Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 215






Còn không phải là một cái hộp thôi sao? Ai cầm mà không được? Nếu quá nặng, bọn họ rất vui lòng phục vụ nhóm chủ tử, Đỗ cô nương đang bình thường sao tự nhiên nói tức giận liền tức giận rồi?

Hơn nữacông tử bọn họ có nói cái hộp kia rất nặng, rõ ràng là suy nghĩ vì Đỗ cô nương, nghĩ như thế nào cũng không có điểm gì không tốt, sao lại chọc người ta tức giận rồi?

Kỳ thật Đỗ Khanh vừa rồi chính là bị Tống Gia Thành gióa huấn một đống lúc trước mà không được tự nhiên, chưa thể điều chỉnh được cảm xúc, cho nên mượn chuyện nhỏ phát tiết một chút, tuy rằng sau khi yêu đương cô trở nên tùy hứng hơn chút, nhưng cô cũng không phải loại người không nói đạo lý, nhìn thấy hắn chạy theo mình thì cô cũng không còn khó chịu nữa.

Lúc sau Tống Gia Thành chủ động nắm lấy tay Đỗ Khanh, cô cũng không cự tuyệt, trực tiếp thuận theo bậc thang hắn cho mà đi xuống, Tống Gia Thành cũng không thẳng nam đến mức cho rằng cô vì chuyện không được cầm hộp quà mà tức giận, cũng không làm chuyện ngu xuẩn là đưa hộp quà cho cô cầm.

Cho nên khi hai người Tống Hải và Tống Châu đuổi tới, lại nhìn thấy hai người đang tay nắm tay đi cùng một chỗ, Tống Hải và Tống Châu cố ý thả chậm bước chân, không quấy rầy bầu không khí của hai người, bọn hắn không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

Đó! Tình cảm vợ chồng son người ta tốt như vậy, bọn họ đang lo chuyện bao đồng rồi.

Khi Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đến chủ viện, Tần thị đang cùng Thanh Đào ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, trước mặt hai người đều đặt một đĩa sứ, trong đĩa chính là bánh mì pho mát mà hai người Đỗ Khanh mang về.

Đại hôn Tống Linh Tâm sắp tới, Tần thị làm mẹ cả đúng là phải quan tâm không ít chuyện, Thanh Đào làm mẹ ruột tất nhiên cũng rất quan tâm chung thân đại sự của con gái, không muốn xảy ra một chút sai lầm nào, cho nên trong khoảng thời gian này số lần bà tới chủ viện nhiều lên không ít.

Bất quá Thanh Đào là một người đặc biệt thức thời, mỗi lần tới chủ viện đều chọn lúc Tống Quốc công không có mặt, rất sợ người khác cho rằng bà nhân dịp hôn sự của con gái, tới chủ viện tranh sủng cùng chủ mẫu.

Thanh Đào rất thỏa mãn với cuộc sống của bản thân hiện tại, vốn dĩ một nhà già trẻ của bà đều là người hầu Tần phủ, đời đời kiếp kiếp đều là mệnh nô bộc, bà được tiểu thư coi trọng, được nâng lên làm thiếp thất của lão gia, Tần gia trả lại lương tịch cho cha mẹ huynh đệ của bà, về sau còn đẻ cha bà lên làm chưởng quầy cửa hàng, bà biết tất cả việc này đều là nên mặt tiểu thư mà an bài.

Mấy năm nay tuy rằng bà không được lão gia coi trọng, nhưng chi phí ăn mặc của Thanh Hà viện vẫn rất tốt, phu nhân chưa từng khắt khe ở phương diện này, hơn nữa phu nhân thương tiếc bà không được lão gia sủng ái, nhật tử cũng cơ khổ, cho nên từ khi đại cô nương lên làm Hoàng Hậu, phu nhân còn chủ động yêu cầu lão gia tới Thanh Hà viện vài lần, tuy rằng số lần không nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức làm bà phòng không gối chiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-215-vua-long.html.]

Bất quá hôm nay lại không phải do Thanh Đào tự tới đây, mà do Tần thị cho người tới viện kêu bà lại đây chơi mạt chược.

Trong khoảng thời gian này Thanh Đào cùng Tần thị chơi mạt chược không ít lần, cho nên bà cũng không nghĩ nhiều, thu thập xong liền tới chủ viện.

Cơ hồ Thanh Đào vừa tới thì Đỗ Khanh bọn họ cũng đến, lúc này Tần thị nhìn thấy bọn họ, lập tức nở nụ cười: “Mới vừa nhắc tới hai đứa thì hai đứa liền tới, Xuân Phong đi lấy cho công tử và Đỗ cô nương một cái bánh, bánh mì sữa.”

Thấy nha hoàn bên cạnh Tần thị xoay người muốn đi, Đỗ Khanh vội vàng xua tay nói: “Dì Tần, cháu không ăn đâu, cháu mới vừa ăn bữa sáng, lúc này ăn không vô nữa.”

Hơn nữa buổi sáng ăn bánh mì pho mát thì quá ngấy.

Tống Gia Thành cũng mở miệng nói: “Con cũng không cần, Xuân Phong rót cho ta ly trà nóng là được.”

Anan

Thấy hai người đều không ăn, Tần thị cũng không nghĩ nhiều, tự nghĩ bọn họ ở hiện đại đã ăn quá nhiều, cho nên cũng không kiên trì.

Vốn Đỗ Khanh định đem lễ vật tới cho Tống Linh Tâm, nhưng hôm nay nàng không tới chủ viện, cho nên cô chỉ có thể đưa lễ vật giao cho Thanh Đào, cô đặt hộp quà tới trước mặt Thanh Đào, nói: “Dì Thanh, đây là hạ lễ mà cháu chuẩn bị cho Linh Tâm muội muội, phiền dì giao cho nàng giúp cháu.”

Thanh Đào nghe vậy vội vàng đứng dậy cảm tạ: “Hôm nay Linh Tâm nha đầu không có tới, làm khó cô nương còn nhớ rõ nàng, ta thay nàng cảm ơn Đỗ cô nương trước.”

Đỗ Khanh cười cười không nói thêm cái gì, Tần thị thấy cô còn chuẩn bị lễ vật cho Linh Tâm, lập tức cảm thấy vừa lòng gật gật đầu.

Làm việc chu đáo có lễ nghĩa, là người thích hợp quản gia, phía trước Tần thị nghe con trai nói người ở bên kia có phong cách hành sự hoàn toàn khác ở Khánh triều, bà còn lo lắng Đỗ Khanh là người tùy ý, chỉ làm việc mình thích.

Khi ở chung Tần thị cũng phát hiện, nha đầu tiểu Hạ này tuy rằng rất kính trọng bọn họ, nhưng cũng không quá thân cận, lúc ấy bà bởi vì chuyện chung thân đại sự của con trai cuối cùng cũng có hy vọng mà cảm thấy cao hứng, cũng không rảnh suy nghĩ quá nhiều, lúc ấy bà nghĩ có gì không ổn thì về sau có thể chỉ dạy từ từ, chỉ cần con trai có thể giống người bình thường cưới vợ sinh con, chuyện gì bà cũng có thể thỏa hiệp.