Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 33




Mộc Thư Đồng tới công ty Chu Ý Nhiên nàng, đi qua đại sảnh, nghênh ngang tiến vào thang máy. Có lẽ quen với việc tự do ra vào công ty của chị gái nên cô quên mất đây không phải là công ty nhà cô. Vì vậy khi sắp vào thang máy, một cô gái mặt đồ công sở, tiến tới, lễ phép lên tiếng: " Xin hỏi, quý ông... áh, cậu đến tìm đồng nghiệp nào hay đã có hẹn trước? " - sự thật chàng trai trẻ gì đó ơi, cậu có thể đừng ăn mặc lịch lãm như vậy được không, hại nàng xấu hổ không biết gọi sao mới phải.

Mộc Thư Đồng nhìn cô gái trước mặt, gương mặt thanh tú, nói chuyện lịch sử, trên người còn mặc đồ công sở gọn gàng có vẻ như là lễ tân liền nhoẻn miệng cười đáp lời: " Tôi đến tìm Chu Ý Nhiên, chị chỉ cho tôi tầng lầu của chị ấy là được, tôi sẽ tự mình nhanh lên đó ".

" ....... " - nữ lễ tân hít sâu một hơi tránh lúng túng, chăm chú nhìn Mộc Thư Đồng. Chàng trai trẻ này nói chuyện thật thong dong, hơn nữa còn gọi thẳng tên sếp lớn, chẳng lẽ quan hệ của hai người họ có gì đó bất thường. Nhưng chàng trai trẻ này thật sự quá trẻ đi, rực rỡ như ánh mặt trời vậy đó. Nếu như thật sự là người yêu của sếp lớn, vậy chẳng phải sếp lớn của nàng ứng với câu 'trâu già khoái gặm cỏ non' hay sao?! Nữ lễ tân liếc nhìn Mộc Thư Đồng, luyến tiếc dời mắt đi, trong lòng sinh ra hảo cảm, miệng cong lên mĩm cười: " Cậu theo tôi qua bên này, tôi sẽ gọi điện thông báo cho trợ lý của Chu tổng, đây là chức trách của tôi, cậu thông cảm ".

" Ừm, được " - Mộc Thư Đồng nghe nói vậy cũng không tiện cự tuyệt, mặc dù không thể làm cho Chu Ý Nhiên nàng ngạc nhiên nhưng đằng nào cũng là có thể gặp nàng. Cô đi theo lễ tân đến sofa đại sảnh ngồi chờ, khi nữ lễ tân gọi xong thì quay quá nói với Mộc Thư Đồng là phải chờ thêm một chút vì Chu tổng không có ở trong văn phòng. Mộc Thư Đồng lúc này ngược lại không vội, cô mĩm cười gật đầu rồi rất tự nhiên dựa lưng vào sofa móc điện thoại ra chơi. Chẳng qua nữ lễ tân có chút kiềm chế không được bản thân, hở ra một xíu thì lại liếc nhìn Mộc Thư Đồng cô, mà cô thì không để ý, chỉ chú tâm vào trò chơi, kia sống mũi thẳng tắp, hòa cùng đôi môi đỏ mận, gương mặt sắc nét, làn da trắng mịn, nhan sắc cực phẩm, trời sinh hấp dẫn dị thường.

" Uống chút nước đi " - nữ lễ tân đi qua đưa ly nước, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, mặt của nàng không tự chủ được mà đỏ lên.

Mộc Thư Đồng vốn không để ý gì, chỉ tiện tay cầm ly nước rồi nói cảm ơn, mà nữ lễ tân lại bị hành động tùy ý này của cô hấp dẫn, hé miệng cười khanh khách, hỏi: " Cậu là sinh viên? ".

" Ừhm ".

" Vậy cậu có bạn gái chưa? ".

" Hả? " - Mộc Thư Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, cô gái này cũng quá bạo dạn đi, chẳng lẽ những cô gái thành thị đều bạo dạn như vậy?! Chỉ là ánh mắt cô ấy cũng quá kém rồi, Mộc Thư Đồng cô là con gái hàng thật giá thật nha!!

" Ha ha ... " - nữ lễ tân che miệng cười, ánh mắt như lóe sáng chăm chú nhìn Mộc Thư Đồng: " Thật ngại quá, là tôi quá đường đột ".

Mộc Thư Đồng cười cười, xua tay đáp lời: " Không sao ".

" Vậy cậu có bạn gái chưa? " - một vẻ mặt đầy chờ mong muốn biết đáp án.

