Cúp điện thoại đã được một lúc lâu mà Ôn Triệt vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đến mức ngẩn ngơ.
Cuối cùng ngày này rồi cũng sẽ đến, cô sẽ vì muốn tụ tập với bạn bè mà hủy bỏ ước hẹn với anh.
Càng bay càng xa. Anh than thở. Vậy cũng đừng bay đi quá xa đến mức tay anh cũng không bắt được cô chứ?
Anh cầm tách trà lên, lặng lẽ nhấm nháp, nhớ lại hình ảnh khắc sâu lần đầu gặp mặt. Ngày hôm đó cô ở trên lầu, anh ở bên dưới ngước lên thì trông thấy cô.
Ngày đó khát vọng cô đến mức làm cho tim anh đau nhói, cho đến bây giờ, anh vẫn không thể nào quên cảm giác đó.
Đừng bay quá xa! Nữ thần của ta, đừng làm cho ta không thể tìm thấy em.
Anh thầm cầu nguyện. Anh cũng cảm thấy mình vô duyên vô cớ lo lắng như vậy dường như có chút buồn cười, nhưng rồi lý trí vẫn không thể trấn an được nội tâm làm mất đi cảm giác hoảng loạn sợ hãi.
Aizz, thôi thì nhân lúc này làm thêm chút việc thì hơn!
Anh cầm lấy điện thoại, yêu cầu thư ký giúp anh sắp xếp một buổi tiệc xã giao tối nay. Gần đây anh rất ít khi tham gia vào các hoạt động quan hệ công chúng thế này. Bản thân là phó tổng giám đốc, nên phải luôn nghĩ cách giúp công ty mở rộng các mối quan hệ làm ăn. Sẵn dịp đêm nay Vũ Đồng cũng đã có kế hoạch, anh cũng vừa vặn đi làm cho xong nghĩa vụ.
Mới vừa gọi điện cho thư ký xong, di động liền reo lên.
“Alo, là tôi, Jerry.” Chủ tịch khu vực Viễn ĐôngTokyogọi điện thoại đường dài đến.
“Vâng!” Ôn Triệt vừa mừng vừa sợ. “Thế nào? Gần đây anh có khỏe không? Bên đó công việc có bận rộn không?”
“Bận không thấu.” Jerry phàn nàn. “Mỗi ngày tôi gần giống như một con quay bị xoay mồng mồng. Cậu cũng biết tiếng Nhật của tôi rất tệ, bên này người nói được tiếng Anh cũng không tốt hơn, ngay cả việc giao tiếp cũng là cả một vấn đề. Aizz, thật hy vọng có cậu ở bên cạnh tôi thì tốt rồi. Tôi thật hoài niệm những ngày trước đây có cậu ở bên cạnh giúp đỡ.” Lớn tiếng than thở.
Ôn Triệt nhẹ giọng cười. “Tôi xem anh chỉ hoài niệm chuyện chúng ta cùng nhau chơi Golf chứ gì? Ngoại trừ tôi, hầu như không có ai có kỹ thuật kém hơn anh.”
“Ha ha ~~ nói vậy cũng đúng. Nói thật, bên này người có thể đánh trên trăm gậy thật đúng là không nhiều lắm, hại tôi cũng không dám khoe khoang.”
“Tôi cũng vậy. Từ sau khi anh rời đi, cũng rất ít khi đi đánh Golf, không muốn ở đây khoe ra cho người khác chê cười.”
“Aizz, Triệt, cậu thật sự không chuyển đếnTokyosao?” Jerry thở dài. “Tôi nghe nói, tổng giám đốc mới nhậm chức ở Đài Bắc đối với cậu rất lạnh nhạt.
Công việc của cậu ở công ty so với ông ta quen thuộc hơn nhiều. Ông ta dường như rất lo lắng cậu sẽ gây bất lợi với ông ấy. Do vậy đã rất đề phòng cậu.”
“Tôi biết ông ta có chút nghi ngờ tôi.” Ôn Triệt thản nhiên thừa nhận những khó khăn hiện tại. “Nhưng vì ông ta là người mới đến, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có tâm dè chừng tôi.”
