Chương 94: Chiến đấu. (2)
Trở lại trước cuộc t·ấn c·ông một chút. Như ta đã biết rằng, phía trên khu căn cứ là những bức tường thành cao và dày cùng với những con Golem khổng lồ.
Và chính xác hơn, là bốn bức tường theo hình chữ nhật bọc lấy một khoảng trống ẩn mình sâu trong rừng cây. Thậm chí, một vòng phòng hộ y như những ngày đầu tiên cũng được phục hồi lại, dù nó cũng chỉ giữ công năng ngụy trang do nguồn năng lượng thiếu thốn hiện nay.
Trong khi ấy, trên hành lang của bức tường thành, nơi chứa những khẩu súng máy thiên về phong cách Steam Punk hơn là hiện đại. Những cái bánh răng to nhỏ cứ vang lên cót két khi những binh sĩ mà phần lớn là người Elf đang cố tìm hiểu loại vũ trang mới mẻ này.
Rõ ràng, dù với những thiết kế khoa học kỳ ảo, nhưng hệ thống v·ũ k·hí của những sinh mệnh kỳ tích hoàn toàn không có khái niệm súng máy. Khi mà, cung tên của họ còn mạnh hơn thứ v·ũ k·hí đã thay đổi cả hình thái c·hiến t·ranh của thế giới Nam Tinh này.
Để rồi, bằng nhiều cách, những nhà khoa học V quốc cũng chế tạo ra được phiên bản có thể nói rằng tương tự với loại súng hạng nặng, vốn dựa vào một nền công nghiệp vặn vẹo để chế tạo ra.
Khi ấy, những sinh mệnh kỳ tích cũng không truyền thống. Họ nhận ra tiềm lực của món v·ũ k·hí đấy, rõ là hơn việc sử dụng cung và nỏ một cách mù quáng nên áp dụng chúng vào việc thủ thành như bây giờ.
Dù vậy, bộ ba thú nhân giờ đang làm công việc của mình trên đấy thì không tin tưởng vào chúng lắm.
Mà lại, sinh mệnh kỳ tích thì cũng có this có that. Như biết nghiên cứu thì cũng có kiểu dốt đặc cán mai.
Như vậy, những anh hùng không có khả năng nghiên cứu đều sẽ bị phân công đi canh gác.
Nó nói nhàn cũng nhàn đi.
Bởi dưới ánh sáng chói lòa của ban ngày, những binh sĩ đi đi lại lại trên tường thành, rồi cả một rừng cây tĩnh lặng chung quanh rất dễ khiến người ta chẳng hề nghĩ đến nguy cơ gì.
Thế là, ba thú nhân bắt đầu trò chuyện rôm rả. Khi họ ngồi trong một căn phòng nhỏ mà ta thường thấy nó nhô lên trên những bức tường thành.
"Tên của ta bây giờ sẽ là 'Meo'. Thấy thế nào, nghe bảo là Miêu nhân trong những quyển tiểu thuyết thường kêu vậy đấy." Miêu nhân nói.
Còn Hồ nhân thì nghiêng đầu.
"Meo?." Nàng ta lặp lại một cách kỳ dị.
Dĩ nhiên, nó sai trọng âm hoàn toàn.
Chính vì thế Miêu nhân lặp lại một lần nữa:
"Là Meo, kéo dài ra, rồi ngân một tí. Chính con trai của Cha đã cho ta biết điều này, và dường như hắn ta cũng rất thích chuyện đó.
Kiểu như là vầy."
Miêu nhân nắm hai bàn tay lại, rồi như một con mèo, hai cái lỗ tai của đối phương lúc lắc trong khi một cái nắm tay cào cào lên mặt, rồi cái kia thì phe phẩy.
"Meo~ Chào buổi sáng nha, Meo hôm nay rất muốn méo mèo meo với ngài đấy, thưa chủ nhân. Meo~."
"Dị thế." Hồ Nhân nhăn mặt. "Ta không thể nào tin được rằng miêu nhân tộc lại có cái kiểu nói chuyện đó."
Miêu nhân thì bật cười:
"Ấy ấy, ta giờ lại thích đó chứ. Ôi meo, cũng chả hiểu những tác giả, ồ, tại sao những kẻ đã khắc họa hình dạng của chúng ta rõ ràng đến thế lại chỉ là những người bình thường ấy nhỉ."
"Đừng, làm ơn đừng nói về những chuyện đó, được chứ." Hồ nhân ôm đầu."Bọn họ thì đột nhiên xuất hiện, còn chúng ta thì cứ y như được sống lại ý."
"Phải, vào cùng một ngày, ta tin chắc rằng chỉ huy của chúng ta đang cố cảnh báo về một điều gì đó. Nhưng có lẽ đã muộn. Mà chúng ta thì lại ở đây, ngay sau đó. Ta thề trên danh nghĩa Cha và Mẹ, mọi thứ đã đủ điên khùng lắm rồi."
Miêu nhân thở dài, nàng ta cũng gật đầu một cái.
"Phải, điên rồ thật. Con trai và con gái Cha với Mẹ gọi chúng là gì nhỉ? Tà Thần ư?. Thứ quái quỷ kia ư!. Ta cứ tin chắc mười mươi là chúng đã gây nên mọi sự kỳ hoặc này đi."
Mà Hồ nhân vào lúc này cũng quay sang Xà nhân yên lặng trong góc từ nãy tới giờ.
"Ngươi nghĩ như thế nào, *Xà."