Mộc Thư Đồng bị ngượng người một chút, sau đó tính trả lời thì đúng lúc Chu Ý Nhiên nàng đi cùng khách xuống sảnh. Hôm nay, nàng có khách hàng lớn nên đích thân dẫn khách đi tham quan công ty, tiện thể tiễn khách ra về. Khi nàng vừa đi vào cửa lớn thì đột nhiên nghe tiếng ở sảnh chờ vọng lại, nữ lễ tân công ty nàng đang tiếp chuyện vui vẻ với ai đó, nhưng mà chỉ cần nhìn bóng dáng thôi thì nàng cũng dư sức biết người đó là ai đó đó nhà nàng rồi, mặc dù ai đó đó mặc đồ rất trung tính nhưng mà làm sao có thể qua được một cái liếc nhìn của nàng. Nàng liền bước tới chỗ hai người đang trò chuyện vui vẻ kia, nữ lễ tân nhìn thấy sếp lớn bất giác cương cứng người nghiêm trang, nháy mắt không ngừng ra hiệu cho Mộc Thư Đồng, mà Mộc Thư Đồng vốn không để ý, miệng còn cười hì hì: " Vậy chị thử đoán xem tôi có bạn gái chưa? ".

" Em tới đây làm gì? ".

Một giọng nói lãnh lẽo vang lên sau lưng, Mộc Thư Đồng quay quắt đầu lại liền nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Chu Ý Nhiên nàng, có vẻ như là nàng đang mất hứng.

" Em là đến đưa ... ".

Chu Ý Nhiên nàng không để Mộc Thư Đồng nói hết câu liền cắt đứt lời cô, đưa mắt liếc nhìn nữ lễ tân, thanh âm lãnh đạo vang lên: " Thời gian làm việc chứ không phải thời gian nói chuyện phiếm. Lần này xem như là giờ nghỉ trưa nên tôi không truy cứu, nhưng tôi tuyệt đối không muốn thấy lần thứ hai " - lời vừa dứt, nàng liền liếc mắt nhìn cô, giọng nói đầy lãnh lẽo: " Còn em, theo tôi ".



Chu Ý Nhiên nàng tao nhã xoay người bỏ đi.

Mộc Thư Đồng vội vàng chạy theo nàng, còn không quên ở sau lưng nhỏ giọng: " Chu Ý Nhiên, chị có ý gì đây? Em có đắc tội gì với chị đâu mà chị làm mặt lạnh với em ".

Chu Ý Nhiên nàng không để ý tới cô, âm trầm đi về phía trước. Sau khi vào thang máy chuyên dụng, nàng khoanh hai tay trước ngực, tựa vào một bên, hoàn toàn không để ý tới cô. Mộc Thư Đồng biết vợ của cô đang bực mình với cô, không khí xung quanh đều hạ xuống âm, muốn đem cô lạnh đến đóng băng luôn. Mộc Thư Đồng mấp máy môi mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chu Ý Nhiên nàng, hỏi: " Chị giận hả? ".

Chu Ý Nhiên nàng lúc này mới liếc nhìn cô, đánh giá cô từ đầu đến chân, miệng lại cong lên cười: " Một thân tây trang lịch lãm. Rất soái, tựa như mặt trời chói mắt, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Như thế này làm sao không hấp dẫn các cô gái trẻ nảy mầm tương tư cho được. Còn khiến con gái người ta chủ động ngỏ lời làm bạn gái cơ mà ".

" Hả??? " - Mộc Thư Đồng chăm chú nghe Chu Ý Nhiên nàng nói liền thành thật nghiền ngẫm nửa ngày trời, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra lời nói làm người ta không giận không được: " Chị sẽ không phải vì em tự ý mặc đồ của chị mà giận em đó chứ? ".


Chu Ý Nhiên nàng bị Mộc Thư Đồng chọc tức muốn chết, cô là khờ thật hay đang giả điên với nàng đây hả?!!! Vì vậy, khi thang máy vừa mới 'ding' một tiếng tới nơi, nàng một câu cũng không nói, liền xoay người đi ra, một mạch hướng về phía văn phòng, tiếng giày cao gót gõ lên nền nhà phát ra thanh âm thật vang dội.

Mộc Thư Đồng vội vã chạy theo sau, vừa đi vừa kêu: " Chu Ý Nhiên ... Nhiên ... Vợ ơi ".

Ngay khi tiếng gọi thứ ba vang lên, Chu Ý Nhiên nàng mạnh mẽ quay đầu lại, trừng mắt với cô. Mộc Thư Đồng thức thời liền lập tức ngậm miệng lại. Chọc cho vợ giận với chọc cho con gái giận, hậu quả nhận phải đều như nhau, đều rất nghiêm trọng á!

