Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 103




Nhoáng một cái đã nửa tháng.

Nạp Lan Yên đón gió đứng ở trên cành cây, hai tay vòng ở trước ngực, bên môi giương lên một chút ý cười, hồng y chói sáng, tóc đen bay trong gió.

Dưới núi, bốn người Nạp Lan Song bước đi như bay chạy nhanh ở trong rừng núi, thành thạo đối phó tầng tầng cơ quan cạm bẫy dày đặc.

Không đến mấy khắc, bốn người liền vững vàng đứng ở trước mặt Nạp Lan Yên, trên mặt mày nhiễm vài phần nhuệ khí, ánh mắt kiên nghị có lực, trong vòng thời gian ngắn ngủn, năm người gần như là đã xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt)!

Trong mắt phượng của Nạp Lan Yên hiện lên vẻ hài lòng, từ trên cây phi thân xuống, đối mặt với năm huynh đệ tỷ muội, nói: “Như vậy huấn luyện đã qua một đoạn thời gian!”

Nạp Lan Nặc vừa nghe lời này trực tiếp ngửa người nằm xuống mặt đất, thở ra một hơi dài: “Nửa tháng này...... Quả thực đem cước bộ cả đời ta chạy hết rồi!”

Nạp Lan Song hé miệng nở nụ cười, túm nàng đứng lên: “Mau đứng lên đi, vừa vận động xong liền nằm xuống, cẩn thận đau chân.”

Nạp Lan Nặc vẻ mặt cầu xin: “Đừng cẩn thận quá được không, chân này của ta đã đau nửa tháng rồi!” Ngoài miệng than thở, vẫn là nương theo lực đạo của Nạp Lan Song mà đứng lên, hữu khí vô lực (ỉu xìu) tựa vào trên thân cây, nhíu mày nhìn về phía hai tiểu đệ chỉ đổ một tầng mồ hôi mỏng, giật nhẹ khóe miệng, “Ta nói hai tiểu tử các ngươi không mệt sao?”

Nạp Lan Vũ một bộ áo xanh không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, hai tay trêu chọc đùa giỡn con rắn nhỏ màu đỏ nhu thuận, cong cong hai mắt cười nói: “Không mệt.”

Tam tỷ vốn là không để cho hắn huấn luyện thể lực nhiều, cho dù gặp cạm bẫy thì cũng là phần lớn hắn đều được đám tiểu ‘Bằng hữu’ nhắc nhở tránh khỏi, muốn nói mệt, Nạp Lan Vũ cảm thấy hắn giống như thật sự không mệt chút nào.

Nạp Lan Tịch chính là liếc mắt nhìn Nạp Lan Nặc một cái, không hé răng, vẫn khốc trước sau như một.

Nạp Lan Nặc co rút khóe miệng, vô lực nhìn phía trời cao......

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nhìn mấy người, vỗ tay một cái: “Tốt lắm, đi thôi, đi về trước tắm rửa một cái ăn một bữa cơm, sau đó đến tiền thính hội họp!”

......

Nạp Lan gia tộc.

Nạp Lan Yên trở lại liền đi thẳng đến phòng nhỏ trong rừng trúc của lão gia tử: “Gia gia.”

Nạp Lan lão gia tử đang nhàn nhã ngồi ở ghế trúc phơi nắng, nhìn lên thấy bóng dáng của Nạp Lan Yên liền ném chum nho mỗi quả đều căng mọng trong tay cho nàng:“Ăn đi, Tứ thúc con trộm được đưa tới.”

Nạp Lan Yên tiếp được nho, nhịn không được nở nụ cười.

Được, Tứ thúc chặt trúc (cây trúc) lão gia tử âu yếm, trộm nho đưa đến đã nghĩ cầu được tha thứ?

Ách, trừ phi hắn nhanh chóng dẫn thê tử về nhà.

Nạp Lan Yên ngồi xuống ở bên cạnh lão gia tử: “Gia gia, ta tính ngày mai liền mang theo bọn họ đi phân gia.”

“...... Ngày mai phải đi?” Khuôn mặt của Lão gia tử hơi hơi cứng đờ, “Vậy, con đi đến phân gia nào trước tiên?”

