Lãnh Địa

Chương 7




Tối hôm trước đánh nhau hơi quá, sáng ra, Trần Cảnh An suýt muộn giờ làm.

Lúc y ra đến cửa, Phục Việt bỗng lên tiếng: "Trần Cảnh An, hay em theo tôi về nhà đi."

Động tác đổi giày của người kia hơi khựng lại, sau đó y lập tức từ chối: "Không được."

"Vì sao?" Mặt Phục Việt đen đi mấy phần: "Giờ ba em và mẹ tôi đều đang khuyến khích chuyện cưới xin. Nếu còn không nói ra, chờ tôi từ tiền tuyến quay về lần nữa, có khi em đã lăn vào lòng một thằng Alpha khác rồi."

"Tôi bảo không được." Trần Cảnh An xoay người, nghiêm mặt nói: "Đừng nói ra."

Dứt lời, y liền ra khỏi nhà. Phục Việt đứng dậy, bước vài bước về phía Trần Cảnh An: "Trần Cảnh An, em thích tôi không?"

Trần Cảnh An không đáp, đóng cửa rồi đi mất. Phục Việt đá một cú vào cái sô pha, đúng là không nên hỏi câu hỏi ngu xuẩn này.

Người ta đều nói nam theo đuổi nữ cách sông cách núi, nữ theo đuổi nam cách tấm lụa mỏng tang, thế Alpha theo đuổi Beta thì cách cái gì?

Phục Việt có thể dùng chính trải nghiệm của bản thân để trả lời: cách con dao mổ.

Sau kỳ nhạy cảm đầu tiên, Phục Việt đã thật sự trở thành một cậu chàng sống trong hương vị mối tình đầu. Thích một người, sẽ muốn cận kề đối phương mọi nơi mọi lúc. Thế nên từ sáng đến tối, hắn đều vào phòng Trần Cảnh An để quay tay.

Trần Cảnh An phiền không chịu nổi, đánh mắng đủ kiểu, song Phục Việt chẳng những không hề biết khó mà lui, thỉnh thoảng còn tranh thủ tóm bàn tay đang đánh tới của người nọ, đặt lên gậy th*t của mình, để y hỗ trợ sóc lọ một phen.

Hai năm sau, giai đoạn nhạy cảm của Phục Việt kịch liệt hơn. Hắn không chỉ muốn Trần Cảnh An giúp mình tuốt ống, mà còn muốn tự tay tuốt ống của đối phương. Trần Cảnh An cạn lời với hành vi vô lại của hắn, thậm chí còn bị hắn đẩy rộng giới hạn chịu đựng.

Sau nữa, Phục Việt được trường Quân đội Đế quốc đưa đi huấn luyện ba năm trong doanh trại khép kín, chuẩn bị tham gia tranh giành chức vụ Thiếu tướng.

Lúc Phục Việt trở về, Trần Cảnh An cũng đang bận báo danh tranh cử vị trí bác sĩ trưởng. Rõ ràng Quân chủ đã phát công văn thông báo, dù Alpha hay Beta đều có quyền báo danh dự tuyển. Nhưng Alpha từ nhỏ đã hưởng đặc quyền, đương nhiên không quen nhìn đám Beta chiếm chỗ của mình. Thế nên thời gian đó luôn có tin Beta bị chặt tay trên đường. Vụ việc xảy ra, cảnh sát cũng ra mặt, nhưng hễ có manh mối là lại dẫn tới những nơi quyền cao chức trọng, bọn họ không dám tiếp tục điều tra.

Khi ấy, Phục Việt đang ở giai đoạn cuối của kỳ sát hạch nâng hàm Thiếu tướng, không thể để ý đến Trần Cảnh An 24/24. Vì thế, hắn tặng Trần Cảnh An một bộ giao mổ, bảo y mang theo bên mình.

"Tôi không cần." Trần Cảnh An ném bộ dao về. Cũng vì sự kiện này mà y càng thêm chán ghét đám Alpha.

"Cầm lấy đi." Phục Việt lấy con dao mổ đơn sơ y cất trong ngực áo ra: "Dao này rất sắc, em đừng khiến mình bị thương."

Huấn luyện ba năm, Phục Việt đã loại bỏ hoàn toàn tính trẻ con, trở thành một người đàn ông trầm ổn và cẩn trọng. Hắn biết nỗi lo lắng trong lòng Trần Cảnh An. Dao giải phẫu nhỏ, người kia sử dụng cũng rất thành thạo, nếu gặp nguy hiểm có thể nhanh chóng cắt cổ đối phương.

