Khi Diệp Thiểm Thiểm từ trong phòng bệnh đi ra, viền mắt vẫn còn đỏ hoe. Cậu âm thầm nhìn thoáng qua hai vệ sĩ ở cửa không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không biết có nghe thấy cậu ở bên trong khóc hay không.
Có điều sau khi khóc xong, cảm thấy mệt đến lã người, lại đói bụng nữa rồi, Diệp Thiểm Thiểm vừa nghĩ muốn đi kiếm gì đó ăn, nhẹ nhàng cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại. Nào ngờ mới xoay người đã nhìn thấy quản gia Hawke đứng ở đằng sau với vẻ mặt lo âu và đau lòng.
Thôi xong, mình lộ rồi.
Sau khi Diệp Thiểm Thiểm phản ứng lại, lập tức muốn tìm một cái bịt mắt đeo vào để che lại đôi mắt sưng húp, dù sao một thanh niên hai mươi tuổi đầu lại còn khóc sưng cả mắt như cô bé xem phim ngôn tình, mất mặt quá đi! Nhất thời cảm thấy không còn thể diện nữa, Diệp Thiểm Thiểm định xoay người mở cửa về lại phòng, đợi mắt hết sưng thì lại ra kiếm đồ ăn.
Nhưng cậu vừa mới hoàn thành động tác xoay người, thì lại nghe chú quản gia nhỏ giọng nói, "Diệp thiếu gia, trợ lý Lâm bảo kẹo bắp nướng trước đó chuẩn bị cho cậu đã bị rớt xuống đất, thế nên tôi đặc biệt chuẩn bị một cái nữa cùng với bữa khuya đơn giản, cậu có cần không?"
Tất nhiên là cần! Nếu không phải để ý Cung Việt đang ngủ trong phòng bệnh thì Diệp Thiểm Thiểm đã lớn tiếng trả lời rồi. Cậu từ bỏ kế hoạch trở về lối cũ, tức khắc xoay người lại ---- bạn đòi thể diện á hả? Uầy, sao lại quan trọng bằng đồ ăn chứ?
Thế là Diệp Thiểm Thiểm vui vẻ mang theo đôi mắt sưng húp, chuẩn bị đi theo chú quản gia đi ăn. Mới đi được hai bước đã dừng lại, hạ giọng nói với hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng, "Cung Việt đã ngủ rồi, không cho phép bất kì ai vào làm ồn anh ấy."
Nhìn thấy đối phương gật đầu, cậu mới tiếp tục hành trình đi theo chú quản gia tìm kiếm món ngon.
Nhưng mà hành trình tìm kiếm món ngon chỉ kéo dài trong vòng một phút, bởi vì nhà ăn nằm ở phía bên kia của tầng này, cách mỗi cái hành lang.
Bệnh viện Ưng Lập nơi mà Cung Việt đang ở là chuỗi bệnh viện cao cấp thuộc Cung thị, xưa nay nổi tiếng với an ninh nghiêm ngặt, thiết bị tiên tiến, phục vụ theo kiểu khách sạn, bác sĩ hàng đầu cùng với giá cả cao ngất ngưỡng. Nhưng không cản được những người nhiều tiền, phòng bệnh xa hoa đều được đặt trước đến cuối năm. Đặc biệt là các ngôi sao nữ càng thích đến đây, căn bản không quan tâm tới giá cả.
Diệp Thiểm Thiểm đã từng nghiên cứu lý do xảy ra hiện tượng này, sau khi trải qua nhiều lần quan sát thì phát hiện ra tầng hai mươi mốt này không mở cửa cho người ngoài là tầng riêng của Cung Việt. Luôn có rất nhiều sao nữ mơ ước vận may từ trên trời rơi xuống, gặp được Cung Việt ở ngã rẽ bệnh viện và rồi vừa gặp đã yêu, sau đó nảy sinh một chuyện tình rầm rộ, kết quả nếu gả được vào cửa hào môn của Cung thị thì không còn gì bằng.
Lúc Diệp Thiểm Thiểm vui vẻ chạy đi tìm Cung Việt rồi nói kết luận của chính mình cho đối phương. Nào ngờ chỉ nghe Cung Việt nói, "Đã vậy thì tôi nên lộ diện thêm vài lần nữa."
