Ngày hôm sau, tại biệt thự của Việt Bân.
Chu Khiết Lam hôm nay phấn khích lạ thường, cho dù là có làm gì đi nữa, cô vẫn cứ ngân nga bài hát tửu của mình.
Việt Bân cho dù có thấy chị mình như vậy thì cũng không quan tâm lắm, anh chỉ nghĩ đơn giản là : chắc cô có chuyện gì vui thôi.
“Em trai yêu quý ! Nói cho chị xem, mấy giờ rồi ?" Chu Khiết Lam nói, cô thật sự rất ít khi xưng hô với anh như thế này, nên anh có vẻ hơi bất ngờ.
“Chỉ mới có mười chín giờ ! Nhưng mà có chuyện gì xảy ra với chị vậy ?"Anh nhìn chị mình với ánh mắt kì lạ, có lẽ trong cuộc đời, số lần anh nghe cô nói thế chỉ khoảng bốn lần.
“..." Chu Khiết Lam im lặng, bây giờ cô phải tới nhà của “bé cưng" rồi, không rảnh để nói chuyện với anh.
Sau đó Khiết Lam đi vào nhà tắm, cô cũng không chú ý gì tới Việt Bân nữa : “Bà đây không rảnh để nói chuyện với kẻ tầm thường như ngươi !"
Khiết Lam khi đã vào nhà tắm rồi thì ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của mình, cô thốt lên : “Hây da ! Mình thật sự phải hóa trang để che đi cái dung mạo này sao ? Tiếc thật đó !"
Rồi cô tặc lưỡi vài cái. Vẻ nuối tiếc. Nhưng Khiết Lam không để cái vẻ đó trên mặt của mình lâu. Cô sau đấy liền điểm lên mặt mình vài đốm tàng nhan giả bằng bộ dụng cụ trang điểm mới mua, đội lên mái tóc đen mượt vốn có bằng một bộ tóc giả màu bạch kim, vậy là xong xuôi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Chào em ! Bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ trở thành gia sư của em !"
“Ừ, tôi biết rồi ! Chị cứ ngồi đó đi ! Đợi tôi chút đã !" Tuyết Nhi mang vẻ mặt lạnh lùng, nếu không vì bị Quốc Thiên ép buộc thì nó cũng chẳng thèm học với loại người như này.
“Hừm ! Thầy Chu là giỏi nhất, còn người này..."nó nói nhỏ nhưng vẫn để cho Khiết Lam nghe được vài từ.
Khiết Lam thì vẫn cố duy trì vẻ mặt đó, cô cười : “Vậy sao ! Em nhìn xem đây là gì !" cô giơ lên bản điểm thi đại học của mình, hầu như tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối, ngoại trừ môn Toán \- môn học cô ghét nhất.
Thế nhưng Tuyết Nhi cũng chỉ nhìn sơ qua, có vẻ như nó không quan tâm mấy đến cô.
Sau đó, Tuyết Nhi liền đi ra khỏi phòng. Khoảng chừng 5 phút sau, liền quay lại. Trên tay nó lúc này là vài ba quyển sách Toán mới toanh, coi bộ là chỉ mới mua hôm qua.
“Con mẹ nó ! Sao lại là môn Toán chứ !"Khiết Lam khi nhìn thấy mấy quyển sách đó thì chửi thầm trong đầu mình, gương mặt liền biến sắc.
“Có chuyện gì à ? Chẳng lẽ...." Tuyết Nhi nhìn thấy vậy liền cười thầm, hóa ra người này cũng chỉ thuộc hạng tầm thường. Vậy là nó đã có một cái lý do để không phải học với Khiết Lam.
“Không...Không có gì đâu ! Mà em đừng để tâm đến chuyện đấy nữa ! Ta bắt đầu học thôi !" Khiết Lam nghe thế liền đánh trống lãng, lo sợ Tuyết Nhi nghi ngờ. Nhưng cũng may cho cô là Tuyết Nhi thuộc kiểu người ai nói gì thì tin đó nên cô bé cũng không quá để tâm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau một tiếng đồng hồ chống chọi với môn Toán thì Khiết Lam lúc này cũng đã được giải thoát. Thời gian lúc này cũng chỉ còn ba mươi phút nữa là tan học vì thế nên Khiết Lam liền gấp rút thể hiện môn học mình giỏi nhất ngoại trừ môn Âm nhạc ra.
“Tiếng Anh dễ lắm đó ! Em cứ thử đi mà xem ! Chỉ cần thuộc công thức của mấy cái như The Past Simple, The Past Prefect thôi là được rồi !"
...
“Hây da....Đừng nói là em mất hết kiến thức cơ bản rồi a !"
...
“Con mẹ nó ! Đừng có mà đùa chứ !"
...
Khiết Lam lúc này cực kì tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy bức xúc đến như vậy. Cỡ tuổi của Tuyết Nhi bây giờ làm gì có ai không biết cả cái công thức đơn giản của The Present Simple cơ chứ ! Công việc này đối với cô cũng có thể cho là quá sức đi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Kết thúc giờ học, Khiết Lam liền đến phòng của Quốc Thiên. Đứng trước mặt hắn, cô nói vừa bất lực vừa có vẻ không tin vào mắt mình : “Nè Quốc Thiên ! Cậu có biết là Tuyết Nhi học kém môn Anh đến cỡ nào rồi không ?"
“Thì sao chứ ! Dù gì thì con bé cũng không gặp người nước ngoài ! Vậy thì giỏi tiếng Anh để làm gì chứ !"Quốc Thiên lúc đó đang sắp xếp lại đống tài liệu nên cũng chẳng quan tâm.
“..." Khiết Lam sau khi nghe mấy lời đó thì tức muốn hộc máu. Thật sự là cái tên lão đại này vô tâm hơn cô tưởng.
Nhưng sự thật thì hắn cực vô tâm với gia đình nhưng đối với Việt Bân thì hắn lại cực kì quan tâm, người gì đâu mà....Haizz...Chỉ có thể nói hai từ thôi : “Cạn ngôn !"