Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Mộc Thư Đồng cứ như vậy nhìn người trước mắt, khóe miệng kia hơi nâng lên, ánh mắt kia long lanh, sống mũi kia đẹp đẽ, làn da kia trắng nõn, hợp với mái tóc xoăn dài kia, thật rất đẹp. Đó là một loại hấp dẫn rất khác biệt, khiến lòng cô không thể yên lặng, cũng là một loại hấp dẫn trí mạng, thúc giục hành động của mình. Cô không tự chủ được liền nghiêng thân đi, nhân lúc Chu Ý Nhiên nàng không kịp đề phòng nhanh chóng hôn một cái trên đôi môi ngọt ngào ấy. Tiếp theo lại đỏ mặt như trái hồng, cô phát ngây dại một hai giây, sau đó nhẹ giọng nói một câu: " Vậy tôi đi trước " - rồi chạy ra khỏi biệt thự.

Chu Ý Nhiên nàng cũng đứng hình mấy giây, nhớ đến chuyện gì vừa xảy ra, ngón tay nàng lướt qua môi của mình, một nụ cười liền in ở trên mặt. Hôm nay cô trưởng thành, cũng trở thành thiếu nữ, cũng biết hồi hộp. Đã từng là một đứa trẻ phản nghịch, mà nay có thể hiểu biết mà lại mềm lòng, sẽ xấu hổ, bất quá bộ dạng xấu hổ lại thật đáng yêu. Có lẽ, bây giờ cô càng khiến cho nàng thích hơn nhiều. Nàng thích ý nằm trên ghế sofa, những ủy khuất lúc vừa rồi đều không coi là cái gì, chỉ cần có thể khiến cho bảo bối nhích nhà nàng nhích lại gần nàng một chút, vậy là đủ rồi.

Mộc Thư Đồng vội vã chạy về nhà, vừa vào cửa cô liền nhìn thấy gương mặt âm trầm của ba mình.

" Nhóc con, tới đây cho ba ".

" Ba, chuyện gì ạ? " - Mộc Thư Đồng nhìn ba mình một cái, ấm ức đi tới, cô e dè đẩy người mẹ mình, ngồi xuống bên cạnh bà.

" Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?Con với Vũ Phong tại sao lại gây gổ? Lại còn đánh nhau, ra thể thống gì đây? " - Mộc lão gia bắt đầu nghiêm túc dạy bảo.

" Thể thống gì? Ba đi hỏi chị ấy đi, con luôn biết giữ chừng mực " - Mộc Thư Đồng ấm ức trả lời, chỉ cần vừa nghĩ tới từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cùng chị gái mâu thuẫn, thế nhưng ba mẹ lúc nào cũng dạy bảo cô, trong lòng cô lắm lúc không thoải mái, lại vô cùng khó chịu.

" Còn mạnh miệng. Trở về phòng tự kiểm điểm cho ba " - Mộc lão gia là một người đầy quyền uy, bất kể là ai không nghe lời mình, dù cho là đứa con gái ông thương yêu nhất cũng không ngoại lệ. Thật ra, việc ông nghiêm túc dạy dỗ cô thường xuyên là bởi vì ông rất yêu thương cô. Còn đối với con gái lớn, Mộc Vũ Phong tính tình ác liệt, tuyệt đối giống ông, nếu mà dạy bảo quát mắng con gái thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh mất.

" Ba, chuyện con tát chị ấy, là con không đúng, con có thể đi xin lỗi, nhưng mà con sẽ không tự kiểm điểm. Con không sai " - Mộc Thư Đồng đứng lên, chỉ cần nghe được việc phải tự kiểm điểm, lửa giận trong lòng liền bốc lên nhưng người đối diện trách phạt cô lại là ba cô nên cô phải kiềm chế lại cơn giận.