Diệp Thiểm Thiểm lập tức câm nín, quả nhiên vì tiền mà cả nhan sắc của mình cũng bán, khinh thường!
Sau khi đi ra từ phòng bệnh của Cung Việt, Diệp Thiểm Thiểm bước nhanh, lần đầu tiên cậu phát hiện ra hành lang giữa dãy phòng bệnh và nhà ăn lại dài đến vậy!
Còn chưa tới nhà ăn đã ngửi thấy mùi đồ ăn xộc vào mũi, đói đến mức tuyến nước bọt cũng bắt đầu tiết ra. Hít một hơi thật sâu, Diệp Thiểm Thiểm say mê, " Chú quản gia con thích chú quá! Toàn bộ đều là đồ ăn ngon, cá chép sốt chua ngọt, canh bao tử heo mề gà, tôm phỉ thúy, tôm khô xào bắp non, cá quế chiên, gà hấp muối!" Nói xong tên đồ ăn, cậu liền quẹo vào nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy trên bàn cơm đặt những món này.
Cậu cảm giác kỹ năng ngửi mùi đoán món của mình lại lên cấp, tự hào quá đi!
Trên mặt quản gia Hawke cũng mang theo ý cười, đi lên trước giúp Diệp Thiểm Thiểm kéo ghế ra, lại cẩn thận dọn ra bộ đồ ăn, rồi lùi về phía sau hai bước, một tay chắp sau lưng và làm tư thế 'mời', giọng nói ôn hòa, "Diệp thiếu gia, tôi cũng rất thích cậu, mời dùng cơm."
"Hi hi." Diệp Thiểm Thiểm cười rộ lên ngồi vào chỗ, cậu bưng một chén súp rau củ đậm đà lên uống một ngụm rồi tính gì tính, húp xong xuôi mới có sức nói chuyện với quản gia Hawk.
Điều đầu tiên cậu nhấn mạnh là, "Chú quản gia, ban nãy, ách, chuyện cháu khóc ở trong phòng bệnh, chú nhất định nhất định phải giữ bí mật nha, dù thế nào cũng đừng nói cho người khác biết nha chú." Đây dù gì cũng là vấn đề liên quan đến thể diện, "Hai vệ sĩ kia chắc cũng nghe được rồi, phiền chú nói với họ một tiếng giúp cháu luôn nha." Nói rồi còn làm động tác "Làm ơn".
Quản gia Hawke gật đầu, "Được, tôi sẽ giữ bí mật. Có điều cậu là vì Ngũ thiếu xảy ra tai nạn xe nên cảm thấy khổ sở và lo lắng, khóc là để bộc lộ chân tình, đó là điều rất bình thường, chúng tôi đều có thể hiểu mà, không cần phải che giấu đâu."
"......" Diệp Thiểm Thiểm có chút bất đắc dĩ, cậu là vì nhớ tới Cung Ấu Lê nên mới khóc đó được không? Nhưng mà cậu cũng không biết giải thích lí do như thế nào, rối rắm hai giây rồi bỏ qua, dù sao việc quan trọng nhất bây giờ chính là ăn cho đã.
Cậu vừa mới khóc á? Chắc chắn là không có rồi!
Vài miếng liền ăn xong một cái đùi gà, lau đi khóe miệng dầu mỡ, cậu mới nhớ tới, "Cung Việt hẳn là ngủ đến sáng mai mới tỉnh, ừm, vậy bữa sáng ngày mai ăn bánh bao súp* đi ạ, còn bữa trưa thì chuẩn bị món Ý."
*bánh bao súp còn được gọi là 'tiểu long bao' (xiao long bao)
Hai năm gần đây Cung Việt tương đối thích ăn món Pháp phiền phức muốn chết và ẩm thực dân dã lạ lùng của Úc. Nhưng Diệp Thiểm Thiểm nhớ rất rõ là lúc mình mới quen Cung Việt hầu như bữa nào cũng phải ăn món Ý, ăn muốn ói luôn. Khi đó chân ái của Cung Việt chính là món Ý đủ loại.
