Chương 90: Ngày thứ mười sáu.(5)
Bầu không khí vào lúc này yên tĩnh đi một chốc.
Nam không nhìn được gì trên khuôn mặt vẫn bình thường như thể nàng ta chỉ vừa so sánh của người Elf.
Dù vậy, sự bực bội mơ hồ trong lời nói ấy thì hắn vẫn nghe ra được, và nó thì không đến phiên người ngoài như Nam được phép nói cái gì.
Còn đối với Selena thì tốt hơn một chút, đối phương vẫn biết rõ rằng trong trận tiến quân về phương Đông. Người bạn này của nàng ta từng m·ất t·ích trong một trận lớn, đánh hẳn sáu năm tính theo lịch nhân loại, rồi đến tận nửa sau cùng của cuộc chiến đấy thì mới trở về.
Đối phương không nói rằng mình đã gặp chuyện gì.
Mà lại, lúc đó cũng là lúc quân phương Tây đã tìm được quyền nói chuyện rồi nên c·hiến t·ranh cũng đã sắp sửa kết thúc nên việc đấy coi như xong. Không ai lại đi truy cứu chuyện sâu xa của nó làm gì.
Tuy nói, như chúng ta đã biết, những người chưa kết hôn và đã kết hôn rồi nó khác lạ lắm. Và những bè bạn của vị sinh mệnh kỳ tích này thì lại không thấy anh hùng người elf này đi đàng điếm mua vui nữa.
Việc đó rất lạ, nhưng nếu như ở trong cái xã hội mà bạn đời mình c·hết thì có khi người chồng, người vợ tuẫn táng theo, rồi coi đó là thiêng liêng thì lại hoàn toàn hợp lý.
Đó cũng là lý do Selena dùng 'Ngay cả' chứ không xếp cô bạn của mình vào những mối nguy thiết thực trong đám sinh mệnh kỳ tích khác.
"Đi thôi. Các ngươi còn chờ gì nữa."
Người elf nói.
Thế là khúc nhạc dạo ngắn ngủi đã kết thúc. Để rồi chặng đường lại tiếp tục.
Bọn họ không đi về phía nơi mà Nam thấy. Nhưng lại sượt qua nó một chút. Đủ để hắn ta trông thấy cái tia lửa lóe lên trên cái thứ gì.
Một con Mecha. Cao chừng mười lăm mét, giờ đang ngồi dựa vào một cái rễ cây lồng đèn, trong khi những thứ gì đó đang bay lòng vòng quanh nó. Đôi khi, những ánh lửa lại lóe lên, sáng chói khiến đôi mắt dõi theo của hắn ta phải chớp chớp.
Mà anh hùng goblin vào lúc này cũng cảm khái.
"Y như trong sách lịch sử. Những Rượu Tro Xám đã bị đào thải giờ lại được đưa vào sử dụng."
Người Elf thì đáp.
"Chúng vẫn luôn, Gob à. Hay nói cách khác, người lùn chưa bao giờ từ bỏ chúng. Chỉ khác mỗi thay vì họ làm nó to đi thì lại thu bé lại nhờ vào công nghệ thôi."
Vậy là xong. Bọn họ bước đi qua vùng có thể thấy được con Mecha khổng lồ. Cũng hướng về phần cuối cùng của cái hình hộp chữ nhật này.
Ánh sáng màu xanh lam thì mỗi lúc mỗi sáng rực lên. Nhưng Nam không trông thấy một thứ gì nằm ở con đường phía trước cả.
À không...Nếu nói đó là một vách tường đá bự chảng, với lớp rêu màu tro ở phía trên thì đúng hơn trong trường hợp này.
Phải, một bức tường khổng lồ phủ đầy rêu là đích đến của cả bọn.
Trong lúc đó thì anh tôi đã vào trạng thái kệ mẹ kệ đời. Chị tôi thì có chút hứng thú tán nhảm đôi câu vài lời với người Elf. Còn Hoàng Kim Chủng, con bé vẫn ăn và bước đi theo bọn họ trong yên lặng.
Rồi khi họ bước tới bức tường, người Elf dừng lại, ra hiệu cho Selena dẫn Nam và Hoàng Kim Chủng lui lại.
Sau đó, nàng ta chạm tay vào bức tường.
Những thứ trông như mạch điện xuất hiện. Chúng xuất phát từ bàn tay của người Elf, rồi bắt đầu kéo dài, chia cả bức tường đá thành bốn ô vuông.
Theo đó, ngôn ngữ thế giới lấp lánh sắc màu cũng xuất hiện. Chúng vẫn như cũ loạn xạ hết cả lên. Nhưng cho dù là với một newbie như Nam, hắn vẫn có thể đọc được những cái thứ trên đó viết gì.
Nhận diện, xác nhận, thông qua.
Sáu từ, được mã hóa theo cách đơn giản nhất. Nhưng cũng đồng thời, thứ đó chỉ có thể bị phá vỡ bởi những cách nguyên thủy, như lực lượng chẳng hạn.
Tiếc thay, Nam cũng chỉ có thể cảm thán công nghệ dị giới đến thế.
