chãi. Nhưng cũng có chút mông lung y như Nam.
Hắn giờ đang ở trên bức tường thành cao có đến chín, mười mét đang chắn lấy con đường tiến lên núi. Và thị lực có thể thấy được cả một bình nguyên lộng gió đang rung rinh.
Chúng cứ như đang cố chứng minh rằng nhân loại bé nhỏ đến cỡ nào khi đứng trước thiên nhiên hùng vỹ.
Nam thì, hắn tập trung vào cây nỏ cùng những mũi tên trĩu nặng trong cái bao đeo sau lưng hơn.
Phải, dù có một chiến lược gia đã đưa ra đề nghị là cô Selena đang đứng yên lặng bên cạnh đây thì việc thử nghiệm v·ũ k·hí mới vẫn là cần thiết.
Nhưng cũng có lẽ, cây nỏ máy với cái chốt gạt có một sức hút kỳ lạ đối với Nam nên hắn mới đích thân ra trận vầy.
Không thì, Nam sẽ vứt hết mọi chuyện cho anh hùng goblin, sinh linh đang yên lặng nở một nụ cười lặng thầm trong lúc bước đi theo hắn.
Nàng ta có lẽ đang chờ đợi một điều gì đó.
Nhưng điều đó đang được thực hiện một cách bí ẩn đủ để chàng trai của chúng ta không nhận ra.
Cũng vì thế, Nam khá tự tin trong khi giơ nỏ bằng một tay.
Hắn làm ra một tư thế khá ngầu trong lúc nhắm bắn một phần đá nhô ra, sát với bức tường và cách Nam không tới hai mươi mét.
Kết quả thì...Ta chờ mong gì ở một tên gà mờ đây.
Nam sau khi tra tên vào cái rãnh, kéo cần gạt và bị giật tới rớt cái nỏ ra khỏi tay ngay khi tên bắn vào lần đầu tiên.
Lần thứ hai, với sức mạnh được cường hóa bởi vũ trang sinh mệnh, hắn ổn hơn trong cách cầm để rồi chỉ một đằng bắn một nẻo.
Lần thứ ba, tay hơi run nên bắn vẫn hụt.
Lần thứ tư, mũi tên trúng, nhưng trúng vào một cái chậu lửa bằng đá rồi bật lên, rơi xuống đất kéo theo sự sụp đổ đầy mù mịt của tro.
Thế là, trong cái khoảng khắc ấy, hắn chợt nhận ra điều mà một kẻ mù quân sự như hắn luôn mắc phải đó là độ chính xác của những thứ v·ũ k·hí.
Hắn đã nghĩ rằng, nỏ chỉ cần cầm lên, giơ thẳng, và bắn, là ô kê hết.
Nhưng sự thật nói thế này. Rằng một cây cung trong tay người thợ săn là một thứ v·ũ k·hí c·hết chóc, nhưng trong tay một con gà công nghiệp như Nam thì là một khúc gỗ.
Chính điều ấy biến cho việc nãy giờ hắn làm như một tên hề.
Mà đó, cũng tạo ra một tiếng cười khúc khích khiến hắn ta thoát khỏi những suy nghĩ của mình.
Ánh mắt của Nam tập trung vào Selena.
Để rồi, bộ óc của hắn mất không phẩy một giây để nhận ra rằng vì sao nàng ta lại yên lặng. Đối phương hẳn đã chực chờ điều này. Nhưng cũng thế thôi.
Chuyện xấu mặt, da của hắn chai sạn từ lâu rồi.
Thay vào đó, hắn nên để lại mọi chuyện cho chuyên gia giải quyết.
Vậy nên, Nam bước tới gần anh hùng goblin, rồi đưa cây nỏ cho nàng ta, lại nhẹ nhàng nói:
"Nhờ ngươi."
Mà Selena. Nàng ta sau khi ngưng cười, thì lại có chút ngạc nhiên hỏi lại khi nhận cây nỏ từ Nam.
" Sao ta không thấy ngươi bực mình vì điều này?."
Dĩ nhiên, anh hùng goblin hiểu rất rõ về sự xấu bụng này của mình.
Dù bản thân cái tính cách đấy được hình thành là một câu chuyện chua xót mà nàng ta đã học được.
Khi mà, thay vì chỏ mũi nói này nói kia cho người ta mất hứng thì nàng ta quen chờ người ta làm theo ý mình. Nếu làm sai, tùy theo người mà điều tiếp theo sẽ là cười cợt, châm chọc, hoặc vờ như là mình chả quan tâm tới.
Điều ấy cũng phản ánh lên phong cách làm việc bị động của Selena. Dù nó khá khó để nhận ra và đấy cũng điều mà Nam có thể kích hoạt nó bằng một lời nhờ vả.
Tuy nói, đó vẫn khá là xấu tính. Mặc cho việc Nam đáp lại một cách thản nhiên:
"Về điều gì?."
"Chẳng có gì cả."
Anh hùng goblin thở dài một cái. Sau đó, ngón tay của nàng ta chạm vào thân nỏ, hơi quẹt qua một cái là những ký tự kỳ ảo đã xuất hiện.
Mà Selena lúc này cầm cây nỏ đưa lại cho Nam, nói:
"Thử xem."
Tất nhiên, hắn bắt lấy cây nỏ, rút tên tra vào rãnh, và dùng kinh nghiệm bốn lần bắn của mình mà dè dặt nhắm vào mục tiêu cũ.
Lần này, có một gì đó rất khác lạ trong tầm nhìn của hắn. Những điểm đỏ xuất hiện, rồi sau một giây ngắn ngủi, chúng đã tập hợp thành một điểm duy nhất mà khi Nam bóp cò thì mũi tên lao vun v·út lên.
Nó cắm thẳng vào đá, khiến cho tên gà mờ Trần Văn Nam đã tiếp hóa thành nghiệp dư Trần Văn Nam.
"Rất tuyệt vời!." Hắn nói.
Mà Selena, sau khi đã kích hoạt chế độ công tác thì không quên nhắc nhở Nam rằng:
"Nó vẫn có một số khuyết điểm. Nhưng ta sẽ chỉ ra nó trong một trận chiến thực tế.
Ý ta là, Nam, hãy đi gọi lũ goblin đi. Chúng ta sẽ đánh một trận giả. Còn ta sẽ khắc nốt những ngôn ngữ thế giới lên v·ũ k·hí."
Mà nghe vậy, Nam cũng không do dự thực hiện nghiệp vụ chân chạy của mình bằng cách hướng về một cái cầu thang ở gần đó.
Rất nhanh, trên hành lang chỉ còn mỗi Selena. Nàng ta vào thời điểm này đang đứng, gió thổi khiến mái tóc đen nhanh bay phần phật, trong khi đôi mắt ấy thì đang ngước nhìn lên bầu trời.
Trong xanh, dịu dàng và thoáng đãng.
Ánh sáng của ban chiều cứ như vậy tắm táp lấy thân ảnh của thiếu nữ, khiến cho nàng ta như một bức vẽ về một mỹ nhân đang ngắm nhìn lấy cái vầng sáng kỳ diệu của người Mẹ mà nàng ta đang thờ phụng.
Nhưng ai biết được, sáu ngày nữa, thứ gì kinh khủng sẽ tràn ngập vào thế giới này.
Không một ai biết cả.
Và tất cả những gì họ làm được, cũng như Selena, là thôi ngắm bầu trời đi và bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.