Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 9




Mạch Tư còn đang hoài nghi biểu tình của Mạch Quai, lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mạch Tư vỗ vai Mạch Quai đi ra ngoài, cầm điện thoại nghe máy.

- Tuệ Sương, em chưa ngủ sao? - Nghe không lầm người gọi đến hẳn là chị dâu của hắn, Mạch Quai ngồi trên giường khẽ cong khóe miệng, sải lưng nằm trên giường, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.

Một lúc sau, Mạch Tư đẩy cửa đi vào, Mạch Quai chuyển tầm mắt nhìn sang, hỏi.

- Chị dâu gọi đến sao?

- Ân, anh phải về khách sạn rồi, sáng mai mẹ có hỏi thì bảo anh mới về tối nay, anh đi đây. - Mạch Tư trước khi đi còn không căn dặn vài câu, thấy Mạch Quai không có phản ứng gì, chỉ gật đầu đã biết, liền cầm điện thoại trong tay, ngậm ngùi xoay lưng rời đi.

Mạch Quai ngồi dậy, đi đến tủ quần áo thay vào bộ đồ ngủ, tắt đèn leo lên giường, suốt cả buổi tối cơn sốt vẫn không có gì tiến triển, hẳn đến sáng ngày hôm sau đến trường, ôm cả hộp khăn giấy đem vào lớp, Hoành Thư và Tiểu Nhàn buồn cười nói.

- Uy, bị cảm mạo tại sao không ở nhà nằm nghỉ đi, chăm chỉ tới lớp thế?

- Mặc kệ tôi. - Mạch Quai không ngẩng đầu nhìn tới, đem khăn giấy liều mạng hỉ nước mũi, nặng nề thở ra một tiếng, liền ngã gục xuống bàn.

Hứa Tinh ngồi bên cạnh lo lắng quan sát gương mặt tái nhợt của hắn, tay chạm lên vầng trán nóng như lửa đốt, nhẹ giọng nói.

- Mạch Quai, cậu nên nghỉ ngơi đi, một lát mình sẽ xin phép giúp cậu.

Được thiếu niên quan tâm lo lắng, tâm tình Mạch Quai vui vẻ một chút, nhưng cơn cảm cúm phiền toái khiến hắn không cách nào nâng người ngồi dậy, chật vật hừ lạnh một tiếng, thật sự cảm thấy có chút yếu đuối nhàm chán.

- Mình không sao... ách xì! Ách xì!

Hai tiếng hắt hơi cuối cùng nghèn nghẹn phát ra, Mạch Quai thống khổ ôm lấy mũi, cầm một chùm khăn giấy lên hỉ sạch nước mũi, thanh âm dường như có điểm khàn đặc.

- Tiểu Tinh... cảm ơn cậu.

Chuông reo vào học, cả lớp tập trung ổn định về chỗ ngồi, thầy Toán bước vào lớp, tầm mắt liền trùm lên thân ảnh vật vã của Mạch Quai, sắc mặt khó coi nhìn hắn, cầm cây thước gõ mạnh lên bàn quát.

- Trò kia! Vào tiết rồi còn nằm là sao!?

Mạch Quai không có ý định trả lời, vẫn như cũ gục đầu xuống bàn. Phát hiện "Quả bom đại bác" kia thần sắc có dấu hiệu chuyển biến, cả lớp lo sợ đổ dồn ánh mắt lên Mạch Quai, Dương Đình Phong đang đọc sách cũng liền đặt sách xuống, xoay người lại, chau mày nhìn.

- Được lắm, hôm nay đừng trách tôi không ra tay với em. - Thầy Toán đem bộc phát nhịn xuống, cầm cây thước đi xuống dưới lớp, Dương Đình Phong vừa kịp đưa tay chặn đường, đứng dậy nói.

- Cậu ta bị sốt, mong thầy thông cảm. - Liền đứng dậy đi xuống chỗ Mạch Quai, đưa tay gõ nhẹ vai hắn.

- Mạch Quai. Mạch Quai.