“Nghe nói ông ta thường trong các buổi họp, cố ý gây khó dễ với cậu?” Jerry hỏi thăm.
“Chính xác.” Ôn Triệt thản nhiên đáp, lầy tứ lạng bạt thiên cân (lấy yếu thắng mạnh). “Ông ta đối tình hình bên Đài Loan này vẫn còn chưa hiểu rõ, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề.”
“Aizz, cậu đó!” Nghe Ôn Triệt vừa nói như thế, Jerry cũng đoán ra được anh có ý định nhẫn nhịn tất cả những bới móc của sếp mới. “Vì cái gì cậu vẫn không chịu đếnTokyogiúp tôi? Cậu nói thật đi, có phải vì vợ cậu không đồng ý hay không?”
“Không, chính tôi không muốn đi.” Ôn Triệt phản bác.
Đương nhiên Vũ Đồng sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh mà không cần suy tính thệt hơn. Lúc này công việc cô đang như cá gặp nước, lại còn kết giao thêm được nhiều bạn hữu. Anh không muốn ép buộc cô cùng mình đếnTokyo, đối mặt với môi trường sống không hề quen thuộc ở nơi đó.
Sống trong cảnh cá chậu chim lồng, thật vất vả mới bay được ra ngoài, anh không muốn lại đem cô kéo trở về lần nữa.
Mà bảo anh để cô một mình sống đơn độc ở Đài Bắc, còn bản thân thì bay đếnTokyonhậm chức, thì càng trăm triệu lần là không thể. Anh không nỡ nào làm vậy.
“Rất xin lỗi, Jerry.” Chỉ có thể nói lời xin lỗi với bạn tốt. “Tôi biết anh rất hi vọng tôi đi, nhưng hiện tại tôi thật sự không có cách nào.”
“Được rồi. Nếu cậu thực sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.” Jerry cũng đã hiểu ra.
Hai người đàn ông lại tiếp tục tán gẫu thêm vài câu, chia sẻ với nhau tình hình cuộc sống hiện nay rồi mới chấm dứt cuộc điện thoại.
Sau đó, thư ký của Ôn Triệt qua điện thoại nội bộ gọi đến nói các tiết mục tối nay đã được sắp xếp xong xuôi. Cô dường như rất hưng phấn vì ông chủ lại có thể đồng ý tham dự tiệc xã giao, nên liền một hơi muốn anh nhanh chóng đi tham dự.
Ôn Triệt theo lịch trình toàn bộ đều đồng ý.
"A ~~ oa không say oa không có say không có say ~~ xin anh không cần thương hại tôi ~~" Lily cầm Micro, đứng trên bục ra sức gào thét.
Vũ Đồng cùng hai cô gái khác thì ngồi ở trên ghế sa lon, vừa uống bia ăn đồ nhắm, vừa ríu rít nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay, dường như mỗi tuần Vũ Đồng đều cùng các nữ đồng nghiệp này đi gào thét ở KTV, nên đã quen dần với loại không khí náo nhiệt ầm ỹ này.
"Biết không? Thư ký của Ôn phó tổng giám đốc sắp kết hôn!" Tiểu Nhu rủ cô cùng đi toilet liền buôn chuyện.
"Hả? Em nói Giai Giai sao? Cô ấy cuối cùng cũng hết hi vọng nên bỏ cuộc rồi à?" Xảo Xảo khanh khách cười.
"Bỏ cuộc chuyện gì?" Vũ Đồng không hiểu.
"Em không biết sao, thật ra Giai Giai thầm mến phó tổng từ lâu rồi! Từ lúc mới vào công ty đã luôn luôn thầm yêu anh ấy."
Hóa ra lại có thêm một cô gái phủ phục dưới chân chồng cô! Vũ Đồng thầm than.
"Cô ấy đi theo bên cạnh phó tổng giám đốc đã hơn ba năm, nhưng không bao giờ phó tổng giám đốc liếc mắt nhìn cổ một cái. Cô ấy đã rất đau lòng."
