Quốc Thiên nghe Khiết Lam nói vậy liền không chần chừ nữa mà tiến hành “công việc" chính. Còn Khiết Lam thì lại tiếp tục xem free mọi thứ.
Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến sáng hôm sau....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Việt Bân tỉnh dậy bởi những tia sáng của Mặt Trời đang chiếu qua cửa sổ. Từ từ ngồi dậy, khó khăn lắm anh mới có thể lết người ra khỏi phòng.
Bây giờ điều anh cần nhất là được sống một cách yên ổn, không có sự dòm ngó của những người xung quanh sau một đêm dài mệt mỏi.
Nhưng trái lại, trên đường đi từ phòng của anh đến nhà tắm, anh đã nhận được biết bao nhiêu ánh mắt kì lạ, những nụ cười mỉm từ người hầu xung quanh. Dường như, mọi chuyện của của anh và Quốc Thiên đã bị họ biết hết.
Anh bước vào nhà tắm, nhìn lên chiếc gương soi, anh thấy, xung quanh vùng cổ mình, đâu đâu cũng có những vết “muỗi đốt".
Anh đứng dưới vòi sen, cố gắng rửa sạch mọi thứ nhưng không thể. Chuyện hôm qua làm cho anh như muốn độn thổ vậy :
“Ây da ! Thật là... Haizzz"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau khi bước ra từ trong nhà tắm, Việt Bân liền đi đến phòng khách. Vừa đến nơi, đập vào mắt anh là hình ảnh tên vô liêm sỉ đó ngồi thư thả trên ghế sô pha, tay cầm tách trà thong thả uống :
“A ! Em đã thức rồi sao, Tiểu Bảo Bối !"
“Anh...Anh....Cái tên vô liêm sỉ kia !" Việt Bân nói, hiện tại việc anh muốn nhất là được đánh chết cái tên kia.
“Thôi thôi ! Hai cái đứa này, thật là..." Chu phu nhân thấy thế liền cản lại, vừa cười bà vừa nói với anh và hắn.
Chu Khiết Lam cũng đứng gần đó, cố ngăn đi tiếng cười, cô tiếp lời : “Quốc Thiên à ! Một chút nữa, bà nội của chúng tôi sẽ đến đây, việc cậu cần làm là xây dựng một hình ảnh tốt trong mắt bà, nhớ đó !"
Việt Bân thẹn quá hóa giận, gương mặt anh đỏ bừng lên, rồi anh chẳng nói chẳng rằng mà tức giận đi về phòng riêng, bỏ mặt cái tên vô liêm sỉ kia ở đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Còn Quốc Thiên thì sao ? Ngay lúc này, hắn đang cảm thấy rất hài lòng, rốt cuộc thì đại thiếu gia Chu Việt Bân cũng thuộc về hắn.
Nhưng sự hài lòng đó trong lòng hắn cũng chẳng duy trì được bao lâu, ngay sau khi Việt Bân rời khỏi thì hắn đã nhận được một cuộc gọi từ Lục Ninh :
“Thưa lão đại, Phước Anh tiểu thư đang làm loạn tại Bạch gia !"
Tiếp theo đó là giọng của Sở Tiêu vang lên : “Cô ta còn làm đau Tuyết Nhi nữa thưa lão đại !"
Nhanh chóng, trong lòng hắn liền nổi lên một trận cuồng phong, hắn bây giờ cực kỳ tức giận. Dám làm đau đứa em gái mà hắn yêu quý nhất, người phụ nữ này quả là có lá gan to bằng trời.
“Giữ Lý Phước Anh lại, ta đến ngay đây !"
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ :
Ta có một điều muốn nói với các bạn :
Đó là cái kết mà các bạn mong muốn.
Về phần kết truyện, ta không biết nên để cho HE hay SE, vì ban đầu ta chỉ nghĩ đến nội dung của truyện như : làm sao Việt Bân gặp được Quốc Thiên, Tuyết Nhi có tình cảm với Khiết Lam....vv. Mà không chú ý vào phần kết thúc, vì vậy ngay lúc này đây, ta đang rất đắn đo suy nghĩ về phần kết truyện.
Ta có hai cái kết sau đây, mong các bạn lựa chọn :
Thứ nhất : chuyện tình của Việt Bân và Quốc Thiên kết thúc bằng một cái Happy Ending.
Thứ hai : trong một lần nào đó mà ta chưa nghĩ ra, Việt Bân vì đỡ đạn cho Quốc Thiên mà .... \(tự hiểu nhe\). Sau đó Quốc Thiên ra đầu thú với cảnh sát vì thanh niên này đã từng có một số tội danh như : giết người, buôn bán chất cấm...vv rồi cũng die.
Hết
Bình luận để cho ta biết các bạn thích cái kết nào hơn nha !