Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi - Chương 19




« Quan tỷ, ngươi vẫn chưa về sao ? » Tiểu Dương ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ rồi mở miệng hỏi. Đã sắp đến 10h đêm rồi.

« Công việc hiện tại còn làm chưa xong, tối nay ta ở lại. » Chi Yên không ngẩn đầu lên nói.

« Ngươi đã liên tục tăng ca 1 tuần rồi, Quan tỷ. » Tiểu Dương nhịn không được cất tiếng nhắc nàng.

Nàng ngẩn đầu hơi sửng sốt, nhìn về phía hắn.

« Vậy sao ? Ta đã tăng ca liên tục 1 tuần rồi sao? » Nàng thì thào nhẹ giọng tự nói với mình, cái chính là khoảng thời gian này thật đặc biệc, nàng đã đâm đầu vào công việc điên cuồng, không nghĩ rằng đã trôi qua 1 tuần rồi.

« Đúng vậy. » Hắn ra sức gật đầu « Cho nên hôm nay chỉ cần đến đây thôi, sớm về nhà nghỉ ngơi 1 chút cho tốt có đúng không ? » Hắn khuyên bảo.

« Ta cũng muốn thế nhưng hiện giờ ta còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn tất a. » Nàng nhìn 1 bàn đầy văn kiện rải rác chất chồng lên nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

« Cho dù có tiếp tục thì vẫn chưa làm xong mà không phải sao ? Nếu đã như vậy, ngày mai tiếp tục vẫn tốt hơn mà. » Hắn nói.

« Ngươi không phải giám đốc nên mới nói như vậy. » Quan Chi Yên mỉm cười nói « Có chút công việc đã đồng ý hoàn thành đúng hẹn thì cho dù có thức suốt đêm cũng phải đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, đây là vấn đề chữ tín. »

« Nhưng theo ta được biết, gần đây không có văn kiện hay công việc nào cần phải vội hoàn thành không phải sao ? »

« Chính xác nhưng Bách Huệ không ở đây, công việc của ta đột nhiên tăng lên gấp đôi rồi, nếu không tăng ca xử lý như đã nói thì không phải sớm hay muộn gì cũng sẽ thành văn kiện khẩn cấp hay sao. »

« Nhưng Dương tỷ tuần sau sẽ trở về, không phải là vĩnh viễn không quay lại ! » Hắn nhịn không được lớn tiếng nói.

Nàng bị hắn làm cho hoảng sợ « Tiểu Dương ? »

« Thực xin lỗi Quan tỷ, ta không phải cố ý muốn lớn tiếng với ngươi như vậy nhưng ngươi thật sự làm cho người ta tức giận,ngươi có biết hay không ? » Biểu hiện của Tiểu Dương như có vẻ bằng bất cứ giá nào cũng phải nói « Ngươi có biết gần đây ngươi đã gần đi rất nhiều hay không ? Không ăn không uống, thân thể không thoải mái lại không đi bác sĩ, chỉ biết không ngừng làm việc, tăng ca tăng ca, làm hại mọi người đều lo lắng cho ngươi không thôi, còn phải sắp xếp cùng ngươi tăng ca nữa ? »

« Thực xin lỗi, ta không biết các ngươi ở lại tăng ca là vì muốn giúp ta. »

« Quan tỷ, cầu xin ngươi đó có được không ? Cho dù ngươi không suy nghĩ đến thân thể hay sức khỏe của mình, cũng phải thay ta cùng Tiểu Lí suy nghĩ 1 chút chứ. Tiểu Lí nói nếu hắn còn tăng ca mãi như vậy, bạn gái của hắn sẽ chia tay hắn mất. » Tiểu Dương cầu xin nói « Cho nên ngươi có thể làm ơn đừng tăng ca nữa được không, để ta đưa ngươi về nhà, hôm nay chỉ làm đến đây thôi ? »

Đều do hắn nói như vậy, nàng còn có thể nói khác đi được sao ? Quan Chi Yên nhẹ nhàng gật đầu.

« Vậy thì tốt quá. » Hắn không tự chủ khí sâu 1 hơi.

« Ngươi chờ ta 1 chút, ta đi thu dọn đồ đạc. » Nàng trả lời hắn.

« Tốt. »

Xem ra về sau này không thể cứ làm việc mãi ở văn phòng được rồi, phải đem công việc về nhà mới có thể tránh liên lụy đến mọi người. Quan Chi Yên nghĩ thầm trong lòng, kỳ thực thì như thế cũng tốt, đem công việc mang về nhà, nàng có thể làm đến mấy giờ cũng được, lại càng không cần phải suy nghĩ làm sao hoàn tất sớm công việc để không phải nửa đêm nguy hiểm đón taxi về nhà.