"Đúng là như vậy! Sau này cô ấy biết được phó tổng giám đốc đã kết hôn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục thầm mến phó tổng giám đốc. Nhưng cái chính là phó tổng giám đốc của chúng ta vẫn không thèm để mắt tới."
"Đừng nói là Giai Giai! Các chị có nhớ Vân An tỷ không?"
Các cô ấy đang nói đến Triệu Vân An sao? Vũ Đồng giật mình, cẩn thận vểnh tai lên nghe ngóng.
"Chị Vân An thì hết sức say mê phó tổng giám đốc, luôn luôn theo sát bên cạnh anh ấy. Hai người bọn họ trước đây là cộng sự nên thường có cơ hội ở chung một chỗ. Cuối cùng phó tổng giám đốc cũng vẫn không yêu chị ấy."
"Đúng vậy đúng vậy! Chị Vân An có vóc người xinh đẹp đến vậy, lại thông minh tài giỏi như vậy, ngay cả chị ấy còn không theo đuổi được phó tổng giám đốc, chứ huống chi là chúng ta?"
"Các cô nói xem chị Vân An bây giờ đang ở đâu?" Vũ Đồng thật cẩn thận hỏi thăm.
"Chị ấy hả, sau khi phó tổng giám đốc kết hôn chị ấy liền yêu cầu được thuyên chuyển công tác xuống chi nhánh công ty ở Hồng Kông."
Bởi vì quá thương tâm, cho nên mới lựa chọn phải tha hương sao? Vũ Đồng buồn bả, nhớ tới lần ngẫu nhiên gặp Triệu Vân An trước đây, lúc cô nhìn vào mắt cô ấy có bao nhiêu là oán giận.
"Này, các chị nói xem, vợ của phó tổng giám đốc rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào nhỉ?"
Vũ Đồng giật mình, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Không thể nào? Làm thế nào mà đề tài lại chuyển qua nói về cô rồi?
Hết lần này đến lần khác đối với loại chủ đề này các cô luôn cực kỳ có hứng thú. "Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết đây!"
"Nhất định là rất đẹp."
"Rất dịu dàng."
"Cũng rất có khí chất."
Mọi người đang tâng bốc cô lên đến tận trời. Vũ Đồng âm thầm xấu hổ.
"Cái gì? Cái gì? Các cô đang nói cái gì?" Lúc này, đầu Lily đổ đầy mồ hôi vừa hát xong một ca khúc, hưng trí bừng bừng đi xuống.
"Bọn tôi đang nói đến vợ của phó tổng giám đốc. Không biết cô ấy là người như thế nào, làm cho phó tổng giám đốc say mê đến mức không thèm liếc mắt nhìn bất kỳ người phụ nữ nào khác."
"Còn phải hỏi nữa sao? Nhất định là so với chúng ta dịu dàng xinh đẹp hơn!" Lily thật ai oán nói. Cô đã được hai mươi sáu tuổi, mà vẫn chưa có bạn trai.
"Vì cái gì? Vì cái gì mà không có một người đàn ông nào thích tôi?" Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, oán hận ngửa mặt lên trời gào thét.
"Nhắc đến đàn ông, Vũ Đồng, em đối với các đồng nghiệp nam ở công ty chúng ta thật sự cuối cùng cảm thấy như thế nào? Không phải đều thấy mọi người rất phiền phức chứ?" Tiểu Nhu đột nhiên hỏi.
Tim Vũ Đồng giờ đã đập loạn.
"Chị thấy Tiểu Trần ở bộ phận kinh doanh cùng với Tony ở bộ phận nghiên cứu phát minh đều rất quan tâm đến em! Còn em thì sao? Thích người nào đây?" Xảo Xảo tiếp lời.
"Em nếu không thích người nào thì chia bớt một người cho chị đi." Lily nhào đến giống như con bạch tuộc quấn lấy Vũ Đồng, nửa đùa nửa thật ai oán nói: "Chị thật là đáng thương nha!"
"Em ──" đối mặt với đôi mắt nóng bỏng đầy quan tâm đến cô, Vũ Đồng rõ ràng đã hoàn toàn không được tự nhiên.