“Trước đi gia tộc của Tiểu Vũ.” Nửa tháng này nàng luôn luôn giúp đỡ Tiểu Vũ điều chỉnh thân thể, huống chi Tàn Huyết Hắc Trúc đã không ngừng cắn nuốt máu huyết của Tiểu Vũ, thể cốt của Tiểu Vũ đã sắp không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.

“Ừ.” Lão gia tử thở dài, “Tiểu Yên, nếu đi phân gia ở Thanh Thành thấy nãi nãi của con mà nói, khiến cho nàng......”

Lão gia tử nói đến bên miệng, cũng không có tư vị mà nuốt trở vào, cuối cùng cũng chỉ biến thành một tiếng thở dài.

“Ta sẽ khuyên nãi nãi trở về.” Nạp Lan Yên hiểu rõ cười cười, “Nhưng mà gia gia, việc đón nãi nãi về nhà, vẫn là ngài tự mình đến mới tốt.”

Lão gia tử lập tức giận đến vểnh râu: “Nàng cũng dám nhẫn tâm bỏ ta lại nơi này mười mấy năm, ta mới không đi đón!”

Chuyện năm đó hắn với tư cách là một phụ thân, có thể không khổ sở sao?

Nhưng sau khi tiểu nhi tử mình yêu thương nhất và nhi tức lần lượt cách thế, phu nhân của mình cũng nhẫn tâm bỏ hắn ở đây đến phân gia ngẩn ngơ một lần chính là mười mấy năm, trong lòng lão gia tử như thế nào có khả năng không khó chịu không ủy khuất?

Nạp Lan Yên cười: “Thật không đi?”

Lão gia tử thái độ kiên quyết: “Không đi!”

“Cho dù ta thuyết phục được nãi nãi trở về, ngài vẫn không đi?”

Lần này lão gia tử không có âm thanh, hơn nữa ngày mới thấp giọng nói một câu: “...... Vậy con chuyển giúp ta một phong thư.”

Nạp Lan Yên không trả lời, chính là cười tủm tỉm nhìn lão gia tử.

Lão gia tử bị nhìn đến mặt đỏ tai hồng, tức giận nói: “Nếu không nhỡ ta đi mà nàng vẫn không theo ta trở về, vậy rất mất mặt!”

Khóe miệng của Nạp Lan Yên co rút: “Gia gia, thân là một tôn nữ ta rất đồng tình với người. Nhưng thân là một nữ nhân, ta thực cảm thấy nãi nãi nên tiếp tục ném người thêm mười mấy năm nữa.”

Lão gia tử trừng nàng!

Nạp Lan Yên chỉ cong cong hai mắt cười.

Cười đến một chút giận dữ của lão gia tử cũng biến mất, chỉ có thể giả vờ giận trừng mắt nhìn nàng một cái: “Không biết lớn nhỏ!”

Nạp Lan Yên kéo cánh tay của lão gia tử cười hì hì nói: “Ai bảo gia gia thương ta đây này ~”

Có lẽ là người già đi, lão gia tử phá lệ hưởng thụ loại thiên luân chi nhạc (niềm vui gia đình) này, vui vẻ đến mức râu cũng rung rung: “Nha đầu, lần này đi phân gia dọc theo đường đi nên bảo vệ tốt chính mình, nếu bị thương gia gia cũng không tha cho con đâu!”

“Yên tâm yên tâm, tính cách của tôn nữ ngài thế nào ngài còn không rõ ràng?”

Nạp Lan Yên lột một quả nho bỏ vào trong miệng: “Ôi, nho này của Tứ thúc ăn thật ngon nha.”

“Đừng nhắc đến hỗn tiểu tử này với ta!” Lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, chém trúc của hắn coi như không tính, nói mang tức phụ về mà người ở nơi nào?!

Nạp Lan Yên yên lặng vì Tứ thúc thắp nến cầu nguyện, tính toán rằng mấy người Nạp Lan Song cũng đã tẩy rửa xong rồi, liền nói với lão gia tử: “Gia gia, ngài có đi tiền thính không?”