"Chẳng gì cả. Nếu được thì chúng ta nên bận tâm cho chuyện bây giờ. *Trăng Non, không phải không có lý, dù ta nghĩ những người elf đều như vậy cả. Họ cứ kiểu như quá lãnh tĩnh và kiên nhẫn ấy.
Ý ta là, về chuyện của Mồi Lửa ấy. Giáo Hội luôn giấu diếm về điều đó. Phải không?
Thời đại của đời thứ nhất tuyệt đối không đơn giản là một kỷ nguyên sơ khai đến vậy đâu.
Nhìn xem, cây thế giới đang hoạt động một cách tự nhiên, và những con trai cùng con gái của Cha thì thích ứng nó rất nhanh, vì nó như một cái 'kênh chat' trong 'Điện Thoại' ấy. Hoặc một cái gì đó, mà họ thề thốt rằng mình khá quen với nó nhưng chưa từng biết về thế giới này."
Nghe vậy, Hồ nhân lắc đầu.
Nhưng nghĩ cũng phải, bọn hắn như không thắc mắc về chuyện những lãnh chúa của mình mới là lạ.
Đây không phải là game. Còn đám anh hùng cũng chẳng phải là một đám ngu ngơ không biết vì sao mình ở cái chốn này.
Họ sẽ tự hỏi, họ sẽ thắc mắc, và những cái điều đó thì chẳng bao giờ có lời giải đáp cả.
Ồ...Tin tưởng ta đi, nó vốn là như vậy. Nhưng chúng ta vốn đã quen với những thứ dễ dàng rồi thì sẽ chẳng thể tin được rằng nó phức tạp đến thế. Như những câu chuyện cổ tích ấy, nghe thì vui thôi chứ nó mà là thực một cái rồi thì dị đến kinh khủng lắm.
Tuy rằng, trái với những thắc mắc đi thẳng vào thực tế của hai cô bạn, Miêu nhân chống cằm, lại nói:
"Meo~ Ta lại nghĩ về Mồi lửa, Nam, phải không. Chỉ huy thực may mắn, ta thực sự thực sự muốn trải nghiệm cảm giác 'Làm' với Mồi lửa đâu."
Xà nhân và Hồ nhân yên lặng. Ánh mắt vào lúc này đồng loạt tập trung vào cô mèo đang chống cằm, khiến nàng ta đổ mồ hôi hột.
"Biết mà, biết mà. Chúng ta đã thống nhất ủng hộ Chỉ Huy mà. Nhưng các ngươi dám thề với Cha và Mẹ là mình chưa từng nghĩ về Mồi Lửa không?.
Đó là Mồi Lửa đấy! Chúng ta đâu thể tìm một sinh linh thứ hai dạng nhân loại như thế!.
Ôi...Meo~ Thực là, chỉ huy là một đồ ngốc, cô ấy đáng lẽ phải sớm 'Làm' rồi chứ."
"Nghĩ cũng đúng thật." Hồ nhân gật đầu.
"Ừ." Xà Nhân thở dài."Tại sao cô ấy lại đỏ mặt và ngại ngùng đến thế ấy nhỉ. Nhớ năm đó Gob vẫn là đà chủ của tất cả thanh lâu của một quốc gia kia mà. Lúc chúng ta rảnh, thì vẫn mời chúng ta đi tới chơi một trận đấy thôi."
"Meo~ Phương Đông thật tuyệt. Mỗi tội nhân loại ở đó tuổi thọ quá ngắn. Nhớ năm đó chúng ta được nghỉ có nửa mùa trăng, vậy mà tới đó chơi đúng là cảm nhận được thời gian nó kinh khủng đến thế nào."
"Mà, nói về chuyện kết hôn, Gruah và *Rồng Đỏ có thực sự đến mức vậy không."
"Ý của ngươi là gì?." Xà nhân hỏi, khi nhìn vào mắt của Hồ Nhân.
"Bọn họ đã từng rất thân, *Xà ạ. Giờ thì vẫn vậy, chỉ khác mỗi hai bên đều không nhận thôi."
"Meo~ Ta nghe được tin này từ..."
Miêu nhân đột nhiên khựng lại. Rồi nàng ta quay người ra phía sau, một đôi mắt mèo híp lại.
Rồi một ký tự gì đó sáng lên. Ngay sau đó, thân ảnh của Miêu nhân đã hoàn toàn biến mất trong căn phòng.
" Bao nhiêu phút?." Xà nhân hỏi.
Và Hồ nhân thì đáp:
"Hơn ba mươi một chút. *Trăng Non đã đúng, chúng có cách định vị được Hoàng Kim Chủng, Chỉ huy và Mồi lửa."
"Để xem." Xà nhân cảm khái. "Nó y như trận Thiên Diễn Tông nhỉ?. Đám đấy đúng là khó nhằn bởi luôn biết cách đánh vào điểm yếu của chúng ta đấy. Và tệ hơn, họ làm điều đó với mấy cái que, mai rùa, và những thứ mà đến giờ ta chẳng thể hiểu nổi."
Nói rồi, nàng ta nở một nụ cười mà ta chẳng thể nào nói nó không man rợ cả.
"*Xà, giữ sức. Ta chẳng thể nào biết được mình sẽ đối mặt với thứ gì đâu." Hồ nhân nhắc nhở.
Mà Xà nhân cũng nhún vai, nói:
"Thế thì hãy lo cho Meo đi, hay Meo nhỉ? Tên quái gì khó đọc vậy."