Không ai biết, cô thật sự đã kết hôn, hơn nữa chính là người làm cho bọn họ tò mò không thôi, phu nhân phó tổng giám đốc.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Nói thật với các cô ấy sao? Nếu như nói ra, các cô ấy có thể rất tức giận với cô hay không? Từ nay về sau sẽ tuyệt giao với cô hay không?
Nghĩ đến đây, Vũ Đồng khó có thể khống chế được nỗi kinh hoảng này. Đây là lần đầu tiên cô có được cơ hội kết bạn thật sự. Cô không hy vọng sẽ mất đi tình bạn của họ.
Nhưng tình bạn mà bắt đầu bằng một lời nói dối, thì thật sự có thể kéo dài tiếp tục được hay không?
Vũ Đồng cảm thấy thật mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Nói đi, nói đi! Vũ Đồng, cậu rốt cuộc là thích ai? Hay là cậu thật sự đã có bạn trai rồi sao?"
"A~~ đúng không?" Suy đoán của Lily nhất thời đưa đến điểm chính yếu làm các cô gái khác càng thêm tò mò, những ánh mắt thêm trong suốt long lanh càng làm cho Vũ Đồng gần như quên thở.
"Em … "
"Anh ta là ai vậy? Là người như thế nào? Hai người làm sao quen nhau?" Các câu hỏi liên tiếp oanh tạc vào cô.
Vũ Đồng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh."Anh ấy là... người các chị cũng biết."
"Hả? Thật vậy không?" Mấy cô gái càng thêm kích động, oa oa kêu to. "Là ai là ai vậy? Rốt cuộc là người nào? Làm ở bộ phận nào?"
"Là ──" Vũ Đồng chớp chớp mở to hai mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng. "Ôn phó tổng giám đốc."
Một khoảng im lặng như tờ, căng thẳng, lúng túng khó xử.
TimVũ Đồng như bị thắt lại.
Các cô ấy sẽ mở miệng mắng cô! Các cô ấy nhất định sẽ rất tức giận, giận cô đã nói dối, giận cô lừa gạt các cô ấy, các cô ấy nhất định... Không muốn tiếp tục làm bạn với cô nữa.
"Em chính là bà xã của Ôn phó tổng giám đốc?" Lily là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh.
"Vâng." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Chính em là người khiến cho Ôn phó tổng giám đốc đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn các cô gái khác một cái?"
"..."
"Chúng ta còn thoải mái ở trước mặt em nói mình rất thích Ôn phó tổng giám đốc?"
"..."
"Ôi trời ơi!" Lily hoảng hốt kêu lên, tiếp theo các cô gái khác cũng lần lượt kêu lên, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.
"Các chị, đừng giận, em, em không phải là cố ý muốn lừa các chị." Vũ Đồng căng thẳng nên có hơi hơi bị nói lắp."Em chỉ không muốn để cho mọi người nghĩ rằng, em đã lợi dụng đặc quyền nên mới vào được công ty..."
"Mất mặt! Mất mặt chết mất thôi!" Lily nhảy cẩng lên, ôm lấy hai má kêu lên choe chóe.
"Ôi trời ơi! Chúng ta lại có thể ở trước mặt vợ người ta nói xấu chồng họ, quả thực quá mất mặt muốn nhảy xuống biển Thái Bình Dương chết cho xong!"
"Vũ Đồng, em xấu quá đi! Trước giờ sao có thể không chịu nói tiếng nào."
"Ô ô ~~ Vũ Đồng, em phải tin bọn chị. Bọn chị chỉ là thuận miệng nói như vậy mà thôi!" Tiểu Nhu nắm lấy tay Vũ Đồng lắc mạnh.
"Sẽ không thật sự ra tay với chồng của em đâu!" Xảo Xảo thận trọng cam đoan.
"Chúng ta chỉ nhìn Ôn phó tổng giám đốc giống như nhìn ngắm thần tượng, sẽ không thật sự có bất cứ chút tơ tưởng nào đối với anh ấy. Em bỏ qua cho các chị nhé." Lily lo lắng thanh minh.