Sao nàng có thể ngốc như vậy a ? Phải sớm nghĩ đến biện pháp nhất cử lưỡng tiện này mới đúng.

Đem những bản thiết kế cuốn lại, bỏ vào ống đựng, rồi cầm 1 số tài liệu cần thiết cho vào túi, nàng đứng lên đi về phía Tiểu Dương nói « Xong rồi, có thể đi. »

Hắn gật đầu, hai người nhìn 1 lượt văn phòng sau đó đóng cửa khóa kỹ lại, cùng nhau đi ra cửa công ty, đến bãi đỗ xe.

« Quan tỷ, ta nhớ rõ hình như buổi tối ngươi chưa ăn gì đúng không ? Ngươi có muốn đi ăn rồi về nhà hay mua mang về ? » Tiểu Dương cho xe rời khỏi bãi rồi đột nhiên hỏi.

« Không cần, ta không thấy đói. » Nàng lắc lắc đầu.

« Không đói cũng phải ăn 1 chút mới được a, nếu không thì bệnh dạ dày của ngươi làm sao tiến triển tốt ? » Hắn nhăn mày nhăn mặt.

« Ta không biết ngươi lại hay lải nhải đến vậy nha. » Quan Chi Yên nhìn hắn trêu chọc 1 câu.

« Ta cũng đâu thích nói nhiều đâu, nhưng là do ngươi tuy tuổi có lớn hơn ta, năng lực so với ta cũng cao hơn, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn ta, lại hoàn toàn không hiểu biết không tự chăm sóc cho mình được. » Hắn nói xong đột nhiên khẽ thở dài « Tề tiên sinh thực vất vả. »

« Sẽ không. » Nàng trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói.

« Cái gì sẽ không ? » Hắn nhìn nàng 1 cái hỏi.

« Chúng ta đã chia tay rồi. » Nàng trả lời.

« Cái gì ?! » Tiểu Dương quát to 1 tiếng, xe đang chạy lạc cả tay lái, suýt đâm vào xe ở làn bên cạnh. Hắn nhanh chóng ổn định lại rồi quay đầu hỏi nàng lại lần nữa « Cái gì ? ».

« Ta với hắn đã chia tay rồi. »

« Điều này sao có thể ? Hai người các ngươi không phải sắp kết…… » Hắn đột nhiên ngậm miệng lại, nhớ tới việc này không thể tùy tiện nói được lại càng không thể nói bí mật này cho nàng biết.

Chính là hiện giờ tại sao lại thành như thế này nha ? Hại mọi người phải thật cẩn thận, [thảo mộc giai binh] (câu này nằm trong câu thành ngữ của người TQ xưa để nói tới những sự kiện về trận Phì Thủy => nguyên gốc cả câu là « Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh » ý nói quân Tần khi rút chạy sợ hãi đến mức nghe tiếng gió rít (phong thanh), hạc kêu (hạc lệ), nhìn thấy cây cỏ (thảo mộc) mà cũng tưởng là quân Tấn đang đuổi theo mình {nguồn}), chỉ sợ để lộ 1 chút thông tin hay gì cũng có thể phá hư hết thảy, ngay cả buổi tối khi ngủ cũng cảm thấy áp lực hai nhân vật nam nữ chính này nhưng chia tay sao ? Là giỡn chơi hay thiệt vậy ?

« Mau kết hôn sao ? » Quan Chi Yên ngẩng lên cười khổ « Là vì điều gì mà làm cho ngươi nghĩ tới chuyện không có thật như vậy ? »

Tiểu Dương không biết phải nói như thế nào, không thể nói cho nàng biết tất cả việc nàng sẽ kết hôn cùng với Tề tiên sinh, hôn lễ sẽ diễn ra vào tuần sau được, mọi người đều biết chỉ có nàng – tân nương là không biết gì a ?

Thật sự là hao tổn tâm trí , không biết hai người bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khó trách Quan tỷ gần đây rất hay buồn rầu không vui, mỗi ngày đều vùi đầu tăng ca, cũng không hề thấy Tề tiên sinh tới đón nàng tan tầm, thì ra nguyên do là bọn họ cãi nhau ầm ỹ rồi dẫn tới việc chia tay này.

Nhưng lần chia tay này có vẻ cũng không thay đổi nhiều đến đại cục sớm tới ? Dù sao hắn từ đầu tới cuối cũng chưa nghe thấy việc hủy bỏ hôn lễ a.