Nhìn người nọ không có điểm phản ứng, Hoành Thư và Tiểu Nhàn cũng sợ hãi gọi theo, Mạch Quai chỉ ừ hử vài tiếng, sau đó im bặt không nói gì. Dương Đình Phong thở dài, đem khăn giấy trên tay Mạch Quai bỏ sang một bên, vòng cánh tay hắn ôm lấy cổ mình, khom người vác hắn lên lưng, liền cõng hắn đi tới phòng y tế.- Ách xì! - Vừa nằm xuống giường, Mạch Quai liều mạng hắt hơi dữ dội, huơ huơ tay xung quanh muốn tìm khăn giấy, lại nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Dương Đình Phong, suy yếu dùng chân đẩy y ra, nửa có nửa không nói.

- Ra ngoài.

Dương Đình Phong không nói, ngồi xuống giường, vươn tay chạm lên bên má Mạch Quai, nóng hừng hực, hạ giọng nói.

- Đã uống thuốc chưa?

- Rồi. - Mạch Quai ngoảnh mặt, suy yếu đáp lại.

Dương Đình Phong trầm mặc, ánh mắt quét qua quanh giường, cuối cùng dừng lại ở tấm chăn mỏng đặt dưới chân Mạch Quai, liền cầm lấy tung chăn ra, đắp lên người hắn. Mạch Quai giữ cổ tay Dương Đình Phong, cau chặt hai mày.

- Tôi mượn cậu làm những việc này sao?

Dương Đình Phong vẫn như cũ không trả lời, một phen đem bàn tay Mạch Quai đặt ngay ngắn trên bụng, vươn tấm chăn đắp ngang bả vai hắn, động tác ôn nhu đến lạ thường. Mạch Quai nằm trên giường khó hiểu nhìn Dương Đình Phong, tâm tư phức tạp không thể giải đáp, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.

- Uy, tôi hỏi cậu, vì cái gì hôm qua lại đột nhiên hôn tôi?

Lúc này Dương Đình Phong mới có phản ứng, hai mắt không tiêu cự nhìn chăm chăm Mạch Quai, ngữ điệu trầm thấp nói.

- Làm sao? Cậu chán ghét nó?

- Cậu thật kỳ quái, cũng may tôi không phải là nữ nhân, nếu không, tôi đã đem cậu giao cho cảnh sát rồi, biến thái!

Mạch Quai vừa nói xong, đột nhiên Dương Đình Phong cúi xuống ghé sát vào tai hắn, liền luống cuống né tránh, lại nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm của người nọ.

- Không phải cậu rất thích sao? Đồng-tính-luyến-ái.

Mạch Quai kinh ngạc trợn to hai mắt, tức tối nắm lấy cổ áo Dương Đình Phong, gằn giọng.

- Cậu vừa nói cái gì!?

Dương Đình Phong không trả lời, trực tiếp cúi xuống hôn lên cánh môi Mạch Quai, tay giữ chặt hai cổ tay hắn, chân đè lên thân thể hắn, Mạch Quai kinh hãi, một bên ra sức giãy dụa cho bằng được, phát hiện chính mình bị Dương Đình Phong gắt gao ôm vào lòng.

- Ân... ha... - Dương Đình Phong đổi vị trí, nghiêng đầu sang bên phải tiếp nhận cánh môi mềm mại, lại nghiêng sang bên trái tham lam mút bờ môi tái nhợt, động tác càng lúc càng cuồng dã, Mạch Quai một chút cũng không có cơ hội né tránh, hô hấp bị bóp chặt, căn bản không có đường lui.

Dương Đình Phong rời khỏi môi hắn, hơi thở dồn dập phả vào nhau, Mạch Quai nhắm nghiền hai mắt, suy yếu hô hấp, khàn khàn nói.

- Tôi... phải giết chết cậu. - Lại càng nói, Dương Đình Phong tiếp tục hạ xuống nụ hôn sâu, đầu lưỡi bá đạo tấn công vào trong khoang miệng, điên cuồng dây dưa, điên cuồng xâm chiếm, Mạch Quai hơi thở hỗn loạn mà ra sức giãy dụa, cuối cùng bị hôn đến đầu óc choáng váng, hai tay nới lỏng, mặc kệ động tác của đối phương tra tấn khoang miệng.

Dương Đình Phong ở trên môi Mạch Quai tàn sát bừa bãi, càn quấy đầu lưỡi hắn từ trên xuống dưới, mút lấy, lại kéo vào, ngăn không được nước bọt trào ra, Mạch Quai tìm mọi cách né tránh, cảm thấy người này quả thật điên rồi, trong thâm tâm tức giận đến nhường nào, chỉ hận bản thân không còn sức lực để kháng cự.Dương Đình Phong nhả ra đầu lưỡi Mạch Quai, lại tiếp tục cuốn lấy, hôn đến mê loạn, nước bọt theo khóe miệng hai người chảy xuống, chiếc cằm ướt đẫm, tiếng nước nhóp nhép theo hai phiến môi không ngừng vang lên, Mạch Quai vừa bực vừa thẹn, tim đập cuồng loạn, nhưng tứ chi lại mềm nhũn.