"Các chị … " Vũ Đồng trợn tròn mắt nhìn mọi người. Không ngờ rằng các cô ấy chẳng những không trách cứ cô, ngược lại còn sợ cô trách cứ các cô ấy.
"Em ngàn vạn lần đừng nói lại với chồng của em nhé! Nếu không sau này chúng ta ở công ty cũng không dám nhìn mặt anh ấy nữa."
"Đúng vậy, làm ơn làm ơn mà, đây là bí mật nhỏ giữa chị em chúng mình, làm ơn đừng nói lại với Ôn phó tổng giám đốc! Van cầu em."
"Em sẽ không nói đâu." Vũ Đồng nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cay cay, không hiểu sao lại muốn khóc. Ba cô bạn đồng nghiệp này đều là những cô gái thật sự quá tốt! "Nhưng các chị cũng phải hứa với em, không được để tin tức em với Ôn phó tổng giám đốc có quan hệ bị tiết lộ ra ngoài, chuyện này cũng là bí mật của chúng ta."
"Không thành vấn đề. Đây là bí mật!" Ba cô gái đều gật mạnh đầu.
"Chúng ta cùng nhau vỗ tay thề nào." Lily đề nghị.
"Được!" Tất cả mọi người đều đồng ý, luân phiên vỗ lòng bàn tay vào nhau, xem như đã xác lập lời tuyên thệ.
Sau đó, bốn cô gái nhìn nhau mỉm cười rồi bật cười thành tiếng, tiếng cười như chợt vỡ òa trong phòng gian vang mãi không ngừng, âm thanh giống như tiếng những viên trân châu lăn trên khay ngọc.
Vũ Đồng nghe thấy, cảm động đến mức tim như bị thắt chặt.
Khi Vũ Đồng và các bạn ở KTV mặc sức vui vẻ, Ôn Triệt rất cố gắng để không phải dự tiệc xã giao, nhanh chóng trở về nhà. Anh tắm rửa sơ qua, chợt nhớ là đã rất lâu không tự mình vào bếp, tìm một ít sách tham khảo để làm một món canh chưng cách thủy.
Anh cẩn thận canh lửa, nghĩ đến ngày mai khi đưa cho Vũ Đồng món canh chưng cách thủy do chính tay anh nấu thì không biết lúc đó cô ấy sẽ bầy ra khuôn mặt như thế nào, khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi ăn cơm xong, chuẩn bị ổn thỏa cà mèn cơm, anh nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa, vừa đọc sách, nghe âm nhạc, vừa nhấm nháp chút rượu vang đỏ.
Đêm càng về khuya, anh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xem chừng, đèn phòng Vũ Đồng vẫn chưa sáng, rõ ràng là cô ấy còn chưa trở về.
Hơn 10 giờ, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, một tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, tiếp theo là tiếng sấm sét rền vang.
Tâm tư Ôn Triệt đang đắm chìm vào trong trang sách chợt tỉnh táo lại, ban đầu thì vẫn còn có chút mờ mịt, nhưng cho đến khi tiếng sét thứ hai đánh xuống, anh mới giật mình kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng phóng ra ban công, nhìn sang phía tòa nhà đối diện.
Phòng của cô, chẳng biết từ lúc nào đã bật sáng đèn. Điều này có nghĩa là cô đã cùng bạn bè hát hò xong rồi trở về nhà, lúc này chỉ có một mình cô ở trong phòng.
Cô nhất định là rất sợ hãi? Cô sợ nhất là sấm sét, huống chi lúc này đang trong đêm khuya vắng lặng bỗng nhiên có tiếng sấm sét rền vang.
Anh vội vàng xuống lầu, đội mưa chạy sang tòa nhà đối diện, vào trong thang máy, đứng trước cánh cửa quen thuộc.
Lúc này rất muốn nhấn chuông cửa nhưng anh thoáng do dự.
Anh từng nói với Vũ Đồng, để cho cô tự mình tìm hiểu cuộc sống độc thân, học cách sống một mình mà không thấy sợ hãi, học cách tin tưởng anh miễn là cô cần, thì ngay lập tức anh sẽ đến bên cạnh cô.
