Khiết Lam từ từ bước vào biệt thự, kể từ lúc Việt Bân gặp tai nạn đến nay thì nơi đây cũng đã có nhiều thay đổi. Tone màu trang nhã lúc trước giờ cũng đã phá cách bằng các họa tiết nhiều màu sắc hơn.
Những điều này đều bắt nguồn từ tính cách của chủ nhân chúng. Ngay cả Khiết Lam cũng không ngờ rằng, em trai cô đã thay đổi tính cách từ một chàng trai ôn nhu, nay lại trở thành một tiểu thụ có chút biệt nữu. Thật là không ngờ mà !
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khiết Lam chẳng bao lâu đã quên mất sơ đồ phòng tại biệt thự, chỉ là tìm đến phòng làm việc của Việt Bân thôi mà cô đã làm phiền tới quản gia Lý rồi, không biết sau này phải làm gì với cái tính “não cá vàng" đó của cô nữa.
Vừa bước vào bên trong cánh cửa, cô đã thấy em trai mình ngồi bên bàn làm việc, nơi mà lúc này đang có hàng tá quyển sách chồng chất lên nhau.
Nhìn thấy vậy thì Khiết Lam bất giác mà thở dài một tiếng, coi bộ là Việt Bân vẫn còn giữ một số thói quen lúc trước. Cô từ từ tiến lại gần chiếc bàn làm việc kia, rồi tiện tay lấy thử cuốn sách nằm trên cùng.
Ban đầu, cô cũng định đọc thử vài trang, nhưng chỉ cần nhìn vào mấy trang sách đầy chữ đó thì cô lại thôi không đọc nữa. Đúng thật là trước đây, cô cũng đã từng có một thói quen như vậy, nhưng dần dà thì nó cũng đã phai mờ trước những giai điệu của bài hát rồi....
Khiết Lam cũng biết là nếu không có việc gì thì Việt Bân sẽ không bao giờ buông bỏ cuốn sách xuống, nên cô liền bắt chuyện với anh :
“Này Việt Bân, em dù gì thì cũng đã lấy lại trí nhớ rồi, cho nên bây giờ tốt nhất là vẫn nên gặp mặt người đó một chút !"
Người mà Khiết Lam vừa nhắc đến đương nhiên chính là Quốc Thiên rồi. Cô nói câu này cũng không phải lả quá dư thừa bởi vì kể từ một tuần trước thì em trai cô cũng đã không còn gặp hắn nữa. Sở dĩ việc này cũng là vì hắn ta và cô đang bận rộn cho bản kế hoạch vừa rồi, nên vì vậy không có quá nhiều thời gian.
“Nhưng mà Quốc Thiên chắc là sẽ không có thời gian cho em đâu !"
Việt Bân vừa gấp quyển sách lại vừa trả lời Khiết Lam, anh kể từ lúc đó cũng có nhớ nhung người kia, nhưng lại sợ là họ không có thời gian, nên vẫn không dám làm phiền.
“Ngốc nghếch thật ! Đương nhiên là Quốc Thiên có đầy thời gian để bên em, chỉ là hắn chưa chủ động nói thôi."
Khiết Lam lại một lần nữa thở dài, em trai cô có phải là bị chấn thương ở đầu nên bây giờ có hơi ngốc không. Chẳng cần nói cũng biết là chỉ cần Việt Bân muốn, thì bất cứ việc gì Quốc Thiên cũng gật đầu đồng ý. Nói ra câu vừa nãy cũng thật quá dư thừa.
Còn về phần Việt Bân, anh nghe xong biểu cảm liền có chút thay đổi. Nhẹ nhàng đặt các quyển sách về chỗ cũ, anh hỏi lại chị mình một lần nữa cho chắc chắn :
“Những điều vừa nãy là thật chứ ?"
Khiết Lam bây giờ đầu đã bốc hỏa, phải nói bao nhiêu lần thì em trai cô mới tin đây ? Cô đặt tay lên vai của Việt Bân, ngữ điệu đã có chút thay đổi :
“Nhanh đi gặp hắn đi ! Bà đây chắc chắn là hắn đang chờ đợi em đó !"
Nói rồi cô liền hối thúc Việt Bân đi mau mau, bởi vì thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tốt nhất là bây giờ vẫn nên hưởng thụ cuộc sống cái đã !
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Việt Bân sau đó liền đi đến Bạch gia, vừa bước vào cổng, đã có một người mặc âu phục đen dẫn anh đi đến phòng của Quốc Thiên, và khi đã dẫn anh đến trước cửa phòng hắn thì người đó đã biến đi đâu mất.
Việt Bân từ từ bước vào phòng, vừa bước vào bên trong thì anh đã thấy Quốc Thiên ngồi làm việc tại bàn máy tính. Ban đầu, anh còn định đi ra ngoài để hắn làm việc riêng, nhưng khi vừa thấy anh thì Quốc Thiên đã vội tiến lại gần...
“Anh không phiền chứ ?" Anh nhìn hắn, nhẹ nhàng cất giọng.
Nhưng có lẽ là Quốc Thiên không quá chú ý đến câu nói đó, hắn đặt hai tay lên gương mặt anh, thái độ rất ngạc nhiên :
“Tiểu Bảo Bối, em đến đây một mình sao ?"
Việt Bân nghe vậy thì để lòng bàn tay mình đặt trên tay của Quốc Thiên, mỉm cười trả lời :
“Ừ, em bắt taxi đến đây !"
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
**THÔNG BÁO NHẸ** :
Sau bao tháng ngày ăn chay thì vào chương tiếp theo chúng ta sẽ được nếm một tí thịt nha mọi người !!!!