Chu Ý Nhiên nàng trực tiếp tiến vào văn phòng của mình, Mộc Thư Đồng rối rít chạy theo sau. Hai nữ thư kí của nàng vừa lúc muốn đi ăn trưa, liền nhìn thấy cảnh tượng sếp lớn của mình như cuồng phong cuốn vào phòng, hơn nữa còn có một người hấp tấp đuổi theo sao, mà người này còn là một soái ca tràn ngập thanh xuân. Trên gương mặt đẹp đẽ ấy xuất hiện nét phiền muộn, làm hai cô thư kí không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng, đôi tình nhân cãi nhau.

Đợi cho Mộc Thư Đồng bước vào, Chu Ý Nhiên nàng liền khóa cửa phòng lại, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lẽo vang lên: " Em tới đây làm gì? ".

" Em mang canh đến cho chị uống, không nghĩ tới chị không những chẳng cảm kích, còn bực bội em " - Mộc Thư Đồng đem gamelle để lên bàn trà, cô cũng bị oan uổng lắm chứ bộ, khi không lại làm mặt than cho cô xem.

Chu Ý Nhiên nàng ngồi vào ghế sếp lớn, tựa lưng ngẩng đầu nhìn bộ dạng của Mộc Thư Đồng, miệng nhoẻn cười: " Không bàn về vấn đề này. Em trước tiên ngồi xuống đi, chị muốn hỏi chuyện em ".

Nhìn nàng cười lạnh nói chuyện với mình, Mộc Thư Đồng hít một hơi thật sâu, cô thật sự không biết vì sao nàng lại giận cô đây. Nên cô chỉ đành nghe theo lời nàng ngồi xuống, lúc ngẩng mặt lên liền nhìn thấy nàng đối diện mình, cô cảm thấy áp lực rất mạnh, mặc dù cô không làm gì sai, lại ăn ngay nói thật, đường đường chính chính nhưng bây giờ đối diện nàng, làm cho cô có cảm giác như đang bị nghiêm hình thẩm vấn.

Chu Ý Nhiên nàng nhìn bộ dáng như lâm đại địch lại phải nhu thuận của cô, nàng bị nghẹn cả một bụng cười. Cái con người này nha, rất là nóng tính, nếu không phải người ngồi đây là nàng thì phỏng chừng cô đã choảng người ta tận trời rồi. Nàng hắng giọng một cái, sau đó nghiêm trang hỏi: " Em là nam hay là nữ? ".

Trong lòng Mộc Thư Đồng bộp chộp một tiếng, không hiểu nàng rốt cuộc là muốn gì đây, hay là muốn đem cô ra đùa giỡn. Nhưng mà chính mình làm nàng tức giận, Mộc Thư Đồng cũng biết mình không thể nói gì nàng, đành ngoan ngoãn trả lời: " Nữ ".

" Vậy tại sao lại ăn mặc trung tính đến mức nhìn qua như nam sinh ".


" Huyết khí dâng trào ".

" Bỏ nón xuống ".

Mộc Thư Đồng mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng phải nói 'được' một tiếng rồi thành thật cởi nón xuống.

Đôi mắt xinh đẹp của Chu Ý Nhiên sớm đã tràn ngập ý cười nhưng vẫn thản nhiên nghiêm giọng ra lệnh: " Xoã tóc ra hết cho chị ".

" Biết rồi " - ai đó đó bực tức, đè thấp âm thanh xuống trả lời, sau đó nghe lời tháo buộc tóc ra, mái tóc mềm mượt liền trượt dài qua vai.

Chu Ý Nhiên nàng vươn tay ngọc ra, ngoắc ngoắc Mộc Thư Đồng lại, đồng thời thanh âm yêu mị cũng khẽ vang lên: " Em lại đây ".

Mộc Thư Đồng bị nụ cười của Chu Ý Nhiên nàng câu dẫn đến ngây ngốc, liền giống như người rối, đi theo mệnh lệnh của nàng.

Đợi khi cô tới gần, Chu Ý Nhiên nàng liền kéo cô lại, hôn lên môi cô. Hai tay thì nắm lấy hai tai (👂) cô, nhẹ nhàng xoa nắn: " Được rồi, chị không giận em nữa nhưng mà em phải viết bản cam kết cho chị ".

" Hả? Giề? " - Mộc Thư Đồng lùi lại vài bước, bộ dáng như động vật nhỏ giương nanh khi gặp nguy hiểm: " Chu Ý Nhiên, chị hiếp người quá đáng. Bổn đại nhân không đồng ý, đồng thời kịch liệt phản đối. Chuyện này, không có khả năng ".

" Thật sự không có khả năng?! " - nàng hơi hiếp mắt lại, lông mi cũng rung lên dương dương tự đắc. Bộ dáng lãnh đạm khiến cho người khác vô lực phản kháng.