Tuy rằng ngoài trời mưa đang rơi, nhưng cô vẫn không gọi điện thoại đến cầu cứu anh, có lẽ cô đang học cách kiên cường lên để đối mặt.
Anh làm sao có thể đi hủy hoại những nỗ lực của cô?
Anh lấy điện thoại ra, hoảng hốt đợi cô gọi điện thoại, mà sao nhạc chuông vẫn không vang lên.
Tiếng sấm từng đợt từng đợt ầm vang lên, hối thúc nhịp tim Ôn Triệt càng cuồng loạn tăng tốc, anh nắm chặt song cửa sắt, trán tì lên những thanh kim loại lạnh lẻo.
Sẽ không sao đâu, Vũ Đồng, sấm sét rất nhanh sẽ hết, đừng sợ đừng sợ, hãy dũng cảm lên. Dũng cảm một chút thôi! Anh thầm mặc niệm trong lòng, cảm giác giống như một người cha đang huấn luyện cho đứa con gái nhỏ của mình không còn sợ hãi bóng tối trong phòng mà yên tâm một mình đi vào giấc ngủ.
"Đừng sợ đừng sợ, anh đang ở bên cạnh em, ngay bên ngoài cửa mà thôi, em sẽ không có việc gì." Anh khàn giọng thì thầm, biết rõ là cô sẽ không thể nghe thấy nhưng vẫn cứ ngu ngốc lặp đi lặp lại vài lần.
Cố nén sự kích động và bối rối, anh chờ cho đén khi sấm sét ngừng hẳn, cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh dần đi chỉ còn lại những hạt mưa bay bay.
Ôn Triệt liên tục gọi điện thoại không ngừng.
"Alo." Để đến khi hồi chuông lần thứ hai vang lên Vũ Đồng liền bắt máy trả lời điện thoại. "Anh Triệt hả?"
"Ừ." Giọng của cô nghe ra thật bình thản, anh thở phào một hơi.
"Em biết là anh sẽ gọi điện đến." Cô nhẹ giọng cười, giọng điệu cũng rất thoải mái. "Em đã về đến nhà, bây giờ đang tắm, anh an tâm đi."
"Em đang tắm?" Anh ngạc nhiên.
"Vâng, lần trước em đi mua sắm với Lily và các bạn có mua rất nhiều tinh dầu nha!" Cô hào hưng nói: "Lúc này thì đang dùng mùi hoa hồng, rất dễ chịu."
Ngoài trời thì đầy sấm sét, còn cô lại ở bên trong phòng nhàn nhã tắm?
Ôn Triệt không thể tin được."Em... Vừa rồi không có nghe thấy tiếng sấm sét đánh sao?"
"Nghe thấy chứ."
"Em không sợ?"
"Có một chút." Cô ngượng ngùng thừa nhận."Nhưng em vừa tắm, vừa lớn tiếng ca hát, cho nên nhanh chóng cũng qua."
"Thế sao." Anh cuối cùng cũng an tâm, khóe miệng nhếch lên, không khỏi mỉm cười.
Chú chim công nhỏ đáng yêu của anh, đôi cánh cũng đã cứng cáp lên rồi.
"Anh đang lo lắng cho em sao? Triệt." Cô ân cần hỏi.
"Em không có việc gì là tốt rồi." Anh thản nhiên trả lời.
Cô im lặng trong vài giây. "Triệt, Bây giờ em cũng biết được thì ra hạnh phúc cũng chỉ là bắt đầu từ những điều vụn vặt trong cuộc sống."
"Ồ?" Đôi mày thanh tú nhướng lên. "Như thế nghĩa là thế nào?"
"Ví dụ như tan ca mệt mỏi về nhà, được nhàn nhã nằm trong bồn tắm." Vũ Đồng từ từ giải thích: "Ví dụ như đi KTV ca hát với bạn bè, rồi mọi người bởi vì một việc gì đó cùng nhau cười đùa; giống như lúc trả lời điện thoại thì nghe khách hàng khen em có chất giọng rất êm tai; hay như ông chủ cho gọi em vào văn phòng, rồi khen em làm việc rất cố gắng. Còn có lúc mặc quần áo mới đi làm, nhìn thấy ánh mắt ái mộ của đồng nghiệp nam a." Cô hơi chút cười nhẹ. "Anh đừng tức giận, em chỉ là nói ví dụ mà thôi."