Mộc phu nhân thấy con gái phản ứng mạnh liền kéo vạt áo của cô, sau đó nhẹ nhàng nói với chồng mình: " Hai cha con không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Cũng chỉ là chị em có chút mâu thuẫn thôi mà, để cho hai đứa tự giải quyết là được. Anh cần gì phải bận tâm, tụi nhỏ cũng lớn rồi ".

Mộc lão gia cũng coi là một người chồng tốt, vì vậy nghe vợ nói một câu, chỉ nhỏ giọng ho khan rồi lại nhìn con gái mình: " Mau đi xem Vũ Phong một chút, cái đứa nhỏ này, chỉ làm người khác phải bận tâm ".

Mộc Thư Đồng bĩu môi, đang muốn đáp lời liền thấy mẹ mình cho một cái ánh mắt, vì vậy cũng không muốn lý luận cùng ba nữa. Dù sao từ lúc lên trung học, cô cùng ba mình liền bắt đầu không hợp, vậy nên bớt tranh cãi một chút cũng tốt. Cô trực tiếp đi vào phòng chị gái mình liền thấy chị gái đang ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, sửa sang lại dung nhan. Cô bước tới sau lưng chị gái, nhẹ giọng nói một câu: " Chị, em xin lỗi ".

Mộc Vũ Phong giống như không nghe thấy, tiếp tục chải mái tóc dài của mình. Mộc Thư cắn cắn môi, nghĩ một chút liền cười nói: " Chị của em đẹp thật nha, không cần trang điểm đã hút hồn như vậy, quả thật không hổ danh là đệ nhất hoa khôi của trường năm xưa ".


Mộc Vũ Phong tiếp tục không nhìn, cánh tay lui về phía sau đẩy ra khoảng cách giữa hai người. Mộc Thư Đồng dĩ nhiên biết chị gái mình vẫn còn tức giận. Mỗi lần dụ dỗ người này đều là chuyện vô cùng nhức đầu, nhưng mà nếu như không dụ dỗ, trong lòng lại không bỏ được. Dù sao chị gái vẫn luôn yêu thương cô, mặc dù có lúc sẽ rất bá đạo nhưng là chỉ cần cô muốn cái gì, chị ấy cũng sẽ chiều cô. Mộc Thư Đồng bậm môi một cái, sau đó bày ra bộ mặt dày, gục đầu lên vai còn vòng tay ôm lấy chị gái, hì hì cười nói: " Chị xinh đẹp hào phóng yêu quý của em, nói chuyện với em một cái đi, lạnh băng như vậy làm gì, sắp biến thành bà la sát mặt lạnh rồi, không tốt đâu ".

Mộc Vũ Phong bị Mộc Thư Đồng ôm, lại còn kèm theo giọng nói làm nũng, tức giận cùng ủy khuất trong lòng thoáng giảm bớt một chút. Đối với cô, nàng chưa bao giờ lâu được, cô có thể trở về dụ dỗ nàng đã là không tệ. Nếu là trước đây, không biết hai người chiến tranh lạnh bao nhiêu ngày nữa. Nàng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô, làm bộ không vui nói: " Còn trở lại làm cái gì? Không ở bên cạnh chăm sóc cô ta sao? ".

" Nhưng mà chị tức giận, còn khóc lợi hại như vậy, mà em cũng có chút không đúng, cho nên em trở về xin lỗi chị " - Mộc Thư Đồng cô lại tiếp tục mặt dày.

" Không cần. Em muốn làm gì thì làm đi, đừng tới phiền chị nữa " - nàng còn tưởng rằng cô sẽ dỗ ngọt mình mấy câu, không ngờ chỉ có một câu xin lỗi xem như xong chuyện. Nếu không phải cô tát nàng một cái, đoán chừng mấy ngày tới nàng cũng sẽ không thấy cô.

" Chị, đừng giận em nữa mà, chị người lớn không chấp trẻ con. Nếu chị vẫn cảm thấy tức, vậy trả cho em một cái tát là được ".

" Em ... " - lửa giận của Mộc Vũ Phong nàng mới vừa chìm xuống lại nổi lên, nhưng mà ủy khuất nhiều hơn tức giận, mũi đau xót, nước mắt lại đi ra: " Em đi ra ngoài, chị không muốn nhìn thấy em ".