Mộc Thư Đồng vội vàng quay đầu đi chỗ khác, hai tay siết chặt, hệt như chiến sĩ lẫm liệt hi sinh vì nghĩa lớn: " Phải, sĩ khả sát bất khả nhục. Dù thế nào đi nữa, em cũng nhất định không làm chuyện mất mặt như vậy, hừ ".

" Tốt lắm, vậy chị hỏi em, chị là gì của em? ".

Mộc Thư Đồng bị Chu Ý Nhiên nàng xoay người lại, buộc cô trực diện đối mặt với nàng. Mộc Thư Đồng không còn cách nào khác nên đành phải cuối đầu, im lặng nửa ngày trời mới mở miệng lí nhí trả lời: " Chị là vợ của em ".

" Ừhm, rất đúng. Vậy chị hỏi em tiếp, rốt cuộc là vợ quan trọng hơn hay là mặt mũi quan trọng hơn ".

" Chị ..., chị ... " - giọng nói của ai đó đó đã bắt đầu run run, khó trả lời.

Chu Ý Nhiên nàng cũng không có ý tha cho cô, giọng điệu phát ra về tình về lí đều không cho phép cô kháng cự: " Bảo bối đầu heo nhà ta, em nhất định phải trả lời vấn đề này của chị, chúng ta đã xảy ra quan hệ vợ chồng, em không thể chối bỏ trách nhiệm, em không thể bỏ chị được ".


Mộc Thư Đồng bị nàng nói đến cứng họng, mặt đỏ bừng lên xấu hổ, qua nửa ngày sau mới phủ phục trả lời: " Được, em viết ".

" Như vậy mới ngoan chứ " - Chu Ý Nhiên nàng vươn tay xoa xoa gương mặt cô, giọng điệu phát ra lúc này vô cùng vui vẻ lại pha trộn sự làm nũng: " Nhưng mà em còn chưa trả lời vấn đề của chị nha, chung quy là vợ của em quan trọng hay mặt mũi của em quan trọng hơn? ".

Mộc Thư Đồng muốn bạo phát, thở phì phò nhét lớn: " Vợ ".

Chu Ý Nhiên nàng ngược lại rất vui vẻ, hôn một cái lên mặt cô, sau đó đi lại bàn trà thưởng thức món canh tình yêu mà bảo bối nhà nàng làm cho nàng.

Mộc Thư Đồng ngồi vào bàn, suy nghĩ nửa ngày cũng không viết ra được một chữ, cô nhìn về phía Chu Ý Nhiên nàng, thấy nàng thảnh thơi ăn canh, lâu lâu lại nhìn về phía cô, mi mắt chớp động, bộ dạng phi thường đắc ý. Mộc Thư Đồng ảo não, hướng nàng trả giá: " Chu Ý Nhiên, em không viết được không? Dù gì, những việc mà em hứa, em đều nhất định làm được ".

" Không được ".

Nhìn Chu Ý Nhiên nàng lắc đầu, khoát tay, tiếp tục ăn canh, cô thở hắt ra, nhỏ giọng: " Vậy chị nói cho em biết, em phải viết như thế nào ".

" Được, vậy em nghe cho kĩ nha. Thứ nhất: 'Không có sự đồng ý của chị, tuyệt đối không được ăn mặc kiểu nhìn qua cứ tưởng nam sinh'. Thứ hai: 'Bất luận là ai hỏi em vẫn còn độc thân hay không, em đều phải trả lời em đã có vợ rồi'. Thứ ba: 'Tất cả mọi việc đều phải nhất nhất làm theo sự sắp xếp, an bài của vợ, sai thì nhận lỗi, không được vòng vo chối tội'. Thứ tư: 'Nếu có một ngày em không thể chịu đựng được nổi, muốn phản kháng, mời xem lại điều thứ ba'. ".

" Chị ... chị ... " - Mộc Thư Đồng nhìn về phía Chu Ý Nhiên nàng, tay run run như muốn ném banh chành cây viết, nhưng rốt cuộc cô cũng không làm, chỉ đập mạnh một cái 'bộp' lên bàn, nghiến răng nghiến lợi rít: " Bản đại nhân không viết, chị có thể làm được gì chứ ".

" Em có thể lựa chọn không viết nhưng em nên biết, chị sẽ đem chuyện này nói với con. Nói cho con biết em không nghe lời làm cho chị giận, hơn nữa còn khi dễ chị, hung ác với chị " - Chu Ý Nhiên nàng càng nói thanh âm càng nức nở mang theo ủy khuất, mắt cũng ẩn ẩn chứa lệ.









22:50 24/07