Khiết Lam vừa nghe xong thì cảm thấy có chút kinh ngạc, quả thật, cô chưa từng nghĩ rằng em trai mình sẽ nói câu này. Đúng thật là sau vụ tai nạn, tính cách của Việt Bân đã quá thay đổi rồi.
Cô hơi trợn mắt lên, nhưng rồi lại thôi, cô bình thản trả lời, tay vừa lật một trang sách :
“Ừ ! Đúng vậy đấy ! Em đã yêu hắn.... Và rốt cuộc thì em cũng vì hắn mà bị tai nạn rồi mất trí nhớ. Những việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên !"
Việt Bân nghe vậy liền bất giác mà nhìn vào bên trong lớp áo của bệnh nhân \- nơi mà cơ thể anh được phô bày. Khiết Lam thì biểu cảm cũng không đổi, cô lại nói tiếp :
“Không cần lo ! Cơ thể em cũng đã thuộc về Quốc Thiên rồi."
Rồi Khiết Lam nhẹ nhàng đặt quyển sách lên chiếc bàn gần giường bệnh. Vẫn với vẻ bình thản đó, cô đứng dậy, tay cầm chiếc smartphone, từ từ đưa cho em trai mình :
“Đây, xem thử đi ! Bây giờ không còn gì để chối cãi nữa !"
Bên trong chiếc smartphone đó là đoạn video quay lại cảnh Việt Bân ôm Quốc Thiên dưới mưa, may mắn là cô hôm đó vẫn chưa xóa video này, chứ không thì bây giờ cũng không có gì làm cho em trai cô tin được những gì cô vừa nói.
Chưa xem hết nửa video, tâm trạng của Việt Bân liền có chuyển biến xấu, Khiết Lam thấy vậy thì cũng thôi không cho xem nữa. Cô lấy lại điện thoại từ trong tay anh, gọi cho một số điện thoại nào đó, cô lại nói tiếp :
“Hiện tại thì em cứ việc nghỉ ngơi đi, vì bắt đầu từ ngày mai, em phải cố gắng phục hồi lại trí nhớ...."
Chưa kịp để chị mình nói hết câu, Việt Bân liền chen vào, anh lúc này nửa tin, nửa ngờ, liền bật dậy, định bước xuống giường :
“Nhưng....vì sao em lại bị tai nạn chứ ?"
“Ờ thì.....Lúc đó,có một chiếc xe điên định tông trúng Quốc Thiên, em thấy vậy liền đẩy hắn ra khỏi tầm ngắm, cũng vì thế mà chuốc họa vào thân. Nói chung chuyện này cũng dài dòng lắm, khi có dịp, chị sẽ kể sau !
Khiết Lam ngập ngừng nói, cô hiện tại không biết phải giải thích như thế nào. Nhưng bỏ qua việc đó, cô cần phải đi đến Thượng Hải ngay bây giờ, không còn thời gian để nói chuyện nữa, vì thế mới trả lời qua loa cho xong chuyện.
Nói xong, cô liền đi ra ngoài, người mà cô gọi đến cũng đã nhấc máy, biểu cảm bây giờ của cô đang rất nghiêm túc. Tuy không biết được là Khiết Lam đang nói chuyện với ai, nhưng ngay bây giờ, khi nhìn vào những hành động của cô, ta có thể chắc chắn là người ở đầu dây bên kia có vai trò rất quan trọng trong chuyện này....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong khi ba người kia đang ung dung, tự tại, thì hiện tại, Tuyết Nhi đang tự nhốt mình trong phòng, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Tuyết Nhi lúc này vẫn chưa hết sốc, ban nãy nó vừa thấy anh trai mình ôm một người phụ nữ khác vào lòng. Có lẽ, nếu người đó không phải là Phước Anh, thì chắc nó đã không hành xử như vậy, có thể nói, Lý Phước Anh chính là người phụ nữ mà nó ghét nhất trên đời.
Bây giờ, Tuyết Nhi cũng chẳng còn một ai đáng để nó nể trọng nữa, Việt Bân thì đã chết \(theo lời của Quốc Thiên\), còn người anh trai duy nhất của nó thì giao du với kẻ mà nó ghét cay ghét đắng.
Ngay lúc này đây, chắc là chỉ còn có một mình An Viên\* mới có thể an ủi nó, bởi vì kể từ ngày hôm nay, Khiết Lam đã phải đi diễn ở một nơi khác, chỉ còn có mình nó tại thành phố này thôi.
Tuyết Nhi ngồi trên giường, trước mặt nó là màn hình laptop. Nó đang làm một cái gì đó, mà chúng ta cũng không thể biết rõ, nhưng chắc chắn, việc làm này không hề bình thường....
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
Dạo gần nay ta đã bị các bạn cho ăn bơ hơi nhiều rồi đó !
\(•‿•\)