Bốn ô vuông trên tường đã biến mất, như thứ trói buộc ánh sáng màu xanh lam đã tan nát.
Một ánh sáng chói lòa xuất hiện, mà Nam hẳn phải chớp mắt lâu hơn bình thường một tí để thích nghi với không gian rực sáng xung quanh.
Một trái tim?.
Nam nghĩ vậy. Dù thứ đang tỏa ra ánh sáng là một thứ khác hoàn toàn.
Nhưng sự thật là, nó trông như một trái tim với thân hình khổng lồ, và chiếm vừa vặn hết tầm mắt của hắn ta.
Người Elf nói:
"Một hạch tâm cơ bản. Giờ thì, để năng lượng của bạn đời ngươi vào, và nó sẽ tiến hóa với chỗ năng lương cấp cao ít ỏi đó."
Selena gật đầu.
Rồi Nam bị nhấc bổng lên. Chỉ một mình hắn thôi.
Rồi dần dần, Nam lại càng tiếp cận với ánh sáng màu xanh lam. Hắn nghĩ mình sẽ bị chói nên hơi nhăn mặt lại, nhưng rồi rất nhanh nhận ra mình có thể mở to mắt mà chẳng gặp phải vấn đề gì.
Nam chạm tay vào trái tim.
Một cảm giác cứng rắn của gỗ theo xúc giác truyền về trung ương thần kinh của hắn.
Sau đó, như mọi khi, ngọn lửa sâu trong tâm trí của Nam nhẹ nhàng truyền một đốm lửa. Nó theo từng giọt máu trong huyết quản của hắn, sáng bừng lên cùng những ký tự đơn sơ, và dũng mãnh tràn vào hạch tâm.
Rồi vào khoảng khắc ấy, nó như ta đốt một miếng giấy và trông ánh lửa đang t·hiêu r·ụi từ từ từng mảng giấy một.
Màu xanh lam cũng vậy, nó bị một màu của lửa, cũng như tấm giấy mà bị ăn mòn từ từ vậy.
Nhưng cũng vào khi ấy, Nam lại cảm nhận được một thứ gì đó đang kêu gọi mình.
Nó đã ở đó, trong mồi lửa, luôn là. Giờ thì nó đã thoát ra, và đang định giơ tay bắt lấy hắn, cho một lần tái sinh cuối cùng ngắn ngủi.
Chỉ là, khi đôi lông mày trên khuôn mặt người elf bắt đầu nhăn lại, trong khi Selena thì trở nên bồn chồn.
Nó chủ động ngắt ra. Rồi chỉ ngay khi ấy thôi, cả Nam và nó đều biết, bây giờ còn quá sớm để bắt đầu.
Mùa trăng vẫn chưa đến cái thời khắc huy hoàng nhất. Vẫn chưa, thực sự là vẫn chưa...
...
Nam lại trở về bên Selena. Hắn giờ khỏe mạnh, không chút sứt mẻ.
Nhưng như ta hỏi hắn về điều gì diễn ra, Nam sẽ nhún vai, vì hắn ta cũng chẳng biết điều gì vừa diễn ra.
Cái chất kỳ ảo này quả thực quá sức với Nam.
Cũng may. Chúng chỉ diễn ra một đoạn ngắn, để rồi, sau khi cánh cổng khép lại, người Elf lại nói với anh hùng goblin rằng:
"Ngươi biết chỗ ở của con trai và con gái của Cha mà phải không?."
Đối phương nhìn về phía vách tường đá, rêu đã đổi màu, từ tro thành vàng nhạt, trong khi màu sắc màu lam cũng từ từ biến thành màu vàng của lửa.
Đối phương lại nói.
"Hãy đưa hắn đi đi. Rồi về đây với Hoàng Kim Chủng. Ta nghĩ rằng mình sẽ bận rộn hơn nữa với hạch tâm rồi."
"Ừm." Anh hùng goblin đáp.
Sau đó, à mà cũng không có sau đó, vì sẽ thực dài dòng nếu như miêu tả thêm chặng đường Nam bay tới một vách đá nữa.
Nó tách ra, sau cái chạm tay của anh hùng goblin.
Và cũng thực may cho những tâm hồn không ưa thích những gì kỳ ảo quá mức như Nam, một tốp người bên trong khiến cái đầu của hắn ta yên ổn lại.
Trước tiên là hai cô gái mà hắn quen thuộc. Trần Thanh Vy đi theo Gruah đến đây không có gì lạ, Trần Hạ Lam cũng càng bình thường hơn khi đối phương chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội giao thiệp này.
Rồi tiếp theo là một đám quân nhân.
Khác với phong cách Cái Bang đặc hữu của Nam, cũng không như đồ phục chế hiện đại của hai chị em. Họ mặc đồ xanh lục của lục quân. Dáng ngồi dáng đứng thẳng tắp.
Rồi ánh mắt của Nam lại chuyển sang một lão già to như con gấu đang đứng dựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc.
Lúc ấy, cả hai chẳng nói gì, nhưng đồng thời nở một nụ cười.