Quốc Thiên sau khi đã làm hỏng màn hình máy tính thì cũng sửa soạn đi ngủ, không còn vương vấn gì nữa...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, tại Bạch gia.
Đúng như lời Khiết Lam đã nói, khi mặt trời chỉ mới vừa ló dạng, Lý Phước Anh đã có mặt tại Bạch gia để làm loạn.
Lần này có lẽ là cô ta đã có một kế sách riêng để biến Quốc Thiên thuộc về mình, nhưng dù gì thì cũng phải nói luôn, nếu cô ta và Khiết Lam đều là nhà chiến lược gia, thì chắc chắn khi so tài, Khiết Lam sẽ giành phần thắng. Bởi, bản chất con người của Khiết Lam phải nói là rất quỷ quyệt, cô có thể hi sinh mạng sống của người khác chỉ để đoạt được thứ mình muốn, còn Phước Anh thì đơn giản hơn. Ả tuy gian manh nhưng lại không được quá thông minh, dễ dàng bị mắc mưu của Chu Khiết Lam.
Nhưng bỏ qua chuyện đó, thứ ta cần quan tâm lúc này chính là thái độ của Quốc Thiên. Khi hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần thì Phước Anh đã đến, nên hiện tại, hắn ta đang tự nhốt mình trong phòng tắm để chuẩn bị, sẵn sàng mọi thứ.
Xong xuôi, liền đi ra bên ngoài phòng khách...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Phước Anh lúc này ngồi vắt tréo chân, từ con người của ả toát lên vẻ sang trọng, kiêu kì. Nhưng dáng vẻ đó cũng không giữ được bao lâu, ngay sau khi Quốc Thiên bước đến thì mọi sự sang trọng hay kiêu kì đều tan biến hết.
Ả đi lại gần Quốc Thiên, đứng trước mặt hắn, ả bắt đầu chơi trò “Em gái trà xanh" :
“A Thiên à ~~~ Nghe mấy người hầu của anh bảo, là....Chu thiếu gia đã chết rồi đúng không !"
Quốc Thiên nghe xong trong lòng liền khinh bỉ, ả ta vốn biết rõ những chuyện này, nhưng lại cố tình làm ra vẻ ngây thơ, đúng thật là hết nói nổi !
Nhưng rồi hắn ta cũng không còn cách nào khác mà làm theo kịch bản, sắc mặt dần trở nên khó coi hơn, hắn nói vẻ hằn học :
“Đừng nhắc đến tên đó nữa !"
Còn về phần Lý Phước Anh, có vẻ như ả ta đã trúng kế, liền nói thêm vài câu mà mấy bé “trà xanh" thường nói. Rồi ả cũng vứt đi chút liêm sỉ cuối cùng, cố tình ngã dựa vào lòng hắn, ả nói tiếp, những giọt nước mắt giả dối rơi trên gương mặt :
“Ừm ~~~ Nhưng mà cũng tiếc cho cậu ấy thật, được một người như A Thiên yêu thương mà lại dám làm chuyện đó với người đàn ông khác ! Thật là có phúc mà không biết hưởng, haizz thật là ghen tị quá đi ~~~"
Quốc Thiên khi bị ả dựa vào lòng thì có chút kinh tởm, hắn ta lạnh sống lưng, việc này làm hắn bất giác mà nói một câu :
“Làm sao cô biết Việt Bân làm chuyện đó..."
Đến khi nhận ra thì đã muộn, hắn ta cố gắng bẻ qua một chuyện khác, vừa nói vừa đặt hai tay lên vai Phước Anh, cố gắng đẩy ả ra khỏi mình.
Cùng lúc đó thì Tuyết Nhi cũng từ từ bước xuống lầu, hai con mắt đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều, thật không may là cô bé đã thấy cảnh tượng này, liền im lặng trở về phòng mình, có vẻ như tâm lý không được ổn định lắm.
Đến khi Quốc Thiên định với tay về phía Tuyết Nhi để giải thích thì Phước Anh lại ngăn cản, những giọt nước mắt dối trá ấy vẫn tiếp tục rơi, ả ta nói tiếp, có lẽ như là vẫn chưa thoát vai :
“A Thiên à ~~~ hãy để cho Tuyết Nhi được ở một mình đi, em ấy cần được tịnh tâm, suy nghĩ về những hành động của Việt Bân !"
Lý Phước Anh vẫn tiếp tục nói, vừa bước lại gần Quốc Thiên vừa đặt đôi tay thon dài lên vai hắn, ả ta trưng trên gương mặt của mình một sự ngây thơ, từng hành động toát ra sự yểu điệu :
“Chắc anh cũng đã nghĩ kĩ rồi đúng không ! Trên cuộc đời này, chỉ có em là trung thành với anh thôi ! A Thiên à ~~~ anh hãy quên Chu Việt Bân đi....và nếu có thể, hãy chấp nhận em....Nhưng mà chắc là không được rồi bởi vì...."
Quốc Thiên lúc đó đang đứng gần ả, nghe hết câu này liền da gà, quả thật, diễn xuất của Lý Phước Anh rất tốt, nên được công nhận là ảnh hậu.
Đúng lúc hắn ta đang định trả lời thì từ một góc nào đó, Sở Tiêu hớt hải chạy đến sau một hồi cười khinh bỉ, sau đó thì cậu ta thì thầm một cái gì đó vào tai hắn, coi bộ là rất gấp gáp....