“Đương nhiên đi!” Lão gia tử từ trên ghế trúc đứng lên, “Đây là lần đầu tiên mấy tiểu tử kia trở về từ sau khi đến nơi đây, ai, mấy năm nay vẫn luôn khổ cho các ngươi......”

Lão gia tử nói xong, lắc lắc đầu cũng không nhiều lời nữa, chỉ cùng Nạp Lan Yên một đường đi đến tiền thính.

Mà lúc này, Nạp Lan Bằng lưng hùm vai gấu đang ngồi ở trên ghế trong tiền thính kêu khổ không ngừng: “Đang ở thời điểm mấu chốt, rốt cuộc nha đầu kia kêu ta trở về làm gì! Lão tử độc thân nhiều năm thế này còn đuổi không kịp tức phụ phải làm sao bây giờ!”

Nạp Lan Yên và lão gia tử đang muốn bước vào cửa lớn của tiền thính vừa vặn nghe được những lời này.

Cơn tức giận của lão gia tử lập tức dâng lên: “Xú tiểu tử! Mấy chất tử chất nữ của ngươi lập tức sẽ rời đế đô đi phân gia, còn thời điểm mấu chốt? Ngươi chặt trúc của lão tử làm thuyền là thời điểm mấu chốt?!”

Nạp Lan Bằng ngây ra một lúc rồi bừng tỉnh, ‘vụt’ một cái từ trên ghế ngồi nhảy lên chạy tới, cười lấy lòng với lão gia tử: “Đa (cha) à, thân đa (cha ruột) à, ta đây không phải là không biết sao?”

Lão gia tử trực tiếp đạp hắn một cước!

Nạp Lan Bằng không dám tránh một cước này, trừng mắt nhìn Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên, các ngươi tính hồi phân gia?”

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nói: “Tứ thúc, phải hỏi ngài rất không quan tâm chúng ta à?”

Nạp Lan Bằng vỗ vỗ cái ót, là thật có chút tự trách: “Ta đây không...... Không phải gần đây có chút bộn bề công việc sao?”

Nạp Lan Yên bật cười: “Được rồi, Tứ thúc, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu nhất của ngài chính là nhanh chóng truy thê của người về, cho Nạp Lan gia ta lo liệu một đại hỷ sự (chuyện vui lớn)!”

Nạp Lan Bằng phát sáng hai mắt:“Đó là đương nhiên! Chờ, tuyệt đối không còn lâu nữa!”

Lão gia tử chỉ cảm thấy chân lại bắt đầu ngứa!

Tiểu tử này......

Không thể đáng tin cậy một chút sao!

Ngay sau đó bốn người Nạp Lan Song lục tục đi vào tiền thính, thấy lão gia tử và Nạp Lan Yên chính là vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà Nạp Lan Bằng lại một người lẻ loi trơ trọi ngồi ở trên ghế, cúi đầu đáng thương như đại hung (con gấu lớn).

Bốn người liếc nhau, không khỏi nở nụ cười, Tứ thúc đây lại như thế nào chọc tới gia gia?

Mọi người ngồi xuống.

Lão gia tử nhìn mấy tiểu bối nay một người so với một người càng ưu tú hơn, không khỏi vểnh vểnh khóe miệng lên, tầm mắt lần lượt đảo qua ở trên người mấy người nhất, hỏi Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên, con an bài như thế nào?”

Nạp Lan Yên: “Lần này đại ca và nhị tỷ mang hai đội ám vệ hồi phân gia, Tiểu Vũ tiểu Tịch còn lại là đi cùng ta.”

Lão gia tử gật gật đầu, nói: “Ta nhớ tàng các còn có mấy bộ kim tàm ti nhuyễn giáp (áo giáp mềm làm bằng tơ tằm), các ngươi chia nhau mặc vào. Lần này hồi phân gia dọc theo đường đi các ngươi nhớ cẩn thận, nhớ kỹ, không có gì quan trọng hơn an nguy của mình!”

Mấy người Nạp Lan Song nặng nề gật đầu, lời này, Nạp Lan Yên cũng đã dặn dò bọn họ thật nhiều lần.

“Những đồ cần mang đều chuẩn bị xong?” Lời này của lão gia tử là hỏi Nạp Lan Yên.

