Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 17




Mạch Quai hấp tấp đứng dậy, đổi điện thoại sang tai bên kia, ngữ điệu trêu chọc đối phương.

- Đột nhiên gọi tôi có chuyện gì? Nhớ tôi rồi sao?

Đầu dây đáp lại là tiếng thở đều đặn của Dương Đình Phong, Mạch Quai ở bên này âm thầm cười một tiếng, lúc sau mới nghe bên kia trả lời.

- Ân.

Mạch Quai mặt đỏ tía tai, đem điện thoại nắm chặt trong tay, khẩn trương cười rộ lên.

- Ha hả... cậu thích tôi đến mức như vậy sao? Tôi ngại quá a. - Kỳ thật lồng ngực của hắn cũng sớm đập rộn ràng.

- Sao cũng được. Bất quá... ngày mai có đến trường không? - Thanh âm Dương Đình Phong ấm áp đến lạ thường.

- Đương nhiên có. Không tới chỉ sợ cậu nhớ tôi đến phát chết thôi. He he.

Đầu dây vang lên tiếng bật cười của Dương Đình Phong, Mạch Quai mím môi dưới, trong lòng tràn ngập vui sướng, thẳng tay chân nằm dài trên giường, cái gì cũng không nói.

- Cậu đang làm gì? - Qua một lúc lâu, Dương Đình Phong đột nhiên hỏi.

- Tôi... tôi đang nằm trên giường nói chuyện với cậu a. - So với những người khác, lẽ ra những cuộc trò chuyện thế này đáng lý phải cực kỳ nhàm chán, sớm muộn gì hắn cũng đã tắt máy, nhưng là hiện tại Mạch Quai một chút cũng không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại tâm tình ít nhiều cực kỳ khẩn trương, vì cái gì?

- Hoàn hảo. - Dương Đình Phong đắc ý cười nhẹ.

- Hoàn hảo cái gì? - Mạch Quai nheo mày.

- Tôi cũng đang nằm trên giường, mệt mỏi lắm. - Ngữ điệu quả nhiên có điểm mệt mỏi thật, Mạch Quai sốt ruột đổi tư thế nằm, lên tiếng hỏi.

- Cậu là không cảm mạo chứ?

- Không. Tôi buồn ngủ, hát cho tôi nghe đi.

Mạch Quai trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng cất tiếng hát.

- Lúc hoa nở cũng là lúc hoa được nâng niu nhất

Nhưng khi hoa rơi thì chỉ chờ sự héo úa

Hết độ rồi hoa mong đợi ai? Hoa trách móc ai?

Thật ra hoa chỉ cần một người ở bên an ủi....

Trong nháy mắt, thế giới của Dương Đình Phong trở nên tĩnh lặng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng của Mạch Quai, Dương Đình Phong trầm mặc, bàn tay buông lỏng điện thoại bên tai, hai mắt chậm rãi khép lại, hòa mình vào thế giới yên bình tràn ngập tiếng hát của Mạch Quai.

- Phong? - Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia không có tiếng người đáp lại, Mạch Quai chớp chớp hai mắt, xác nhận bên kia có người không.

- Hmm. - Hơi thở đều đặn của Dương Đình Phong vang lên, Mạch Quai biết tỏng người kia đã ngủ say, khóe miệng cười nhàn nhạt, lặng lẽ tắt máy.

Buổi tối, Mạch Quai đang ngủ trong phòng, thắt lưng đột nhiên có một bàn tay ôm lấy, nhẹ nhàng vén áo hắn lên. Mạch Quai nheo chặt hai mày, thay đổi tư thế nằm, ngón tay kia tinh tế vuốt ve đôi môi hắn, trượt từ chiếc cổ trắng noãn xuống lồng ngực săn chắc. Bị làm cho tỉnh giấc, Mạch Quai mơ màng mở hai mắt, cả kinh nhìn thấy gương mặt của Tuệ Sương đang cận kề trước mắt mình.- Chị!

- Suỵt... khẽ một chút, Mạch Tư sẽ nghe thấy mất. - Tuệ Sương dùng ngón trỏ đặt lên môi Mạch Quai, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười quyến rũ.

- Tiện nhân! - Phẫn nộ dâng trào, Mạch Quai hung hăng đẩy ra Tuệ Sương, đối phương mất thăng bằng ngã nhào trên giường, tầm mắt Mạch Quai trong vô thức trùm lên người cô, cô mặc một chiếc áo ngủ xẻ ngực mỏng manh, không mặc áo lót, dĩ nhiên lộ ra bầu ngực trần mềm mại, phía dưới chỉ có mỗi chiếc quần lót ren màu tím che đi hạ thân, làm cho hai đôi chân thon gọn của cô càng thêm nuột nà.

