Nhưng tôi phải làm sao mới có thể gặp được hắn… Băng hoàng, điện hạ
57.
Tôi bỏ thuyền đi lên bờ. Qua phản chiếu của mặt nước tôi có thể thấy bộ dáng tiều tụy lúc này của mình, áo quần rách rưới tả tơi, như đột nhiên già đi cả mười tuổi vậy. Tôi cười khổ, men theo con đường đi về phía trước.
May thay trên đường đi tôi gặp được một đôi vợ chồng đang lái xe đi du lịch, bọn họ cho rằng tôi là một vị khách lạc đường, tốt bụng chở tôi đến thành trấn gần đây nhất.
Tòa thành này thuộc về vương quốc nhân loại Bích Nhân cường thịnh, bởi gần biển nên mậu dịch đường thủy phát đạt mà càng phồn thịnh hơn. Tôi mờ mịt nhìn đám người tới lui và những cửa hàng san sát nhau không dứt, rốt cuộc nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng và đáng buồn —— Tôi không có tiền.
Thứ đáng giá nhất trên người tôi chính là sợi dây chuyền mặt ruby mà tôi luôn đeo, là quà mà mẹ tôi tặng năm tôi đến tuổi trưởng thành. Bà bảo đây là vật gia truyền của bà, dặn dò tôi phải giữ gìn thật kỹ.
Tôi do dự cầm viên đá quý màu đỏ thẫm trong phút chốc, đoạn bước vào một tiệm cầm đồ có vẻ lớn nhất ở đây. Tôi tự thấy bản thân mình chẳng thể làm mấy việc lừa lọc người khác mà chẳng cần bỏ ra cái gì được, vậy thì trước mắt chỉ có thể đổi tiền để chi tiêu, mấy bữa nữa có thu nhập rồi thì sẽ chuộc nó về.
Thành thật mà nói, tôi sinh ra đã là người thừa kế chức vị lãnh chúa nên trước đây chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm nghề gì. Tôi vào một quán ăn nhỏ ăn đại gì đó rồi hỏi thăm tin tức từ chỗ ông chủ.
Tôi nói: “Tôi tới đây để tìm một người, nhưng tôi lại không có manh mối gì cả. Hơn nữa tôi đang cần một công việc có thể nuôi sống bản thân, người có sáng kiến gì không?”
Ông ta nói cho tôi biết công hội lính đánh thuê tìm chân chạy vặt quanh năm, tuy tiền lương ít đến thảm thương nhưng lại là địa phương thám thính tin tức lý tưởng.
Tôi hỏi địa chỉ công hội lính đánh thuê, sau khi tới đó quả nhiên dễ dàng tìm được một công việc. Việc ở đây nhiều mà tiền lương lại thấp, lại không thể không nhịn nhục giao thiệp với đám chiến sĩ hoặc pháp sư tự vừa cho mình là cao quý vừa vô lý. Tôi nghĩ phàm là người có lựa chọn khác thì sẽ không bao giờ làm việc ở đây đâu.
Tôi phụ trách việc tìm nhiệm vụ thích hợp cho các đội lính đánh thuê tìm đến đây. Tôi thích công việc này, bởi tôi có thể vừa giả bộ chăm chú tra tìm vừa vờ như vô ý chuyện trò với họ.
Tôi còn cho rằng sẽ rất khó dò la tin tức liên quan, thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc tốn thời gian ở đây nửa năm hay lâu hơn, chẳng ngờ rằng quá trình này lại đơn giản đến bất ngờ.
Tôi hỏi bọn họ:
– Hì, anh bạn, các cậu có từng nghe nói về một con rồng không có ngọc rồng chưa?
Bọn họ nghe xong câu hỏi của tôi thì hai mặt nhìn nhau, kế đó cười vang. Dẫn đầu là tên chiến sĩ có râu quai nón nhìn tôi với vẻ chế nhạo:
– Này nhóc con, chú nghĩ bọn anh là kẻ lạc hậu quê mùa như chú sao?
Sau đó tôi dễ dàng nghe được những tin tức liên quan về thủ lĩnh đương nhiệm của rồng – Ivizebo · Hand – từ miệng bọn họ.
58.
Chế độ của loài rồng gần giống với chế độ “Liên minh Phương quốc”[1]. Đơn vị cơ bản của bọn họ là cá thể, trên đó là gia đình, kế tiếp là thị tộc, mà người mạnh nhất thị tộc sẽ được tôn lên làm vua.