Nạp Lan Yên cười cười: “Đều cho bọn hắn rồi.”

Đan dược, công pháp, linh dịch, giống nhau không thiếu.

“Vậy là tốt rồi.” Lão gia tử cười cười, lại hỏi thêm mấy vấn đề sau khi xác định tất cả đều đã an bài thỏa đáng, lúc này mới thưởng cho Nạp Lan Bằng một cái liếc mắt, “Đi thông tri phòng bếp, cơm chiều hôm nay làm phong phú một chút, người một nhà chúng ta cùng vui vẻ náo nhiệt!”

Rốt cuộc Nạp Lan Bằng cũng được lão gia tử để mắt tới, ‘phanh’ một tiếng đứng lên: “Vâng!”

Âm thanh to như sấm, chấn động đến mức mấy cái bàn đều run rẩy.

Lão gia tử nhíu mày: “Còn có, nếu buổi tối có thể mang tức phụ của ngươi về đến, lão tử sẽ không so đo chuyện mấy cây trúc với ngươi!”

Nạp Lan Yên đối với chuyện này giơ hai tay đồng ý: “Tứ thúc, lừa gạt tức phụ cần phải càng nhanh càng tốt!”

Nạp Lan Bằng lập tức ủ rũ, trời đất làm chứng, hắn đã sớm muốn mang người về đến đây!

Nhưng mà –

Vì hạnh phúc của mình, vì lão gia tử thật vất vả mở miệng nói tha thứ, Nạp Lan Bằng nắm thật chặt hai đấm, hôm nay...... Xế chiều hôm nay hắn phải đi thổ lộ!

Nạp Lan Yên không có ở lại Nạp Lan gia ăn cơm trưa, mà là trở về Vương phủ.

Lam Thanh sớm chuẩn bị tốt bữa trưa phong phú, vừa nhìn thấy bóng dáng của Nạp Lan Yên liền đi qua cười đón: “Vương phi, ngài đã trở lại.”

Nạp Lan Yên mang nho trước khi nàng đi lão gia tử cho đưa cho Lam Thanh, hỏi: “Thiếu Diệp đâu?”

Lam Thanh dịu dàng cười nói: “Vương gia còn ở phía sau núi.”

Còn ở phía sau núi?

Nạp Lan Yên nhíu mày, “Trước hâm nóng đồ ăn, ta đi phía sau núi nhìn xem.”

Lúc này nàng đã xong chuyện, chẳng lẽ tiến độ của Lãnh Thiếu Diệp kia và mấy vị huynh đệ yêu nghiệt kia còn chậm hơn mấy người Nạp Lan Song sao?

Nạp Lan Yên một đường đi đến phía sau núi, xa xa chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, cộng thêm vài tiếng thú rống hung mãnh, cuối cùng tới gần, mới nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tam gia nhà mình, nhảy đến bên cạnh hắn trêu đùa: “Ôi, xem ra Tam gia tiến triển chậm chạp nha.”

“Cũng sắp xong rồi.” Nét mặt lạnh lùng cứng rắn của Lãnh Thiếu Diệp nhu hòa vài phần, “Đói bụng?”

“Ở chỗ gia gia ăn chút hoa quả.” Nạp Lan Yên cười lắc lắc đầu, nhìn mấy con Linh Thú hung mãnh kia, “Như thế nào chàng có thể biến Linh Thú luôn luôn kiêu ngạo thành bộ dáng dã thú như này?”

Lãnh Thiếu Diệp không thèm để ý nói: “Đói bụng vài ngày thôi.”

Nạp Lan Yên: “...... Đủ ngoan (lee: ngoan độc chứ không phải ngoan ngoãn đâu nhá:v)!”

Mà lúc này sau khi nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên, mấy huynh đệ Lãnh gia đang liều mạng chạy thầm nghĩ ngửa mặt lên trời rống to vài tiếng!

Bọn họ cũng muốn nhanh chóng chấm dứt nha!

Bọn họ cũng đói bụng nha!

Lão Tam ngươi trọng tức phụ khinh huynh đệ (coi trọng vợ xem nhẹ anh em) như vậy thật sự không được!