Vậy nên nếu ký ức dừng ở hơn bốn năm trước, khẩu vị chắc cũng thay đổi theo nhỉ?
Mình quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỉ, lại đắc ý ba giây.
Quản gia Hawke không hề phản đối, trực tiếp căn dặn nhà bếp thông qua hệ thống liên lạc nội bộ.
Sau khi ăn uống no nê, Diệp Thiểm Thiểm do dự lựa chọn giữa ở lại bệnh viện và về nhà, cuối cùng vẫn quyết định ở lại bệnh viện qua đêm. Dù sao Cung Việt mới xảy ra tai nạn xe cộ, lại mất trí nhớ rồi phải đối mặt với chuyện mẹ mình chết, nhiều kích thích như vậy nói không chừng nửa đêm còn mơ thấy ác mộng gì đó nữa chứ. Tuy rằng xác suất nhỏ đến gần không, nhưng nếu thực sự bất chợt thức dậy lúc nửa đêm, lại không có ai bên cạnh thì thật đáng thương.
Thế là Diệp Thiểm Thiểm ngân nga chuẩn bị về phòng bệnh, cảm thấy mình đúng là bé cưng yêu quý kim chủ.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, Diệp Thiểm Thiểm vốn định đi thẳng vào phòng trong, nơi đó là một phòng ngủ nhỏ mà quản gia Hawk đã thu xếp từ trước. Ngủ ở trong đó, nếu nửa đêm Cung Việt bị giật mình tỉnh lại, cậu cũng có thể nghe được.
Nhưng vừa mới nhẹ chân đi vài bước, đã nghe thấy giọng nói của Cung Việt vang lên trong bóng tối, "Diệp Thiểm Thiểm?" Giọng nói có chút khàn khàn, không biết có phải Diệp Thiểm Thiểm ảo giác hay không còn mang đôi chút âm mũi.
Diệp Thiểm Thiểm sửng sốt, trong đầu nghĩ tới một chuyện đáng sợ, chẳng lẽ lúc mình đi Cung Việt không có ngủ mà núp trong chăn trộm khóc?
Trời ạ, hình ảnh tưởng tượng ra ấy thật sự phá hỏng tam quan mà.
Đánh tan hình ảnh mình tưởng tượng ra, có lẽ do không gian tối quá yên tĩnh nên cậu vô thức hạ giọng, "Là em, anh vẫn chưa ngủ sao?" Giọng điệu rất ôn nhu.
"Cách" một tiếng, đèn ngủ nhỏ trên đầu giường sáng lên, ánh sáng ấm áp cung cấp một chút nguồn sáng cho toàn bộ căn phòng. Diệp Thiểm Thiểm nhìn sườn mặt bị hắt sáng của Cung Việt, chẳng hiểu sao lại hơi đau lòng. Tuy rằng cậu biết trái tim đối phương cứng như kim cương vậy, vốn dĩ không có chuyện gì có thể đánh đổ anh.
Nhưng đau lòng là đau lòng, không có lý do gì cả, vì thế Diệp Thiểm Thiểm thăm dò hỏi, "Có muốn em ở bên cạnh anh không?" Ý của cậu là Cung Việt có cần mình nói chuyện cùng không, hoặc là sau khi chờ Cung Việt ngủ cậu mới đi ngủ, kiểu vậy.
Nhưng sau khi nghe xong câu hỏi đơn giản dó, Cung Việt im lặng một cách kỳ lạ nửa phút rồi mới cử động. Chỉ thấy người đàn ông trên giường nhích vào trong, sau đó vén một góc chăn lên, "Lên đây đi." Giọng nói rất bình tĩnh, vẻ mặt ẩn trong ánh đèn mờ ảo, nhìn không rõ.
Diệp Thiểm Thiểm không hiểu, cái động tác này, ý là bảo cậu ngủ chung ư? Chẳng lẽ mình thật sự đoán đúng rồi, hiện tại Cung Việt rất cần người bên cạnh, thậm chí đến mức không dám ngủ một mình luôn sao?
