Hắn nhịn không được mở to hai mắt, trong chốc lát kinh ngạc đến không biết phản ứng thế nào. Hắn không hề nghĩ rằng nàng lại nhìn thấy hắn a!
« Ta tự nói với chính mình là phải tin tưởng ngươi, cho nên ta không hỏi cũng không nhắc tới. Nhưng ngươi tại sao lại gạt ta, nói là hôm nay cả ngày đều ở bên ngoài làm việc ? Ngươi vì sao lại nói dối, vì sao không dám nói thật chứ ? »
« Chi Yên…… »
« Nữ nhân kia là ai ? Ta không bao giờ muốn hỏi ngươi như vậy, lúc nào cũng muốn tin tưởng ngươi, ngươi có biết hay không ? Nhưng tại sao lại muốn nói dối, lừa gạt ta ? »
Nàng vừa nói vừa khóc, đột nhiên không chịu đựng được việc dựa gần vào hắn như vậy, giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn muốn rời xa hắn, nhưng lại bị vòng tay hắn kiên định giữ chặt, không cho nàng có cơ hội rời khỏi.
« Có thể nghe ta giải thích được không ? » Tề Sóc thở dài trầm giọng nói.
Nàng khóc đến mức mặt đỏ lự lên hết, cái mũi cũng hồng hồng, im lặng hít hít cái mũi khóc thút thít, không lên tiếng trả lời.
« Thật xin lỗi đã nói dối ngươi. » Hắn vừa giải thích vừa giúp nàng lau lệ « Ta vốn tưởng……Quên đi, nếu đã bị ngươi bắt gặp, ta đành nói thật với ngươi vậy, ta giúp ngươi mở 1 văn phòng làm việc mới, bên trong do ta thiết kế là để tặng cho ngươi, tháng sau có thể khai trương. »
Quan Chi Yên đột nhiên ngẩn người, nàng khiếp sợ đến không thể nhúc nhích, đầu trống rỗng. Thiết kế phòng làm việc ? Tháng sau có thể khai trương ?
« Ngươi…… » Nàng ngơ ngác nhìn hắn, không tin nổi.
« Ta cứ tưởng sẽ làm cho ngươi 1 phen vui mừng bất ngờ, không nghĩ lại làm cho ngươi hiểu lầm, hại ngươi đau lòng, thật xin lỗi ? » Hắn rút ra 2 mẩu khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng hối lỗi.
« Những gì ngươi nói là thật sao ? » Quan Chi Yên không chuyển mắt, nhìn hắn chằm chằm lên tiếng tra hỏi, vẫn có chút cảm giác khó có thể tin nổi.
« Nếu ngươi không tin lời ta nói, hiện giờ ta có thể mang ngươi đến xem qua văn phòng mới. » Hắn nói.
Lập tức nàng lắc đầu thật mạnh, rồi cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Nàng cảm thấy thật mất mặt, việc không tin hắn còn chưa tính, thế mà nàng còn hiểu lầm hắn bắt cá hai tay.
« Thật xin lỗi. » Nàng nhìn hắn nói.
« Là ta nói dối trước nên cũng thể trách ngươi hiểu nhầm. » Tề Sóc lắc đầu nói.
« Thật xin lỗi. » Nàng nói thêm 1 lần nữa.
Hắn nâng mặt nàng lên, ôn nhu vô cùng thân thiết hôn môi nàng, làm nàng không còn cảm thấy tự trách mình nựa, trong đầu chỉ còn ý niệm ngọt ngào là hôn hắn thôi.
Hắn ngẩng đầu, lưu luyến khẽ liếm liếm đôi môi ngọt ngào của nàng rồi hỏi « Có muốn đi xem văn phòng mới của ngươi không ? Nó cách đây không xa lắm, chỉ tốn 5’ đi bộ thôi. »
Hai mắt nàng mơ màng, đôi môi đỏ mọng nửa ngẩn lên nhìn hắn, 1 lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, mới hiểu lời vừa rồi hắn nói.
« Bây giờ sao ? » Quan Chi Yên hỏi.
Hắn gật đầu.
Nàng do dự lắc đầu.
« Vì sao ? » Hắn có vẻ ngạc nhiên hỏi, còn nghĩ nàng sẽ nhanh chóng gật đầu đòi đi.
« Hiện tại mặc ta rất khó coi lắm đúng không ? Mắt sưng đỏ hết lên rồi đúng không ? Ta không muốn ra ngoài để bị xấu mặt a. » Nàng chu miệng nói.
Tề Sóc khóe miệng khẽ nhếch, nhịn không được cười khẽ.
« Vậy mỹ nữ tóc dài nói chuyện với ngươi lúc đó rốt cuộc là ai vậy ? Nhân vật quan trọng sao ? » Nàng tò mò hỏi.
« Cô ấy tên là Trương Đình, cũng là thiết kế sư, bất quá là thiết kế rất giỏi. » Hắn nói cho nàng « Ta từng cùng nàng hợp tác vài lần, lần trước có nghe nói nàng muốn đi du học để nghiên cứu sâu hơn, cho nên ta mới liên lạc với nàng ấy, hỏi chuyện này có thật hay không, nếu là thật có hay không nguyện ý sau khi học xong trở về công ty ta làm việc. »
« Thật sao ? »
Hắn gật gật đầu.
Không nghĩ tới trong hai tuần vừa qua, hắn vừa bận rộn trăm việc mà còn vì nàng làm chuyện này, nàng cảm thấy rất cảm động.
« Lúc nào ngươi bắt đầu tiến hành chuyện này ? »
« Ngày thứ ba sau khi ngươi rời khỏi công ty cũ. »
Nàng khiếp sợ trợn to hai mắt, bởi vì việc quét dọn kia mà hiểu lầm cãi vả hết hai ngày, hắn cơ hồ là không có ngơi nghỉ, ngay từ đầu vì việc của nàng mà vất vả.
« Vì sao ? Làm sao ngươi biết ta sẽ không quay về [Kết nối ý tưởng mới], hoặc tìm việc ở công ty thiết kế khác ? » Nàng hỏi.
« Ta cũng không có nghĩ nhiều đến vậy, chỉ biết ngươi tuyệt đối có thể 1 mình đảm đương công việc, lại không quen bị bó buộc, không bằng vì chính mình làm việc, vì tin tưởng quan niệm của mình mà làm việc. » Hắn nói.
« Tin tưởng ? » Quan Chi Yên nhìn hắn.
« Mục đích ngươi làm thiết kế sư không phải là kiếm tiền, cảm giác hạnh phúc mới là những gì ngươi muốn gửi gắm trong những thiết kế của mình không phải sao ? » Hắn mỉm cười.
Lòng nàng chợt nóng lên như có lửa đốt, kích động đến không nói thành lời, hắn như vậy lại biết tất cả động lực cùng mục đích mà nàng thiết kế chính là vì muốn những người ở trong đó có cảm giác được hạnh phúc.
« Ngươi làm sao có thể biết được ? » Hốc mắt nàng ửng đỏ lên tiếng hỏi.
« Bởi vì ta hiểu rõ nàng, bởi vì ta yêu nàng. Ngốc. » Hắn hôn môi nàng.
« a. »