Mộc Vũ Phong quay đầu lại khiến mái tóc mới vừa chải gọn gàng liền bị rối, ở trong gương cũng không nhìn rõ mặt. Mộc Thư Đồng thấy chị gái khóc, thế nào cũng không hiểu cô nói sai cái gì, vì sao tâm tư cứ khó đoán như vậy đây. Không còn biện pháp, phải tiếp tục dụ dỗ, nếu không cô thật sự phải đi tự kiểm điểm. Cô cầm lược nhẹ nhàng tỉ mỉ chải tóc cho chị gái, sau đó cầm khăn giấy lau nước mắt kia, nhẹ giọng dụ dỗ: " Chị, chị đừng khóc nữa, em là em gái của chị chứ có phải mẹ chị đâu, em làm sao biết cách dỗ chị đây? Chị lại không thích ăn kẹo, không thì em đi mua kẹo ngay cho chị ăn rồi ".

" Haha... em... ghét " - rốt cuộc thì Mộc Vũ Phong cũng bị Mộc Thư Đồng chọc cười, lần đầu tiên nàng phát hiện đứa em gái bảo bối của mình còn có mặt này. Không nhịn được xoa xoa gương mặt kia, hơi nâng lên khoé miệng, bất quá vẫn là lộ ra vẻ giận dỗi.


Mộc Thư Đồng thấy chị gái cười, trong lòng nhất thời cũng buông lỏng không ít, sau này cô sẽ không chọc chị gái khóc nữa, nếu không hậu quả thật không tốt: " Aigoo, rốt cuộc chị cũng cười, vậy em công thành tốt đẹp rồi ".

" Chứ bộ em muốn thất bại lui binh sao? " - Mộc Vũ Phong dở khóc dở cười trả lời một câu, nhu tình nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi: " Đồng Đồng, có phải em rất ghét chị không? ".

" Chị quả thật rất đáng ghét, chả ai thích, ai nhìn cũng chán ".

Mộc Thư Đồng cười nói, thế nhưng một giây sau đó, bàn tay Mộc Vũ Phong liền đưa tới cổ cô. Hai chị em liền vui đùa một chút như lúc nhỏ. Phong ba lần này vì vậy mà chìm xuống. Đối với Mộc Thư Đồng, việc cô dỗ ngọt lại được chị gái xem như đã trút gánh nặng trong lòng, cô sẽ không vì việc mình lỡ tay tát chị gái mà cảm thấy có lỗi nữa. Về phần Mộc Vũ Phong, dù sao thì Mộc Thư Đồng cũng là em gái nàng, còn là người nàng thương yêu hết mực. Cái tát đó, nàng cũng nên cho qua, để ở trong lòng làm gì cho mệt.

Rốt cuộc cũng đến ngày có kết quả báo cáo. Mặc dù mấy ngày nay trong lòng Mộc Thư Đồng cô có phần nóng nảy, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh hỏi mẹ kết quả báo cáo. Mà mẹ cô cũng không có nghi ngờ gì, giao cho cô tập phong thư rồi chạy vội tới phòng bếp nấu cơm. Tim đập thình thịch, cô trấn tỉnh tâm tình cầm tập phong thư đi về phòng, hai tay có chút phát run lấy ra kết quả bên trong. Khi cô xem xong, đầu tiên là ngẩn người một hồi lâu, tiếp theo là cảm giác hưng phấn tràn ngập ở trong thân thể khiến cho cô không thể không lớn tiếng cười, ở trong phòng phát điên nhảy nhảy, ngã đến trên giường lăn lộn mấy cái, tự mình nhẹ giọng lẩm bẩm: " Thật là con gái mình, thật là con gái mình. Mình có con gái, a, a, a... ".