"Anh không tức giận." Anh nhẹ giọng thì thầm, mặc dù trong lòng đã tràn đầy đều là vị chua.
"Nhưng mà, thời gian hạnh phúc nhất của em, vẫn là được ở cùng với anh." Cô ngượng ngùng thở nhẹ một hơi. "Như lúc chúng ta hẹn hò anh đã cười rất dịu dàng với em, hay như lúc này đây, anh biết em sợ sấm sét thì vội vã gọi điện thoại tới để an ủi em. Em thật sự cảm thấy, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc."
Cô nói rất nhỏ nhẹ, nhưng anh vẫn nghe được rất rõ ràng.
Cô cảm nhận được hạnh phúc, anh đã làm cho cô cảm thấy được hạnh phúc!
Tim của anh, lơ lững như muốn bay lên.
"Triệt, cám ơn anh vì cuộc điện thoại đặc biệt này." Cô nhẹ nhàng nói: "Em rất hạnh phúc."
Anh cũng vậy. Ôn Triệt nhắm mắt, ho hai tiếng. "Đúng rồi, anh có nấu chút canh, em có muốn ăn không?"
"Sao? Anh muốn mời em ăn?"
"Ừ, nếu em không chê, trưa ngày mai anh sẽ đem đến cho em."
"Vâng!" Cô nghe xong hết sức cao hứng." Em rất mong chờ món ăn ngày mai anh đem đến."
"Camđoan không để cho em phải thất vọng." Anh mỉm cười."Anh không nói nhiều nữa, em từ từ tắm tiếp đi."
"Đợi một chút, Triệt, em còn có một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Ngày mai, chúng ta hẹn hò được không?" Cô nhỏ nhẹ đề nghị.
"Em muốn hẹn hò với anh?" Anh hơi cao giọng hỏi.
"Dạ." Nghe thấy giọng nói sửng sốt của anh làm cho cô hơi thấy xấu hổ.
"Tuyệt quá!" Anh thấy rất vui vì cô đã chủ động mời nên lại càng cảm thấy cao hứng cùng phấn chấn. Cô chịu mở lời mời anh rồi! Vào lúc này anh giống như thời trai trẻ lần đầu tiên mới hẹn hò, tim đập thình thịch. "Em muốn đi đâu?"
"Bí mật. Anh đến rồi sẽ biết." Cô cười không chịu tiết lộ. "Tối mai lúc 6 giờ rưỡi, em ở công viên bên cạnh công ty chờ anh nhé?"
"Không thành vấn đề!" Anh đồng ý ngay.
"Đêm đã khuya rồi."
"Chúc ngủ ngon." Anh chờ cô cúp điện thoại trước.
Nhưng cô lại không chịu cúp. "Anh cúp máy trước đi, Triệt."
"Em trước."
"Không, anh trước cơ."
"Em trước đi." Anh quả thực rất kiên trì.
Sau khi người bên kia cúp điện thoại, mặc dù trên tai microphone rõ ràng vẫn còn cảm giác ấm áp, nhưng lời nói êm dịu cũng đã biến mất, chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút lạnh lùng vang lên. Cái cảm giác đó, luôn đem đến chút buồn bả.
Anh không muốn để cô phải nhận lấy loại cảm giác như vậy.
"Anh sợ rằng em cảm thấy cô đơn, phải không?" Cô đã hiểu được nổi khổ tâm của anh.
Anh chỉ cười nhưng không nói.
"Sẽ không đâu, Triệt." Cô dịu dàng nói: "Anh đã quên rồi ư? Từ khi em dễ dàng có thể nhìn thấy ánh sáng trong phòng anh, là em đã biết vẫn luôn luôn có anh ở bên cạnh em. Em tuyệt đối sẽ không thấy cô đơn."
"Thật không?" Anh không mong ở trước mặt anh cô quá gắng gượng.
