Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 131






Sau sự kiện xung đột trong khám bệnh nửa tháng, bác sĩ Đỗ một lần nữa trở lại bệnh viện số 1 thành phố Vân, vừa tiến vào bệnh viện đã tạo một trận oanh động không nhỏ.

Đương nhiên, ngọn nguồn oanh động chỉ có một phần nhỏ là từ Đỗ Khanh, dù vụ việc đó ở bệnh viện rất lớn, bệnh nhân cũng chỉ trong bệnh viện vài ngày thì xuất viện, chỉ có bệnh nặng mới ở lại bệnh viện lâu, chỉ có nhân viên y tế vẫn luôn ở bệnh viện.

Vụ việc lần này, không chỉ giới hạn trong thành phố Vân, thậm chí còn nổi tiếng trên internet, cũng lên cả hot search.

Trước kia ở bệnh viện số 1 thành phố Vân, mọi người đều biết khoa sản có một bác sĩ tuổi trẻ, lớn lên đặc biệt xinh đẹp thì thôi, năng lực cũng không tồi.

Nhưng vụ tranh chấp lần này thật sự quá lớn, phòng lại nhiều, Đỗ Khanh lại không phải người hướng ngoại hay giao tế với người khác, trừ bỏ liên hoan trong khoa, liên hoan khác cũng không lộ mặt, cho nên những người trong khoa khác ở bệnh viện, tuy rằng phần lớn đều biết cô, nhưng cũng không quen thuộc.

Sau vụ xung đột chữ bệnh này, Đỗ Khanh lại nổi tiếng ở bệnh viện,

Cô mới bước một chân vào bệnh viện, bác sĩ và y tá gặp trên đường đều quan tâm dò hỏi thương thế của cô.

Mặc kệ nói như thế nào, được đồng nghiệp quan tâm, Đỗ Khanh vẫn rất vui vẻ.

Nhưng nếu mắt của các cô ấy không tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tống Gia Thành, thì cô còn vui hơn nữa.

Đỗ Khanh còn chưa tới khoa sản, tin tức cô quay lại bệnh viện đã được truyền khai trên diễn đàn bệnh viện.

Đến quầy y tá của khoa sản, y tá quen biết Đỗ Khanh còn nhướn nhướn lông mày với cô.

Nhìn y tá Tưởng Sảng đang làm mặt quỷ với mình, Đỗ Khanh cười hỏi: “Tiểu Tưởng, cô gặp tôi vui quá nên mất khống chế biểu tình luôn sao.”

Nói xong Đỗ Khanh xoay người lấy 6 ly trà sữa trong tay Tống Gia Thành đặt lên quầy y tá.

Trà sữa là Đỗ Khanh dựa theo số lượng y tá trong khoa để mua, ca ngày có năm y tá trực, cộng thêm một y tá trưởng, sáu ly trà sữa vừa đủ.

Kỳ thật đối với người không hiểu về ngành y thì thường cho rằng bác sĩ và y tá là quan hệ cấp trên cấp dưới, cho rằng ý tá là cấp dưới của bác sĩ, bình thường phải làm việc theo sắp xếp của bác sĩ.

Kỳ thật không phải, bác sĩ là bác sĩ, y tá là y tá, hai người thuộc hai bộ phận khác nhau, cũng không tồn tại quan hệ cấp trên cáp dưới gì, chỉ có quan hệ hợp tác.

Ở khoa, có thể quản lý y tá chỉ có y tá trưởng, bác sĩ cũng không có quyền trực tiếp quản lý y tá.

Anan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-131-toi-benh-vien.html.]

Đỗ Khanh có quan hệ rất tốt với y tá trong khoa, có lẽ do mọi người tầm tuổi nhau, rất nhiều có đề tài chung để nói chuyện.

Đỗ Khanh 26 tuổi làm bác sĩ cũng được xem như tuổi trẻ tài cao, nhưng so với y tá, cũng đã bị xem như khá lớn tuổi.

Nhìn Đỗ Khanh cười đến vui vẻ, Tưởng Sảng cũng không kịp nhìn người đàn ông phía sau, vội vàng kéo cô vào phòng y tá.

Đỗ Khanh chậm nửa nhịp mới phát hiện không đúng, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy.”

Tưởng Sảng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đau đầu nói: “Tiểu Hạ, chị muốn tới bệnh viện sao không nói trước một tiếng.”

“Chị nói xem chị quay lại vào hôm nào mà chẳng được, cố tình chọn ngày hôm nay?”

“Hôm nay làm sao vậy.” Đỗ Khanh hoang mang.

Tưởng Sảng hạ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày đứa bé kia xuất viện, người nhà kia đều tới, lúc này đang ở trong văn phòng, nói là sản phụ về nhà thì tình huống không tốt, đang ở bên trong cãi cọ với bác sĩ đó, một hai phải lôi kéo bác sĩ đi về nhà xem bệnh cho sản phụ đó.”

Tưởng Sảng cảm thấy Đỗ Khanh sớm không tới muộn không tới, cố tình lại tới bệnh viện hôm nay, cũng không biết có phải có nghiệt duyên với nhà kia hay không.

“Này, này thật đúng là.” Đỗ Khanh cũng rất bất đắc dĩ.

Nguyên bản cô định tới bệnh viện vào ngày hôm qua, nhưng Tống Gia Thành phải đi làm chứng minh thư, nên trì hoãn một ngày, không nghĩ tới hôm nay lại không khéo như vậy, gặp phải gia đình này.

Tống Gia Thành quen Đỗ Khanh cũng được một thời gian, chuyện này hắn cũng đã nghe cô nói qua, giừo nghe vậy cũng thập phần khẩn trương, vội vàng hỏi: “Nếu không hôm nay chúng ta đi về trước.”

Người nhà kia chính là một đám bệnh tâm thần, gặp bọn họ thật sự không phải một chuyên gì đáng vui vẻ.

Tống Gia Thành không lên tiếng, Tưởng Sảng đã biết đây là một soái ca, tuy rằng trên đầu đội mũ lưỡi trai, nhưng hắn vẫn lộ hơn phân nửa khuôn mặt mà.

Lúc này Tống Gia Thành nói chuyện, Tưởng Sảng mới phát hiện hắn chẳng những đẹp trai, giọng nói cũng rất hay, một giây liền làm lỗ tai người ta muốn mang thai.

Tưởng Sảng kéo kéo áo Đỗ Khanh: Lộ vẻ mặt hóng chuyện hỏi: “Vị này là……”

Nghe nói người một nhà kia hôm nay cũng tới bệnh viện, tâm thần Đỗ Khanh có chút hoảng loạn, nếu không phải Tưởng Sảng hỏi đến, cô cũng quên giới thiệu hai người với nhau.