« Quan tỷ, ngươi không cần cảm thấy đau khổ như thế, theo ta thấy Tề tiên sinh rất yêu ngươi, không bao lâu hắn hết giận sẽ trở về bên cạnh ngươi thôi. » Hắn vội vàng an ủi nàng.

Quan Chi Yên lắc đầu, vẻ mặt nàng như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

« Phía trước đèn xanh đèn đỏ quẹo trái đi vào có 1 quán bán [đậu hủ thúi], ta đột nhiên muốn ăn [đậu hủ thúi], ngươi đồng ý chở ta đi chứ? » Bỗng nhiên nàng chỉ vào hướng trước mặt mở miệng nói.

« [đậu hủ thúi] ? » Vẻ mặt của hắn nhất thời nhăn nhó.

« Ngươi không dám ăn [đậu hủ thúi] ? »

Tiểu Dương không chút do dự ra sức gật đầu, hắn sợ chết khiếp cái hương vị này !

« Vậy thôi, quên đi. »

« Cám ơn ngươi. » Hắn lập tức tươi cười lộ ra vẻ mặt như tránh được 1 kiếp « Ngoại trừ những loại thức ăn có mùi vị như thế, ngươi không nghĩ đến việc muốn ăn cái gì khác sao, Quan tỷ ? »

« Thôi quên đi, ta về nhà tự mình nấu lấy mà ăn vậy. »

Nghe nàng nói như vậy, Tiểu Dương an tâm, dọc theo đường về cũng không nhắc lại chuyện ăn uống của nàng nữa, lái xe tiến thẳng đưa nàng về đến cửa nhà.

Sau khi xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn, Quan Chi Yên nhìn xe hắn rời đi, bất giác thở dài, Tiểu Dương dù sao cũng không phải Tề Sóc nha, làm sao biết được nàng căn bản là người không giỏi nấu nướng, còn tự mình nấu ăn gì chứ ?

[Đậu hủ thúi] a, Tề Sóc cũng rất sợ cái mùi này, luôn nói nó có mùi thiu thối. Nhưng ngay cả như vậy, chỉ cần nàng muốn ăn, hắn vẫn bịt mũi dẫn nàng đi, hoặc giúp nàng đi mua.

Tề Sóc……Nàng không nên lại nhớ hắn mãi như vậy, bọn họ đã chia tay rồi. Hắn đã rời khỏi nàng ra đi rồi.

Hốc mắt lại có điểm nóng lên. Cứ mỗi khi nàng nghĩ tới việc [Hắn đã rời khỏi nàng ra đi], nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, lần nào cũng như lần nào.

Nàng dùng sức trừng mắt nhìn, đem lệ thu lại, không cho nó chảy ra nữa.

Trong sách nói cảm xúc sản phụ cũng truyền tới thai nhi cũng như sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của nó, cho nên nàng không thể cứ khóc mãi như vậy, nhất định phải tận lực bảo trì tâm trạng thoải mái mới được.

Mỉm cười chào người bảo vệ, nàng vào thang máy hướng thẳng về căn hộ của mình, mở khóa đẩy cửa bước vào.

1 tuần trôi qua, căn hộ vẫn 1 mảng im ắng tối đen, nàng vào phòng khách bật đèn, rồi mở tivi, sau đó về phòng ngủ thay đồ tắm rửa.

Âm thanh từ tivi không ngừng truyền phát thông tin, xua đi không gian trầm tĩnh trong phòng.

Quan Chi yên tắm rửa xong rồi quay trở lại phòng khách, trước tiên nàng pha bình trà đặt trên mặt bàn phòng khách rồi uống lấy mấy ngụm, cuối cùng thì ngồi xếp bằng trên sofa, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Tivi vẫn tiếp tục được mở, đan xen với âm thanh lật tài liệu, từng trang từng trang, còn có tiếng đặt chén trà trên bàn thủy tinh. Trong đêm khuya, âm thanh trong phòng khách không ngừng vang.

Ngoài cửa sổ 1 mảng tối đen, đồng hồ trên trên tường nhảy từng giây từng phút, chén trà đặt lên hạ xuống thêm vài lần.

Người mệt mỏi ngồi trên sofa đã bắt đầu buồn ngủ, đang ngồi bất tri bất giác chuyển thành nằm xuống.

Tivi vẫn còn truyền tin, nhưng thiếu đi thanh âm của tài liệu, tiếng lật giấy cùng tiếng của chén trà chạm vào mặt bàn. Bỗng chốc tất cả đều trở nên tịch mịch.