"Em lớn lên trong nhà họ Phục, bọn chúng sẽ kiêng kị vài phần, đừng sợ."

Ngày hôm sau, hiếm khi xong việc sớm nên Phục Việt quyết định tới bệnh viện để đón Trần Cảnh An. Nhưng khi sắp đến nơi, hắn lại thấy một Beta đang rúc vào lòng y mà khóc lóc kể lể. Nghe nói trong viện có Alpha cưỡng chế gạch tên cậu ta ra khỏi danh sách bác sĩ. Cậu ta vốn đã báo danh thi tuyển bác sĩ trưởng thành công, nhưng bây giờ thậm chí còn không thể làm một bác sĩ bình thường ở bệnh viện Đế quốc.

Trần Cảnh An không đẩy cậu ta ra, còn giúp cậu ta lau nước mắt.

Phục Việt cố kìm nén cơn tức giận của mình, âm thầm đi theo bọn họ. Hắn thấy Trần Cảnh An đưa Beta kia về, xoa đầu cậu ta, còn tiễn cậu ta lên lầu.

Tất cả những việc này, Trần Cảnh An chưa từng làm với hắn.

Hắn về nhà họ Phục trước, ngồi trong nhà kho chờ Trần Cảnh An về chịu đòn nhận tội. Kết quả, sau khi thấy hắn, Trần Cảnh An vẫn lạnh tanh, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn chút nào.

"Em không muốn giải thích gì à?" Phục Việt trầm giọng hỏi.

"Giải thích cái gì?"

"Beta kia." Phục Việt cười lạnh: "Cậu ta dám ôm em, cậu ta xứng sao?"

Trần Cảnh An chịu đủ cái thói tinh tướng của đám Alpha hơn người hơn đời kia rồi. Bọn hắn rất may mắn, sinh ra đã có tất cả nên có thể tùy ý đả thương người khác, cũng có thể tùy ý cướp đi những thứ thuộc về người khác.

"Cậu ấy không xứng?" Trần Cảnh An hỏi Phục Việt: "Chẳng lẽ anh xứng?"

Phục Việt đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Trần Cảnh An, gằn từng tiếng: "Tôi cho em biết, Trần Cảnh An, em là của tôi."

Hắn dùng một tay tóm lấy bộ phận đang ngủ đông của Trần Cảnh An, tay còn lại giữ chặt mông y, nhìn từ trên cao xuống: "Ba năm không gặp, chúng nó không chịu nhận chủ nữa rồi à?"

Trần Cảnh An chợt thấy bị sỉ nhục, ra sức đẩy người kia, phẫn nộ nói: "Tôi không phải của anh, cũng chẳng phải của bất cứ ai!"

"Nói hay lắm." Phục Việt nổi giận, bế Trần Cảnh An lên, ném xuống giường, cởi cà vạt trói chặt tay y lại, hỏi: "Phải hay không phải?"

"Không phải!" Trần Cảnh An nhấc chân đá hắn: "Tôi vĩnh viễn không muốn có quan hệ với đám Alpha các người!"

"Không muốn quan hệ với tôi?" Phục Việt bật cười vì tức giận, hắn tụt quần Trần Cảnh An xuống, đầu gối tách chân đối phương ta: "Thế có quan hệ với ai? Beta kia sao? Cậu ta có thể chịch em à? Có thể làm em mang thai hả?"

"Không cần anh quan tâm!" Trần Cảnh An nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không đồng ý, không ai có thể ép tôi."

"Không cần tôi quan tâm?" Phục Việt đè chân Trần Cảnh An lại, bóp gel bôi trơn vào cửa sau của y, trầm giọng nói: "Tôi phải xem thử, có phải cái miệng phía dưới của em cũng cứng như cái miệng bên trên không."

Hắn đang định đẩy hông đâm vào, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một tia sáng. Chẳng biết Trần Cảnh An đã cắt đứt cà vạt từ lúc nào, bàn tay còn nắm chặt con dao mổ, đâm thẳng vào ngực hắn.

Y dùng chính con dao phòng thân hắn tặng, để đâm vào ngực hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Cảnh An chảy nước mắt nhưng vẫn quật cường nói: "Không ai có thể ép tôi."

Đâm bị thương Alpha cấp cao là tội nặng. Nhưng sau đó, Phục Việt đã giấu kín chuyện này, Trần Cảnh An cũng dọn ra khỏi nhà họ Phục. Trong những kỳ nhạy cảm tiếp theo, Phục Việt rốt cuộc không còn trông thấy khúc xương khó nhằn trong nhà kho kia nữa.