\(Vì một số lý do mà ta phải xóa chương 54 cũ để thêm những tình tiết mới vào. Mong mọi người thông cảm ! à nếu như bạn muốn đọc tiếp thì hãy lướt xuống khoảng dấu gạch nối, nội dung mới đang chờ bạn đấy !\)
Rốt cuộc thì buổi gặp mặt cũng kết thúc một cách êm xuôi, mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa...
Trời lúc này cũng đã ngã về chiều, mặt trời dần dần trở mình, rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Ngay lúc này đây, Quốc Thiên cùng Khiết Lam đang có một buổi gặp mặt bí mật....
Khiết Lam lúc này ngồi trên chiếc ghế phủ vải nhung đỏ, từng hành động đều rất dè chừng người đối diện. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tra khảo, lời nói thì có chút cay độc.
Còn Quốc Thiên thì sao ? Hắn ta coi bộ là đang xem kịch hay, hiếm có khi nào hắn thấy được bộ dạng này của chị vợ mình nên cũng tranh thủ cười nhẹ vài cái. Tuy nhiên, chuyện này diễn ra được mấy chốc thì đã sớm kết thúc.
Người ngồi phía đối diện Khiết Lam bây giờ đương nhiên chính là Vũ Nguyên. Hôm nay gã đã được Lão đại của mình chơi một vố, Quốc Thiên nghĩ như thế nào mà lại chọn người con gái mảnh khảnh đó làm quân ác chủ bài chứ ? Gã quả thật là không thể hiểu nổi.
Nhưng rồi Vũ Nguyên cũng phải bị đánh gục trước những lời lẽ của Khiết Lam, đúng thật là cô đã tạo cho gã một tí lòng tin, tuy nhiên, không vì thế mà gã ta thay đổi cách nhìn về cô.
Vũ Nguyên rốt cuộc vẫn nhìn người con gái trước mắt bằng cái vẻ khinh khỉnh, có chút coi thường, tuy cho dù vậy, gã vẫn nói chuyện một cách rất lịch sự, không vẻ gì là khinh người.
Nhưng mọi cử chỉ của gã đều được người kia nắm bắt hết. Chu Khiết Lam đến nước này cũng đã hiểu rằng chỉ có hành động mới có thể làm cho gã đó phục mình. Cô thừa biết rằng, trong lòng của Vũ Nguyên lúc này đây đang rất coi thường cô, tuy vậy, cô vẫn phải cư xử như chưa có việc gì xảy ra.
Bầu không khí bây giờ đang có chút ngột ngạt. Hai bên, không ai nói với ai câu nào, tất cả đều được mỗi bên thể hiện qua ánh mắt.
Quốc Thiên im lặng được hồi lâu thì lên tiếng, cuối cùng thì vẫn phải phổ biến lại bản kế hoạch kia, vì dù gì đi nữa, buổi gặp mặt này vẫn là được tạo ra để bàn bạc về buổi lễ đó.
Sau khi đã nói xong thì hắn liền rời đi, và cũng chỉ một chốc sao thì Khiết Lam cũng nối bước theo, mà rời khỏi đó.....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\[SKIP\]
Rốt cuộc thì cũng đã gần hai tuần trôi qua kể từ buổi gặp mặt đó. Hôm nay cũng chính là ngày diễn ra lễ cưới của Tuyết Nhi, từ khắp các thành phố lớn, những kẻ quyền lực nhất đều đến để chúc mừng, ngay cả những tên có máu mặt trong thế giới ngầm, cũng đều hội tụ đủ về Mộc gia để dự.
Không như dự định ban đầu, vào ngày hôm nay, Tuyết Nhi sẽ khoác lên người bộ hỉ phục đỏ truyền thống, chứ không phải là váy cưới trắng đậm chất phương Tây. Và đương nhiên là nhờ vào việc này, mà nếu như hỉ phục đỏ có bị vấy máu thì trong điều kiện ánh sáng buổi đêm, vẫn khó mà phân biệt được !
Lễ cưới lúc này đang được diễn ra tại sân sau của Mộc gia. Từ bốn phía, nơi đây đều được phủ một màu trắng tinh khôi, thuần khiết, rất hợp với kiến trúc phương Tây. Tuy nói là mặc hỉ phục, nhưng trong thời gian hành lễ vào buổi sáng, Tuyết Nhi vẫn là thích mặc váy cưới hiện đại hơn.
Bản nhạc hòa tấu nhanh chóng được các nhạc công thể hiện, buổi lễ này cũng được tiến hành từ đây.
Sau khi người chủ trì buổi lễ cất lên câu hỏi quen thuộc, và cả Tuyết Nhi cùng với Thiên Tường thốt lên câu trả lời “có” thì lễ cưới cũng đã gần tàn, chỉ còn buổi tiệc vào ban đêm nữa là xong xuôi.
Và dĩ nhiên là trong khi tất cả các khách mời đều đứng lên vỗ tay, chúc phúc, thì ở dưới hàng ghế cuối cùng, Khiết Lam đang cố gắng kìm chế cơn bực tức. Nếu để ý kĩ, thì trong bầu không gian lúc này, nơi đâu cũng tràn ngập mùi giấm.
Nhưng dù có việc gì đi nữa, thì Khiết Lam vẫn phải nhẫn nhịn, vì cho dù chỉ có một hạt sạn nhỏ, thì kế hoạch kia sẽ coi như phá sản. Đúng với câu : “Sai một ly, đi một dặm”