Vì vậy sau khi mình ra ngoài, Cung Việt chắc chắn khóc thầm! Vừa nghĩ thế, Diệp Thiểm Thiểm không đành lòng từ chối.
Ấy, kim chủ uy vũ dũng mãnh nhà mình lần đầu tiên yếu ớt đưa ra yêu cầu như vậy, phải đồng ý mới được.
Vì thế Diệp Thiểm Thiểm trả lời, "Ừm được, để em đi đánh răng rửa mặt xong rồi vô ngủ."
Cung Việt nhìn Diệp Thiểm Thiểm đi vào trong toilet, trong chốc lát bên trong liền truyền ra tiếng nước cùng với tiếng khẽ ngân nga của Diệp Thiểm Thiểm.
Anh cúi đầu nhìn góc chăn đã vén ra, biểu tình có chút phức tạp ---- anh vốn chỉ là muốn thử một chút, người bên cạnh đều đã biết mối quan hệ bao nuôi của anh và Diệp Thiểm Thiểm, thế thì, giữa bọn họ có phát sinh quan hệ thực tế hay không, ví dụ như ngủ chung, hoặc là gì khác.
Không ngờ là thật sự ngủ chung.
Có được cái kết quả này, Cung Việt ngẫm nghĩ, nếu anh và Diệp Thiểm Thiểm quan hệ thân mật "mỗi ngày đều ngủ chung một chỗ" như vậy, vậy, liệu có sự phát triển hơn thế không? Hôn nhau, thậm chí giao lưu sâu hơn? Nếu như có, vậy mình nên làm sao đây?
Cung Việt hai mươi mấy năm qua không có hứng thú thử loại vận động nào đó, cảm giác mình đã gặp phải một vấn đề khó mà giải quyết.
Vì thế chờ Diệp Thiểm Thiểm thoải mái dễ chịu tắm xong sấy tóc đi ra, thì thấy Cung Việt vẫn duy trì tư thế trước đó không nhúc nhích, giống như là đang suy nghĩ đề khó nào đó.
Cậu tự rót cho mình một ly nước, nghĩ theo tư duy của Cung Việt rồi nói, "Ngày mai sau khi chúng ta về nhà, em sẽ giúp anh sắp xếp những sự thay đổi của cấp cao thuộc tập đoàn Cung thị trong hơn bốn năm qua, còn có quyết sách quan trọng mà anh cần phải biết, hoặc là yêu cầu rõ ràng của kế hoạch đang được tiến hành mà anh phải nắm rõ. Cũng như các thông tin về đối tác mới quen và những kẻ mới kết thù trong mấy năm qua. Nếu như vậy, anh chắc sẽ không mờ mịt vì mất đi ký ức mấy năm qua."
Vò mái tóc còn hơi ẩm, Diệp Thiểm Thiểm không khỏi lẩm bẩm, "Xem ra là một dự án lớn đây...." Ấy, nhanh như vậy lại tới lúc kiểm tra chỉ số thông minh của mình rồi.
Bởi vì trong phòng chỉ mở một cáu đèn ngủ nhỏ, cho nên Diệp Thiểm Thiểm đang uống nước không có chú ý tới, sau khi Cung Việt nghe cậu nói những lời này trong lòng phức tạp cỡ nào.
Diệp Thiểm Thiểm mặc bộ đồ ngủ chui vào trong chăn, sau đó nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái.
Cung Việt cảm giác được Diệp Thiểm Thiểm không ngừng nhích về phía mình, nghĩ nghĩ rồi duỗi tay cầm tay đối phương.
Theo tình huống thông thường, anh đoán trước khi anh không mất trí nhớ, có thể cả hai ôm nhau ngủ. Nhưng hiện tại anh chưa thể thích ứng được với kiểu ngủ đó, nắm tay ngủ đã là cực hạn anh có thể làm.
Diệp Thiểm Thiểm cảm giác tay mình bị nắm lấy, nghi ngờ mà chớp mắt, Cung Việt đây là bất an cỡ nào đến lúc ngủ cũng phải nắm tay mình. Với tinh thần đoàn kết hữu ái, Diệp Thiểm Thiểm cũng nắm tay Cung Việt rồi nhắm mắt lại.