Chỉ bất quá một tiếng gõ cửa đột ngột cắt đứt hưng phấn, cô vội vàng trấn an tâm tình kích động của mình, bình tĩnh mở cửa ra liền nhìn thấy mẹ mình đứng ở cửa phòng, mỉm cười hỏi: " Đồng Đồng, con ở trong phòng làm cái gì đấy? Mới vừa nghe chị Lý nói con sắp làm sập nhà ".

" A? Không có, không có, không có gì. Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm, cho mẹ đỡ mệt chút nha ".

Mộc Thư Đồng le lưỡi sau đó là kéo mẹ mình hướng phòng bếp đi tới. Cô vừa rửa rau vừa nói chuyện với mẹ mình mấy câu. Chẳng qua là trong lòng cô vẫn đang hỗn loạn, cô không cách nào tưởng tượng được việc Niệm Niệm thật sự là con gái mình. Mà con của cô lại do Chu Ý Nhiên nàng sinh ra thật sao? Có phải năm đó cô rất là phản nghịch mới xảy ra quan hệ với cô gái khác? Kí ức về bốn năm trước của cô, một chút cô cũng không nhớ gì cả.


Mộc Thư Đồng cô đi tới sau lưng mẹ mình, sau đó ôm lấy cổ bà, đầu tựa lên vai, nhỏ giọng hỏi: " Mẹ, có phải con đã từng rất phản nghịch không? Ví dụ như có mối quan hệ khi chưa lập gia đình gì gì đó hay sớm yêu cái gì đó ... ".

Trong lòng Mộc phu nhân lập tức run rẩy, đứa nhỏ này sao đột nhiên hỏi như vậy, chuyện năm đó bà suy nghĩ một chút cũng đã phát sợ. Con gái nhỏ của bà ngày ấy ngay cả tính mạng cũng không cần chỉ vì muốn bảo vệ tình yêu trái với luân lý kia. Bà cùng chồng mình làm sao chịu mất đi đứa con bảo bối đây, có thể có được sự tốt đẹp như bây giờ, bà cũng nên cảm tạ ông trời. Mộc phu nhân cưỡng chế nhịp tim đập mãnh liệt, như thường ngày từ ái cười cười, quay đầu lại, ấn nhẹ cái trán cô hù dọa một cái: " Sớm yêu cái đầu con, không nghĩ lung tung, đứa nhỏ này ... ".

" Haha ... " - Mộc Thư Đồng giả cười hai tiếng, mặc dù mẹ cô không nói cái gì, nhưng mà cô cảm giác được mẹ tựa hồ đang giấu điều gì đó, bất quá cô cũng lười đi nghiên cứu kỹ. Chuyện đã qua coi như tìm trở về thì có thể như thế nào đây. Bây giờ ít nhất cô đã xác định được một sự thật, đó chính là cô cùng Chu Ý Nhiên nàng thật sự từng có chuyện xưa, Niệm Niệm chính là chứng minh tốt nhất.





*** Chuyên mục tâm sự 😂 ***

Chương này Nhiên Nhiên xuất hiện ít quá, Niệm Niệm không xuất hiện luôn. Hai mẹ con nhà này cute lắm, ăn hiếp Đồng Đồng là giỏi hà 😂😂😂

KLQ: Đáng ra hôm chủ nhật tui post rồi. Mà hôm ấy Meow công khai người yêu. Thuyền Hương Khuê gặp bão lớn 😅 Cái tui đi tránh bão mấy ông ạ 😅





Số tui sao đó mấy ông, thuyền nào tui chèo cũng phong ba bão táp hết 😅 Đầu tiên là MinYeon. Lúc Yeon quen LDG, tui nói tui chèo bất chấp. Và giờ Long ca đã về bên Long tẩu rồi 😂😍😂.



Thứ hai là anh chị ba. Thuyền này ngược lắm man. Tui phải đi tàu ngầm để tránh tổn thương ấy.





Thứ ba là BossJin. Anh nhà "thê" nhi đầy đủ 😂. Vậy mà tui vẫn chèo mới ghê 😂😂😂