- Em thật quá đáng a. Vì cái gì lại luôn lạnh lùng với chị như vậy? - Tuệ Sương ngược lại không có lộ ra biểu tình khó chịu, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy thắt lưng Mạch Quai, đôi môi đỏ mọng hôn nhẹ lên chiếc cổ mảnh mai của hắn.

Phía sau bầu ngực căng tròn ép sát vào lưng, Mạch Quai nuốt nước miếng, từ phía trước có thể nghe thấy mùi thơm phảng phất của sữa tắm. Tuệ Sương ở bên này đắc ý nở nụ cười, ở trong quần lót lén lút lấy ra một gói túi nhỏ, cẩn thận xé gói, ngón tay thon dài trét chất lỏng màu trắng tinh khiết, nhẹ nhàng chùi lên đôi môi đỏ mọng.

- Ngoan, Mạch Tư đang ngủ trong phòng ba mẹ, sẽ không phát hiện chúng ta đâu. Đến. - Quai hàm bị Tuệ Sương đẩy ra phía sau, tầm mắt Mạch Quai lúc này chỉ chăm chú nhìn xuống bầu ngực cùng chiếc quần lót mỏng manh của cô, không để ý đôi môi của cô bất ngờ hôn lên môi hắn.

- Ưm... ân. - Đôi môi ướt át chạm vào nhau, Mạch Quai vô tình nếm được tư vị của chất lỏng còn lưu lại trên môi Tuệ Sương, lông mày nheo chặt, hạ thân không hiểu sao lại cứng rắn, chết tiệt, trong suốt 17 năm nay hắn đời nào có phản ứng với nữ nhân, không lẽ....

- Chị! Chị dùng xuân nhược!? - Mạch Quai hung hăng đẩy vai Tuệ Sương, kích động nói.

- Ha ha, thông minh lắm. Em thế này, chị sẽ yêu em mất Mạch Quai. - Tuệ Sương che miệng cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay Mạch Quai, nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực căng tròn của mình.

- Hãy chiếm lấy chị đi. Không kịp, lễ cưới này Mạch Tư sẽ chiếm chị mất.

Mạch Quai còn chưa kịp phản ứng, quần đùi của hắn lập tức bị kéo xuống, bàn tay Tuệ Sương ở bên trong không ngừng vuốt ve hạ thân cương cứng của hắn.

Mạch Quai bị tác dụng của xuân nhược mà gò má nóng như lửa đốt, dục vọng dâng trào mãnh liệt, hắn ngẩng đầu thở dốc, hai mắt lim dim chăm chú nhìn cơ thể tuyệt mỹ của Tuệ Sương, rốt cuộc nhịn không được liền hung hăng đè cô xuống, đầu ngón tay mân mê xoa lấy cặp vú trơn mịn của cô.

- Ân... a ... liếm đi... dùng lưỡi liếm chị đi... Mạch Quai. a aa. - Tuệ Sương sung sướng phát ra tiếng rên rỉ, hai chân dang rộng ôm lấy thắt lưng Mạch Quai.

Cạch.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Mạch Quai hốt hoảng rời khỏi cơ thể Tuệ Sương, thất kinh nhìn Mạch Tư đang tối sầm mặt đứng ở trước cửa.

- Anh... anh hai... em.

Sắc mặt Mạch Tư lạnh như băng, con ngươi nổi lên gân đỏ hung bạo chưa từng thấy. Không suy nghĩ nhiều, Mạch Tư tiến tới kéo lấy cổ áo Mạch Quai, dùng nắm đấm đánh hắn ngã trên mặt đất.- Khốn nạn!

Mạch Quai còn chưa có cơ hội thở dốc, tóc lập tức bị Mạch Tư túm lấy, một cú đánh tiếp tục giáng xuống.

- Mạch Tư, đủ rồi! Đừng đánh nữa! - Tuệ Sương hoảng sợ bước xuống giường ôm lấy thắt lưng Mạch Tư, nhìn Mạch Quai gương mặt đều là lấm lem màu đỏ tươi của máu.

- Vì cái gì!? Vì cái gì lại đốn mạt như vậy!? Em nói đi!