- Ah! Hộc... hộc. - Nụ hôn dài đến hơn ngàn thế kỷ, Dương Đình Phong buông môi Mạch Quai, cả hai liền liều mạng thở dốc, hơi thở nam nhân tràn ngập, môi Mạch Quai bị hôn đến sưng đỏ, đôi môi tái nhợt hiện tại vừa ướt đẫm vừa lưu lại những sợ chỉ bạc trong suốt.

Dương Đình Phong lại tiếp tục vây hãm, cúi xuống hôn lên cổ Mạch Quai, Mạch Quai cứng đờ người, tay nắm chặt tóc Dương Đình Phong kéo ra, dùng hết sức lực ngồi dậy, đột nhiên bị một lực lớn áp tới, thân thể lập tức bị Dương Đình Phong đè xuống giường, tiếng thở gấp gáp dồn dập trên người Mạch Quai, đem áo hắn vén lên cao, lộ ra hai núm vú hồng nhạt nhạy cảm, cúi xuống điên cuồng mút lấy.

- Mẹ kiếp! Đồ ghê tởm! Mau buông tôi ra!

- Cậu còn nói, tôi lập tức thao cậu! - Dương Đình Phong đột nhiên trở mặt, hung tợn gằn giọng.

- Con mẹ nó cậu điên rồi! Cút! - Mạch Quai hai mắt nổi lên gân đỏ, một phen vung tay giáng xuống nắm đấm trên mặt Dương Đình Phong, cho rằng cú đánh đau này Dương Đình Phong sẽ buông mình ra, nhưng ngược lại y lại không có bất kỳ phản ứng nào, lạnh như băng nhìn hắn, trầm giọng nói.

- Vậy ra cậu nghĩ rằng, một ngày nào đó cậu và Tiểu Tinh sẽ làm loại chuyện này sao?

Dương Đình Phong vừa dứt lời, không biết rằng Mạch Quai ở dưới đang phẫn nộ nhìn y, không ngừng thở dốc, hung hăng đá Dương Đình Phong một cước, điên cuồng đánh xuống, vừa gào lên.

- Khốn nạn! Ai cho phép cậu nói Tiểu Tinh như vậy hả!? - Dương Đình Phong cái gì cũng không phản kháng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, Mạch Quai đánh đã, liền buông Dương Đình Phong, đứng phắt dậy thở dốc, trừng mắt nói.

- Loại người như cậu, tôi căm hận đến chết. - Nói xong Mạch Quai hùng hổ bước ra ngoài.

Dương Đình Phong chật vật ngồi dậy, mu bàn tay chạm nhẹ lên vết thương trên mặt, ánh mắt không tiêu cự nhìn về cánh cửa, rũ mi mắt, thần sắc biến đổi.

- Cậu yêu Hứa Tinh đến như vậy sao? - Dương Đình Phong tự mình cười nhạt một tiếng, chậm rãi đứng dậy, đi về lớp.

Buổi tối, Mạch Quai trở về nhà, đi vào phòng khách đã nhìn thấy mọi người tập trung đông đủ ở đây, Mạch Tư đứng dậy xách ba lô giúp hắn, kéo hắn ngồi xuống, đưa tay chỉ về nữ nhân ngồi phía trước.

- Tiểu Quai, lại đây, đây là chị dâu của em, Tuệ Sương.

Mạch Quai ở một chỗ ngây ngốc đánh giá, Tuệ Sương, chị dâu của hắn, gương mặt góc cạnh xinh đẹp, chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể tôn lên số đo ba vòng tiêu chuẩn của cô. Tuệ Sương nhìn Mạch Quai nở nụ cười, đưa tay ra trước mặt hắn.

- Xin chào, chị là bạn gái của Mạch Tư, anh trai của em.

Mạch Quai ngần ngại bắt tay, tầm mắt lại trùm lên chiếc đùi trắng noãn của Tuệ Sương, theo bản năng lên tiếng.- Bên ngoài trời lạnh, chị mặc váy ngắn như vậy không cảm thấy lạnh sao?

