Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 12: CHƯA TỪNG YÊU ĐƯƠNG




 

Rất nhanh đã đến thứ ba tuần sau, vết thương trên cánh tay của Phù Hy Nguyệt cũng đã lành lại ít nhiều. Dù Châu Phong cho cô nghỉ phép nhưng cô vẫn muốn đến gặp đám người Vi bang kia.

Chỗ hẹn là tầng thượng của một khách sạn hạng sang, lúc người của bọn họ đi lên thì đã có người chờ sẵn. Một người đàn ông quai nón bước đến mỉm cười chào hỏi trước: “Châu lão đại, Vi lão đại để tôi đón ngài.”

“Mời bên này.”

Đoạn đường ước chừng khoảng vài bước nhưng không ít ánh mắt đổ dồn vào người của Phù Hy Nguyệt. Bên tai cô liên tục vang lên giọng nói rù rì của đám đàn ông kia.

“Phụ nữ sao? Có làm được tích sự gì không?”

“Theo tôi thấy thì cô ta làm ấm giường thì đúng hơn.”

“Ăn mặc như vậy sợ người khác không dám đè mình ra làm sao?”

“Châu lão đại đúng là làm tôi mở mang tầm mắt, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đặc biệt.”

Vi lão đại đã ngồi đợi sẵn ở một bàn tròn lớn, mắt thấy Châu Phong đến liền đứng dậy chào đón: “Châu lão đại, đã lâu không gặp. Mời ngồi, mời ngồi.”

Vừa nói, mắt anh ta vừa mình sang Phù Hy Nguyệt đứng bên cạnh, chân mày hơi nhướng lên: “Còn có chị Nguyệt sao? Được gặp lại chị thật là vinh hạnh.”

Cô khẽ cười, mắt liếc về nơi phát ra âm thanh lúc nãy: “Vinh hạnh của cậu sao? Theo tôi thấy chính là chế giễu tôi.”

“Sao có thể chứ? Trước kia chị dìu dắt em nhiều như vậy, em có ngày hôm nay cũng một phần nhờ sự chỉ bảo của chị và Châu lão đại.”

Vi lão đại vội giải thích, mắt trừng đám thuộc hạ không biết tôn ti của mình: “Chị Nguyệt đừng giận, em sẽ dạy lại đám người của mình.”

“Được rồi, được rồi, mọi người ngồi xuống rồi nói tiếp.”

Việc này bàn không quá lâu, rất nhanh người của Châu Phong đã ra khỏi khách sạn. Phù Hy Nguyệt bước lên xe cùng anh, gương mặt lộ rõ sự không vui: “Tôi là phụ nữ thì sao chứ? Một mình tôi có thể xử cả đám bọn họ đó.”

Nghe lời nói của người phụ nữ bên cạnh, Châu Phong khẽ cười cưng chiều: “Đừng tức giận.”



“Lão đại, anh còn không cho tôi tức giận sao? Bọn họ là đang xem thường Phù Hy Nguyệt tôi đó.”

“Tôi biết rồi, tôi xử lý bọn họ giúp em.”

Nghe cuộc trò chuyện của hai người phía sau, Thanh Phong không nhịn được chậc lưỡi. Lão đại đúng là cưng chiều chị Nguyệt quá đi mất, bọn họ cũng vào cùng lúc với chị ấy mà sao một chút ưu ái cũng không có nhỉ?

Mắt Châu Phong lướt qua người cô, chân mày hơi nhíu lại: “Không phải đã nói với em không được ăn mặc như vậy sao?”

“Lão đại, tôi chỉ có những bộ như thế này.”

Phù Hy Nguyệt mở to mắt, bất đắc dĩ lên tiếng: “Tôi quen thế này rồi.”

“Tôi đưa em đi mua đồ khác.”

Nói rồi, Châu Phong đuổi cả hai người Thanh Phong, Thanh Vũ xuống xe, ngồi lên ghế lái chở người phụ nữ bên cạnh đi đến trung tâm thương mại.

Hai người kia bị bỏ lại giữa đường vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chúng ta… lão đại thật sự bỏ chúng ta sao?”

Ngồi trong xe đang lao vun vút, Phù Hy Nguyệt ngoái đầu nhìn lại ngạc nhiên: “Hai người kia sẽ không đứng đó luôn chứ?”

“Đường lớn xe nhiều như vậy, bọn họ không biết tự bắt xe sao mà em còn phải lo lắng. Thay vào đó em không thể quan tâm đến anh một chút sao?”

Nhìn gương mặt đang ăn giấm của anh “tài xế”, cô khẽ cười: “Lão đại, không ngờ mặt anh dày như vậy luôn đó.”

Châu Phong: “…”

“Tôi nói gì không đúng sao?”

Anh thở dài, mặt lộ ra vẻ bất lực: “Phù Hy Nguyệt, anh nghiêm túc đó.”



“Nhưng mà… tôi đâu có tình cảm với anh đâu. Lão đại, anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đâu thích bắt tôi diễn với anh đúng không?”

Phù Hy Nguyệt tựa lưng vào ghế, giọng nói nhỏ dần: “Tôi trước giờ chưa từng yêu đương với ai, muốn tôi giả vờ cũng không biết làm thế nào đâu.”

“Cô chưa từng yêu đương?”

Giọng nói của Châu Phong cao vút, chân mày nhướng cao đầy bất ngờ: “Vậy cái người tên Lâm Hãn kia?”

“Chỉ là… chỉ là nhu cầu thôi…”

Thấy gương mặt người kia ửng đỏ, khóe môi anh cong lên vui vẻ: “Chỉ là như vậy thôi sao? Vậy… vậy sao này tôi đáp ứng nhu cầu của em.”

Phù Hy Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng: “Anh…”

“Làm sao? Lâm Hãn được còn tôi thì không à?”

“Cái này khác nhau mà, huống hồ gì anh còn là lão đại.”

“Lão đại thì sao chứ? Tôi không phải đàn ông à, hay là tôi không phục vụ tốt? Phù Hy Nguyệt, hôm nay em phải nói rõ ràng cho tôi.”

Nghe giọng nói vừa tức giận, lại vừa kiềm chế của người đàn ông bên cạnh, cô bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, anh muốn làm gì thì làm.”

“Cái này là em nói đó. Nếu một ngày nào đó em tìm đàn ông bên ngoài thì đừng có trách tôi.”

“Anh muốn làm gì?”

Châu Phong khẽ cười nhướng mày: “Em quên Châu Phong tôi là người thế nào rồi sao? Người của tôi mà người khác có thể đụng đến được sao?”

“Gia trưởng.”

“Em nói cái gì?”

“Không có nói, lỗ tai anh bị lãng rồi đó.”