- Em xin lỗi... em hoàn toàn không cố ý. Là chị ta dùng xuân nhược cưỡng ép em! - Mạch Quai thống khổ khóc lớn, giận dữ gào thét.

Chát!

Cái tát bất ngờ giáng xuống, Mạch Quai theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, cắn chặt môi dưới, mặc kệ lệ đang tuôn trào.

- Còn cô! Lập tức cút ra khỏi đây! - Mạch Tư cũng không quên trước đó Tuệ Sương đã lén lút rời khỏi phòng, chủ động tìm tới Mạch Quai, không khỏi giận dữ quát.

Tuệ Sương thất kinh đứng dậy, vội vã chạy ra ngoài.

Hai mắt Mạch Tư hung hăng nhìn hạ thể trần trụi của Mạch Quai đang run rẩy trong góc tường, đau lòng nói.

- Vì cái gì lại đối anh như vậy? Nói gì đi chứ!?

Mạch Quai nhàn nhạt nở nụ cười, thanh âm run rẩy một cách lợi hại.

- Vì sao em phải giải thích? Anh có tin em không?

Nói xong, Mạch Quai chật vật đứng dậy, loạng choạng đi tới tủ thay đồ mặc quần áo.

- Em muốn đi đâu? - Mạch Tư sốt ruột hỏi.

Mạch Quai không trả lời, hung hăng lau sạch nước mắt trên mặt mình, hùng hổ bước ra ngoài.

Ban đêm, phòng ngủ của Dương Đình Phong tĩnh lặng, bất chợt có tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên inh ỏi. Dương Đình Phong đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng đổ chuông điện thoại liền tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt vẫn còn ngái ngủ, mệt mỏi với tay lấy điện thoại trên đầu giường, nặng nề lên tiếng.

- Uy...

- Mở cửa cho tôi có được không? - Đầu dây là thanh âm nghẹn ngào của Mạch Quai.

Dương Đình Phong lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, bật tung chăn, vội vã rời khỏi phòng. Đẩy cửa ra, thân ảnh Mạch Quai tiều tụy đứng ở trước cửa, trên mặt đầy vết xanh tím đỏ đen, Dương Đình Phong kinh ngạc, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt hắn.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bịch.

Cả cơ thể trong chốc lát bị Mạch Quai ôm chặt, đầu chôn vào hõm cổ Dương Đình Phong, cất tiếng khóc nức nở. Dương Đình Phong bối rối, bàn tay đưa lên không trung lưỡng lự một chút, ôn nhu xoa lấy tóc hắn.

- Hàng xóm đang ngủ, đừng có khóc lớn như vậy chứ?

Mạch Quai nào có để ý lời nói của Dương Đình Phong, càng liều mạng khóc lớn, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Dương Đình Phong.

- Ai... vào nhà thôi.

Dương Đình Phong trào thua thở dài, ôm vai Mạch Quai đi vào, đóng cửa lại.15 phút sau, Mạch Quai mới bình tâm trở lại, thất thần ngồi ở bàn ăn chăm chăm nhìn bàn tay mình, cái gì cũng không nói. Dương Đình Phong ở bên này thở dài một tiếng, đem ly nước đặt lên bàn, hạ giọng nói.

- Sao mặt mũi bầm dập thế này, cậu đánh nhau sao?

Mạch Quai nhận ly nước, ngẩng cao cổ hung hăng đem toàn bộ uống cạn sạch, há miệng thở dốc, quay sang nhìn Dương Đình Phong nói.

- Tối nay tôi ngủ ở đây được không?

- Được. Bất quá... - Dương Đình Phong trầm ngâm quan sát gương mặt hắn, lại nói tiếp.

- Vào đây tôi thoa thuốc cho cậu.

Mạch Quai từ chối cho ý kiến, ngoan ngoãn ở sau Dương Đình Phong đi vào phòng ngủ, lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn Dương Đình Phong đang thành thạo xử lý vết thương trên mặt mình.

- Đau không? - Dương Đình Phong quan tâm hỏi.

- Không đau. - Mạch Quai nhỏ giọng trả lời.

- Tốt. Xong rồi, đi ngủ thôi.

Dương Đình Phong thu dọn rác, tắt đèn ngủ, ở trên giường đem chăn đắp cho Mạch Quai, khép hai mắt lại.

- Phong? - Mạch Quai đột nhiên lên tiếng.

- Ân? - Dương Đình Phong không có ý định mở mắt, lạnh lùng nói.

- Cậu... có tin tưởng người thân của mình không?

Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng trả lời.