Mạch Tư đứng bên cạnh gõ nhẹ đầu hắn một cái, Tuệ Sương thấy thế liền đưa tay lên miệng bật cười thành tiếng, nói.

- Cảm ơn em. Anh xem, em trai của anh còn biết những chuyện này, anh đời nào lo lắng cho em chứ?

- Thằng nhóc này chưa gì đã biết lấy lòng chị dâu rồi. - Mạch Tư chịu thua không dám cãi lời, lại quay sang nhéo hai lỗ tai Mạch Quai.

- Em thấy sao thì nói vậy thôi. - Mạch Quai bĩu môi, kỳ thật ngày hôm nay tâm trạng hắn không tốt, ngay cả đối với Tuệ Sương, chị dâu của hắn cũng không thể mỉm cười nổi, Tuệ Sương ngồi đối diện nghĩ rằng so với chồng sắp cưới có lẽ em trai của anh hơi lạnh lùng một chút, không khỏi âm thầm nở nụ cười, ánh mắt từ đầu đến cuối không thể rời khỏi hình ảnh của Mạch Quai.

Mẹ ngồi trên sô pha không có biểu tình gì, lúc này mới lên tiếng.

- Mạch Tư, Tiểu Quai, mẹ có việc phải đến công ty gấp, Tiểu Quai ở nhà nhớ chào đón chị dâu thật hảo. Bác đi đây. - Quay sang Tuệ Sương lấy lệ mỉm cười, chưa đợi bọn họ mở miệng, mẹ liền khẩn trương rời khỏi nhà.

Mẫu thân vừa rời khỏi, sắc mặt Mạch Quai càng không tốt, Mạch Tư không phải không phát hiện ra, liền vỗ vỗ vai hắn, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy eo Tuệ Sương, nhu hòa hỏi han.

- Tối nay em ở lại đây ăn cơm với chúng ta đi. Anh sẽ vào bếp, chịu không?

Tuệ Sương mỉm cười không nói, ánh mắt trộm nhìn sang gương mặt lảnh đạm của Mạch Quai, nhỏ giọng nói.

- Tiểu Quai, chị có thể ở lại đây ăn cơm không?

Mạch Quai bị tiếng nói của Tuệ Sương làm cho giật mình thanh tỉnh, hơi mỉm cười gật đầu.

- Được chứ, đừng ngại. Anh hai, em lên phòng tắm rửa đây. - Nói xong Mạch Quai liền xoay người bước lên lầu, Tuệ Sương ngồi ở dưới âm thầm nở nụ cười, lại quay sang Mạch Tư ôm lấy cổ anh, dùng ngữ điệu ngọt ngào.

- Anh bảo sẽ vào bếp nấu cho em mà, còn không mau xuất phát a?

- Hảo a hảo a. - Mạch Tư đáp xuống một nụ hôn lên trán Tuệ Sương, đứng dậy đi xuống nhà bếp, sắc mặt lúc này đột nhiên thay đổi, ánh mắt mơ hồ nhìn lên cửa phòng của Mạch Quai, âm thầm thở dài một tiếng.

Tuệ Sương chậm bước đi tới phía sau Mạch Tư, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng anh, mũi hít hít tư vị món ăn đang nấu, không khỏi cao hứng tán dương một câu.

- Oa, thì ra chồng tương lai của em có tài nấu ăn ngon như vậy nha, vậy mà từ đó đến giờ em chưa biết đấy.

Mạch Tư tay vừa xào rau vừa ngoái đầu ra sau hôn nhẹ lên má Tuệ Sương, ôn nhu nói.

- Hiện tại đã biết rồi, có cảm thấy anh rất tuyệt vời không?

- Anh a, đáng ghét. - Tuệ Sương nhéo lấy bên má Mạch Tư, một bên trộm đưa mắt nhìn lên lầu, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một đường quyến rũ, cô đặt cằm lên hõm cổ anh, chu miệng ra vẻ nũng nịu.

- Anh này, em đi tham quan nhà anh một chút có được không?

- Đương nhiên được. - Mạch Tư thờ ơ đáp.

