Thời đại tiến bộ, ông chủ công ty nhà đấu giá, cũng học được cách làm việc qua mạng, không bao lâu liền gửi địa chỉ nhà đấu giá cho Cam Mạn Mai.
Người có đồ vật muốn giám định giống Cam Mạn Mai cũng không ít, mỗi ngày nhà đấu giá đều phải tiếp đãi rất nhiều người.
Có được địa chỉ, Đỗ Hùng Hoa đón người xong liền trực tiếp lái xe tới địa chỉ công ty đấu giá.
Nhưng mà bọn họ vừa mới xuống xe, liền đụng phải hai người Đỗ Khanh và Tống Gia Thành cũng vừa bước xuống xe taxi.
Cam Mạn Mai vốn đang khẩn trương che chở túi xách da của mình, Trần gia viên là một điểm du lịch của thành phố Vân, có không ít du khách lui tới, bà sợ người khác sẽ không cẩn thận đụng phải túi của mình.
Tuy rằng bà đã bọc vòng ngọc bằng cả một hộp giấy, nhưng bà vẫn không yên tâm được.
Nhưng mà Cam Mạn Mai vừa nhấc mắt liền thấy hai người quen thuộc, vội vàng cao giọng hô: “Tiểu Hạ, Gia Ngôn.”
Đỗ Khanh vừa quay đầu lại liền thấy xe nhà mình, cô trả xong tiền xe, cùng Tống Gia Thành bước nhanh tới trước mặt cha mẹ, vẻ mặt bát quái hỏi: “Sao cha mẹ lại ở chỗ này.”
Vẫn đang là thời gian đi làm, Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa phải đang ở đơn vị mới đúng, sao lại xuất hiện ở phố đồ cổ.
Nói đến này, Cam Mạn Mai liền có một bụng lời nói, không đợi chồng mở miệng, và liền vội vàng nói: “Còn nói nữa, còn không phải vì cái vòng ngọc của tiểu Ngôn sao, từ sáng tới giờ, làm mẹ lo lắng hãi hùng.”
Cam Mạn Mai lại lôi kéo con gái kể lại mọi chuyện một lần, Tống Gia Thành ở một bên cũng nghe rõ ràng.
Hai bên đều biết mục đích hôm nay của nhau, vừa lúc Cam Mạn Mai muốn tớ nhà đấu giá giám định vòng tay, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành lập tức liền quyết định đi theo.
Tống Gia Thành trong lòng cũng thập phần xin lỗi, nguyên bản hắn chỉ muốn tặng một ít lễ vật cho cha mẹ tiểu Hạ, nhưng hắn chưa suy xét toàn diện mọi thứ, thế nhưng làm dì Mai bị kinh hách như vậy.
Còn chuyện Cam Mạn Mai nói muốn đi giám định vòng tay, Tống Gia Thành cũng không ngăn cản, giá cả vòng ngọc này hắn cũng đoán được trong lòng, dù ở Khánh triều, cũng được coi như trân bảo, ở hiện đại bởi vì một số lý do lịch sử, cho nên rất nhiều trân bảo đều lưu lạc ở nước ngoài, cho nên giá cả vòng tay ở hiện đại sẽ không kém hơn Khánh triều, tuyệt đối sẽ cao hơn.
Rốt cuộc dù chỉ nhìn tỉ lệ cùng phẩm chất của vòng ngọc đã rất hiếm thấy trên thế gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-117-di-giam-dinh-2.html.]
Kết quả giám định cũng trong sở liệu của Tống Gia Thành, trực tiếp trả một mức giá trên trời ---- 7000 vạn.
Ông chủ Trần của công ty đấu giá còn nói thẳng, nếu Cam Mạn Mai nguyện ý phối hợp với công ty bọn họ để tổ chức bán đấu giá, giá cả còn sẽ cao hơn nữa, nếu có thể gặp người biết hàng, cũng có khả năng bán được trên trăm triệu.
Bởi vì vòng ngọc này còn là đồ cổ, còn giá trị lưu truyền, cho nên giá cả sẽ cao hơn trang sức bằng ngọc bình thường một chút.
Vòng ngọc định giá cao, phí giám định cũng mất mười mấy vạn.
Ông chủ Trần cũng nói, nếu Cam Mạn Mai nguyện ý để bọn họ thay mặt bán đấu giá vòng ngọc, thì không cần trả phí giám định, chờ bán đấu giá thành công, bọn họ chỉ rút lại 1% phí thủ tục.
Nhưng mà sau khi biết giá cả của vòng tay, Cam Mạn Mai cũng chỉ muốn nhanh chóng trả chiếc vòng ngọc hù chếc người này cho Tống Gia Thành, sao có thể cầm đi bán được.
Cũng trách bọn họ không có hỏi thăm tình huống rõ ràng đã tới đây, cho nên mới không biết phí giám định lại đắt như vậy, hiện giờ dù đau lòng, cũng chỉ có thể cắn răng trả.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Khanh thông minh, vội nói tuy rằng bọn họ không tính toán bán vòng ngọc, nhưng lại còn có thứ khác muốn bán, cho ông chủ xem một chút, nếu vừa lòng thì có thể miễn phí giám định cho bọn họ không.
Ngọc bội và trâm ngọc Tống Gia Thành cầm bừa tới, so ra tuy kém vòng ngọc tặng Cam Mạn Mai, bất quá ngọc bội của hắn cũng đều dùng dương chi ngọc tạo thành, dù hiện tại kém vòng tay phỉ thúy, nhưng hai khối ngọc bội, hai cái trâm ngọc định giá xong tới tới hơn tám trăm vạn.
Ông chủ Trần nghĩ trong tay Tống Gia Thành hẳn còn có thứ tốt, coi như cho hắn một ân tình, còn mau luôn năm thỏi kim nguyên bảo hắn mang theo.
Một thỏi kim nguyên bảo 25 vạn, năm thỏi 125 vạn, so với giá lúc trước Đỗ Khanh bọn họ bán ở trấn nhỏ thì cao hơn rất nhiều.
Bởi vì Tống Gia Thành không có thẻ ngân hàng, cho nên hắn trực tiếp bảo ông chủ Trần gửi vào thẻ ngân hàng của Đỗ Khanh.
Anan
Nhận được thứ tốt từ Tống Gia Thành, lúc rời đi ông chủ Trần cũng không có nhắc lại chuyện phí giám định.
Chuyện này không thể nghi ngờ làm Cam Mạn Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phí giám định mười mấy vạn tuy rằng bà có thể trả được, nhưng cứ như vậy trả đi thì cũng rất đau lòng.