- Tin tưởng.

- Vậy... nếu như họ không tin tưởng mình thì sao? - Hai mắt Mạch Quai đăm đăm nhìn lên trần nhà, thở dài nói.

Dương Đình Phong mở hai mắt, ánh mắt dò xét nhìn Mạch Quai, hắn ở bên này cũng đưa mắt nhìn qua, ủ rũ nói.

- Tôi không ngủ được.

Thở dài, Dương Đình Phong vươn tay ôm Mạch Quai vào ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, bàn tay vỗ về tấm lưng hắn, trầm giọng nói.

- Tôi kể chuyện cho cậu.

- Ân. - Mạch Quai không có tâm trạng để trêu chọc đối phương, ngược lại còn ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, tay vòng qua thắt lưng Dương Đình Phong ôm chặt, thả mình vào câu chuyện của Dương Đình Phong.

Một tiếng sau, bên tai truyền đến tiếng ngáy của Mạch Quai, Dương Đình Phong hai mắt cũng lim dim muốn thiếp đi, kể chuyện được một lúc liền chậm rãi đóng hai mắt lại, an tĩnh đi vào giấc ngủ sâu.

Buổi sáng trên xe buýt, người người đông đúc chen nhau tìm chỗ ngồi, Mạch Quai đứng ở cuối hàng quay mặt về cửa sổ, phía sau là Dương Đình Phong đang ôm lấy ba lô của hắn. Thiệt tình, người này đâu phải không có tiền, vì cái gì phải đến trường bằng xe buýt, vừa đông lại chen chúc, thật sự muốn ngạt chết người ta mà.

Xe buýt đi được một lúc đột nhiên thắng gấp, cả người Mạch Quai lập tức đổ nhào vào lồng ngực Dương Đình Phong, Dương Đình Phong dùng tấm thân cao ráo che chắn cho hắn. Gương mặt Mạch Quai đỏ bừng lên, luống cuống đẩy Dương Đình Phong ra, phiền hà nói.

- Cậu thật kỳ quái, vì cái gì không bắt taxi tới trường, không nhẽ ngày nào cũng đi xe buýt sao?

- Thỉnh thoảng. Hôm nay vì cậu dậy muộn nên mới đi xe buýt. - Dương Đình Phong thờ ơ đáp lại.

Mạch Quai mím chặt môi dưới, hai mắt nửa có nửa không trộm nhìn sang Dương Đình Phong, lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của y, hắn khẩn trương dời đi tầm mắt, tim đập nặng nề. Dương Đình Phong ở đằng sau tiến thêm một bước, lồng ngực dán sát vào ba lô của Mạch Quai, chóp mũi đụng phải mái tóc mềm mại của hắn.

Mạch Quai nín thở, ngón tay bấu chặt vào túi quần, hau mắt mở to cảm nhận hơi thở Dương Đình Phong đang phả lên mái tóc mình, môi Dương Đình Phong nhẹ nhàng lướt qua tóc hắn, hôn hờ một điểm, làn gió ngoài cửa sổ bay qua phảng phất mái tóc hắn, mùi hương hoa anh đào xông lên mũi.

- Thơm quá. - Thanh âm Dương Đình Phong trầm thấp, khiến trái tim Mạch Quai đập càng rộn ràng.

- Cậu... cậu đang làm cái gì? - Mạch Quai không kìm được sốt ruột nói.

Trong ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ, một con bướm xanh đột nhiên từ bên ngoài bay đến, đôi cánh dập dờn lặng lẽ đậu trên mái tóc Mạch Quai. Cánh tay Dương Đình Phong vươn ra trước, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve cánh bướm màu xanh lục, giọng nói ôn nhu mà ấm áp đến lạ thường. Nguồn :

- Cậu xem.

Mạch Quai hai mắt sáng rực nhìn đôi bướm màu xanh đang nhẹ nhàng vẫy cánh, ngón tay cẩn thận chạm lên cánh bướm mềm mại, ngây ngốc nở nụ cười.

- Đẹp quá.

- Giống như cậu vậy. - Dương Đình Phong vươn tay, con bướm vẫy đôi cánh mỏng bay đi, ở phía sau gắt gao ôm chặt Mạch Quai, cằm đặt trên cổ hắn.

- Phong... - Mạch Quai níu chặt góc áo, nuốt nước miếng, nghe thấy giọng nói trầm thấp Dương Đình Phong vang lên bên tai.

- Tôi thích cậu.

====== HẾT CHƯƠNG 17 ======