Tuệ Sương nở nụ cười, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên má Mạch Tư, quay lưng về phía anh, nụ cười kia đột nhiên thay đổi sắc thái, trở nên mưu toán hẳn, liền sải bước lên lầu. Bàn tay thon nhỏ mở cánh cửa phòng, Tuệ Sương không quên đưa mắt xuống dưới kiểm tra một lúc, nhìn Mạch Tư vẫn còn chuyên chú làm bữa cơm, lúc này mới yên tâm đẩy cửa đi vào.

Bên trong ngửi thấy mùi hương đặc trưng đặc biệt dễ chịu, nguyên lai một đứa trẻ như Mạch Quai vẫn biết cách làm đẹp thân thể như vậy, Tuệ Sương trong đầu nghĩ thầm, vui vẻ đi tới trước cửa phòng tắm, ở trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách, cô nhếch miệng cười, bờ mông đầy đặn ngồi trên giường Mạch Quai, ánh mắt một lượt đánh giá quanh căn phòng rộng lớn.

Đến khi nghe thấy bên trong không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa, Tuệ Sương liền đưa tay chỉnh lại mái tóc, hất mái tóc ra phía sau, đem áo khoác trên người cởi xuống, lộ ra bờ vai gầy trắng noãn đầy thu hút, cô bắt chéo chân, chiếc váy đã ngắn nay lại càng ngắn thêm, chỉ cần sơ hở một chút liền có thể thấy rõ nội y bên trong thân thể.

Mạch Quai vừa vặn tắm xong đi ra ngoài, cơ thể chỉ choàng mỗi khăn tắm che đi hạ thân bên dưới, hắn lau mái tóc ướt sũng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tuệ Sương đang ngồi ngay trước mặt hắn, thiếu chút nữa hét toáng lên một tiếng.

- Chị... chị dâu? Chị làm sao vào được phòng em? Anh hai đâu? - Mạch Quai cố nén kích động, bình tĩnh nói.

- Anh ấy đang nấu ăn. Chị chỉ muốn lên đây tham quan phòng em một chút, không được sao? - Đôi môi đỏ ngần của Tuệ Sương khẽ cong, nụ cười càng thêm câu dẫn chết người.

- Không có vấn đề gì, nhưng mà.... - Tầm mắt Mạch Quai dừng lại trên người Tuệ Sương, cơ thể cô rất đẹp, chiếc váy đỏ ống rộng không thể ngăn được bầu ngực căng tròn của cô, đôi chân thẳng tắp trắng noãn, phía dưới mặc chiếc váy ngắn chỉ đủ che được lớp quần lót ren mỏng bên trong. Mạch Quai nuốt nước miếng, nhanh chóng thu ánh mắt, hời hợt nói.

- Chị ăn vận kín đáo một chút, thời tiết bên ngoài khắc nghiệt, rất dễ bị cảm mạo.

Tuệ Sương thích thú cười rộ lên, đứng dậy đi tới trước mặt Mạch Quai, mặc dù đã mang giày cao gót, nhưng nam nhân trước mặt vẫn cao hơn cô một cái đầu. Mạch Quai cảm thấy có điểm không đúng đắn, theo bản năng thối lui một bước. Tuệ Sương nhìn phản ứng của hắn, không khỏi khanh khách cười một tiếng, ngón tay sơn màu đen chạm lên tấm ngực rộng lớn của hắn, cao thấp vuốt ve.

- Em... lo lắng cho chị sao?

Mạch Quai sắc mặt biến đổi, dùng lực đẩy Tuệ Sương ra, đưa tay chỉ về phía cánh cửa, chau mày nói.

- Chị là con gái, làm ơn giữ ý tứ một chút, còn hiện tại, làm ơn ra ngoài.

- Hảo a. - Tuệ Sương che miệng cười lớn, cầm lấy áo khoác khoác lên người, nhún vai, chậm bước đi tới trước mặt Mạch Quai, cong khóe miệng, liền mở cửa bước xuống lầu.

Đợi người kia rốt cuộc rời khỏi, Mạch Quai hoảng loạn ôm lấy mặt, tức tối vung tay đánh một cước lên tường, há miệng thở dốc. Xem ra là anh trai của hắn nhìn lầm người, ngỡ rằng sẽ là vợ tương lai của anh, hóa ra là đem một tiểu hồ ly về nhà, Mạch Quai nghĩ ngợi, tìm thời điểm hích hợp tnhất định sẽ nói chuyện với Mạch Tư, nhưng là, hắn nên bắt đầu như thế nào đây?

====== HẾT CHƯƠNG 9 ======