Gần ba trăm năm qua, thị tộc hệ băng trong tộc vẫn luôn là chi cường đại nhất, thủ lĩnh của thị tộc hệ băng cũng chính là vua của tộc. Tuy nhiên vào năm năm trước nội bộ loài rồng đã xảy ra một cuộc phản loạn gây khiếp sợ cho toàn bộ đại lục Ikon, một thành viên trong vương thất thị tộc hệ băng đã dùng mưu giết chết thủ lĩnh, cũng là vua loài rồng lúc bấy giờ. Hoàng tử thị tộc hệ băng là Ivizebo bị thương nặng trong trận chiến, không rõ tung tích, còn kẻ phản loạn thì chiếm lấy địa vị thủ lĩnh thị tộc hệ băng. Loài rồng không có quá nhiều quy tắc đạo đức, tất cả lấy thực lực nói chuyện, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Song cuộc phản loạn kia cũng khiến cho nội bộ thị tộc hệ băng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thực lực suy giảm, phải nhường lại vị trí thống trị loài rồng. Thị tộc rồng vàng vốn có thực lực kém hơn bèn nhân dịp này mà xưng vua.
Nhưng Ivizebo mất tích vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng thủ lĩnh mới của thị tộc hệ băng, bởi từ khi sinh ra hắn đã có năng lực phi phàm —— Năng lực điều khiển băng tuyết của hắn giỏi hơn bất kỳ ai, chẳng phân chủng tộc. Nói cách khác chỉ cần hắn ở đó thì băng tuyết chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn, những người khác nếu không có sự chấp thuận của hắn thì sẽ không thể nào sử dụng được pháp thuật hệ băng tuyết. Cuộc phản loạn năm ấy là do bọn chúng lợi dụng sơ suất cộng thêm cấu kết với thị tộc rồng vàng nên mới có thể khiến Ivizebo bị thương nặng. Có thể nói Ivi là vua chúa trời sinh của thị tộc hệ băng, vừa mới sinh ra đã được mang danh “Hoàng tử băng”.
Hơn một năm trước đây, Hoàng tử băng Ivizebo mất tích đã lâu đột nhiên trở về tập hợp thuộc hạ cũ thanh trừ thế lực phản loạn năm ấy, vực dậy thị tộc hệ băng, một lần nữa thiết lập lại địa vị thống trị loài rồng của thị tộc hệ băng. Xưng hô của người trên địa lục với hắn chuyển từ “Hoàng tử băng” năm ấy thành “Băng hoàng”.[2]
Song hắn lại không được phong làm vua của loài rồng —— Bởi vì loài rồng sẽ không để một con rồng không có ngọc rồng làm vua của mình, dù cho hắn có mạnh cỡ nào.
Vì thế vương vị hiện giờ của loài rồng bị bỏ trống, Ivizebo là thủ lĩnh loài rồng được cả đại lục công nhận, thế nhưng hắn không phải là vua. Xưng hô của bọn họ với hắn cũng rất xấu hổ —— Bọn họ gọi hắn là Băng hoàng điện hạ.
Danh xưng sau này vẫn lấy xưng hô là hoàng tử thị tộc hệ băng như trước.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, lợi dụng chức vụ thăm dò tin tức liên quan đến Ivizebo nhiều hơn, lòng thầm chắc chắn —— Ngoại trừ tên ra thì những tin tức đều đúng hết.
Tối đó tôi quay về chỗ ở đơn sơ mà công hội lính đánh thuê cung cấp —— Chính là một căn phòng lộn xộn trong công hội, nằm trên giường gỗ đờ ra nhìn lên lỗ thủng trên trần nhà.
Tôi nhất định phải tìm được A Phất.
Nhưng tôi phải làm sao mới có thể gặp được hắn… Băng hoàng, điện hạ
Chương sau[1] Liên minh Phương quốc – 方国联盟: là hệ thống các nhà nước cổ đại kết hợp lại với nhau, theo nghiên cứu gần đây của các học giả thì nhà Thương có hệ thống nhà nước theo Liên minh Phương quốc. Các bạn có thể đọc ở đây
[2] Xin lỗi vì cái sự nửa nạc nửa mỡ này, danh xưng 冰王子 mình chuyển hết sang thành Hoàng tử băng còn 冰皇 mình vẫn để Băng hoàng vì không tìm được từ thích hợp á. 皇 là emperor trong tiếng anh nghĩa là đế, cao hơn 王 là king một bậc nên không thể để là Vua băng được, mọi người có danh xưng nào hay thì góp ý mình nhé.Lời tác giả:
Nội dung câu chuyện chạy thẳng không ngừng về hướng máu chó, tôi tổng kết lại một chút, tới bây giờ có thể gia nhập vào hàng motif kinh điển rồi: Ông chủ quán cơm ở một nơi khỉ ho cò gáy tình cờ cứu được tổng tài nhà giàu vì ân oán hào môn mà bị thương. Năng lực tổng tài phi phàm, trợ giúp sự nghiệp ông chủ nhỏ ngày càng thành công, làm quán cơm ngày càng vang danh. Sau đó đó tổng tài rời đi quay về xử lý ân oán hào môn, ông chủ nhỏ bị cấp dưới phản bội, lẻ loi một mình không xu dính túi phải tha hương tìm đến cố nhân, kết quả phát hiện thân phận hai người cách xa, khó có thể gặp lại…
Vậy dựa theo motif trên, sau đó sẽ là…D.: Tui sẽ khum nói tui quyết định mần bộ này vì mấy lời nhảm nhí của bà tác giả đâu ⚆_⚆