"Thật sự!" Cô lặp lai. "Cho nên lần này anh cúp máy trước được không? Nói chuyện điện thoại với anh, anh cũng chưa từng cúp máy trước qua. Em muốn thử xem."
"Làm sao vậy? Em muốn nghe tiếng tút tút đến thế ư?" Anh trêu cô.
"Cũng không phải chưa từng nghe qua." Cô cười hì hì. "Ở công ty mỗi ngày nghe điện thoại đều nghe thấy rất nhiều."
"Được rồi, anh sẽ cúp trước vậy." Tuy là đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không nỡ, cảm giác giống như sẽ làm tổn thương cô.
"Triệt!" Cô bất bình kêu lên.
Anh gần như có thể tưởng tượng thấy cô đang cong cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng mềm mại kia lên, vừa nũng nịu vừa thanh tú. Khiến anh khát vọng đến tim đau nhói.
"Được rồi. Ngày mai chúng ta gặp lại."
"Dạ, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Anh từ từ gập nắp di động lại, ngẩn ngơ đứng lặng hồi lâu.
Cô đã không biết rằng anh bây giờ đang đứng ở trước cửa nhà cô, khao khát được vào trong ôm lấy cô, hôn lên môi cô, giống như trước đây đã cùng cô chung giường chìm vào giấc ngủ.
Tim anh nhói đau, mỗi một bộ phận trên thân thể, cũng rất đau đớn.
Ôn Triệt, mày thật vô dụng!
Anh thầm giận dữ tự mắng bản thân, cả lồng ngực phình to ra, hít vào một hơi thật sâu.
Anh đi thang máy xuống dưới lầu, cố ý chậm rãi đi qua khoảng sân chung, mặc cho cơn mưa phùn lạnh lẻo làm nguội bớt cơ thể bứt rứt không yên của anh.
Tối hôm đó, anh nằm mà lại không thể ngủ được, mất ngủ suốt một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, mắt anh có thêm hai quầng thâm. Khi lái xe đến đón Vũ Đồng đi làm, dọa cô gật nẩy mình, truy vấn anh có phải ngủ không ngon giấc hay không. Anh chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.
Cô vợ yêu quý của anh, không biết rằng anh khổ sở là vì đêm qua anh bị nhu cầu sinh lý bản thân hành hạ.
Anh đưa cho cô hộp cơm, cô đã rất vui sướng nhận lấy. Và khi anh nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia phát ra là từ tận đáy lòng, thì anh liền cảm thấy rằng tất cả mọi nhẫn nại đến tận bây giờ đều rất đáng giá.
Cô xứng đáng để khiến cho anh chờ đợi, đáng giá để anh phải đè nén khát vọng của mình với cô như thế …
"Đúng rồi, Triệt, anh đừng quên buổi tối chúng ta có hẹn nhé." Lúc gần xuống xe, cô nhắc lại với anh.
"Em yên tâm đi. Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, anh làm sao dám lỡ hẹn?" Anh tao nhã mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía cô. "Em lên trên trước đi, anh đi đỗ xe."
"Vâng." Cô liếc nhìn xung quanh, xác định gần đây không có người quen, rồi mới mở cửa nhanh chóng xuống xe, vội vàng hấp tấp đi vào cao ốc công ty.
Ôn Triệt nhìn theo bóng lưng cô đến khi mất hút, rồi mới chậm rãi chuyển bánh, chuẩn bị lái xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bỗng dưng, phía sau vang lên tiếng còi xe.
Anh ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, ở phía sau một chiếc xe màu trắng có rèm che, cửa xe mở ra, bước xuống là một người phụ nữ trong bộ quần áo trắng đồng màu.
Cô lắc lắc đầu tóc dài lượn sóng, đung đưa chiếc eo nhỏ nhắn tiến về phía anh, khẽ gõ lên cửa kính xe.
Anh quay cửa kính xe xuống. "Có chuyện gì sao?"
"Không nhận ra em sao?" Người phụ nữ áo trắng nhìn anh mỉm cười, tháo đôi kính mát xuống, để lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Anh nhất thời giật nảy cả mình…
"Vân An?"