Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 28: CHÂU PHONG BỊ BẮT GIỮ




"Có hợp hay không thì cũng không phải do cậu quyết định. Dù sao bây giờ Hy Nguyệt cũng đã chọn tôi rồi."

"Anh..."

Lâm Hãn bị lời nói kia chọc tức đến nghẹn họng. Thấy hắn như vậy, người phụ nữ bên cạnh liền muốn lên tiếng khuyên ngăn: "Anh tức giận làm gì? Bây giờ bắt hắn lại, chị Nguyệt chẳng phải thuộc về anh hay sao?"

"Hay lắm, quả nhiên là em thông minh."

Nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, Châu Phong không nhịn được mà lên tiếng chế giễu: "Cậu nghĩ bên cạnh cậu còn người phụ nữ kia mà Hy Nguyệt sẽ chấp nhận cậu sao?"

"Đó là chuyện của tôi.

Lâm Hãn nhìn anh bằng ánh mắt thù địch, cười khẩy nói: "Thuộc hạ của anh bây giờ trong tay tôi, Châu lão đại anh mau bỏ súng xuống đầu hàng đi. Mạng của anh, đổi mạng của tất cả đám người ở đây."

"Ai biết lời cậu nói có là thật hay không?"

"Thật hay không anh cũng không còn lựa chọn nào khác đâu. Xung quanh đều là người của tôi, anh muốn rời đi cũng khó lắm."

Tên kia vừa dứt lời, đám thuộc hạ của anh liền lên tiếng ngăn cản: "Lão đại, bọn em không sao đâu. Anh còn có chị Nguyệt, anh rời đi đi."

"Đúng đó lão đại, anh không cần vì tụi em mà đổi mạng đâu."

"Bọn em không nhà không cửa, có chết cũng chẳng sao. Nhưng anh còn gia đình, anh quay về đi."

"Lão đại, đừng lo cho bọn em. Anh mau đi đi."

Nghe những lời kia, sắc mặt của Châu Phong càng tối xuống. Sao anh có thể bỏ lại, mặc kệ sống chết của bọn họ chứ?

Những người này hết lần này đến lần khác cùng anh vào sinh ra tử, Châu Phong anh có ngày hôm nay cũng nhờ công của bọn họ. Chưa kể, hơn một nửa trong số đó cùng anh lớn lên từ nhỏ.

Nói anh em thì chưa chắc là nói sai, muốn anh mặc kệ đâu phải nói là được.

Môi anh mím chặt thành đường thẳng, giọng nói trầm trầm cất lên: "Cậu để bọn họ rời đi trước, để bọn họ đến chỗ an toàn."

Nghe lời nói của anh, Lâm Hãn híp đôi mắt lại: "Hình như anh không có quyền ra lệnh cho tôi thì phải."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Châu Phong, không hiểu tại sao Lâm Hãn lại đồng ý.



"Lão đại."

Đám người Thanh Phong bị đấy ra ngoài, bên trong chỉ còn lại một mình Châu Phong với một đám người của

Lâm Hãn.

"Đi đi, đừng quay lại đây."

"Ha, Châu lão đại, bây giờ anh đã ở trong tay tôi mà vẫn còn mạnh miệng như vậy hay sao?"

(...J

Tại biệt thự của Châu Phong.

Phù Hy Nguyệt ngồi trên sô pha, gương mặt hiện rõ sự lo lắng, bàn tay đặt trên đùi đổ đầy mồ hôi.

Chắc chắn xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi, bao nhiêu năm nay cũng xảy ra nhiều chuyện nhưng chưa từng thấy lão đại biểu hiện ra sự mất bình tĩnh như vậy.

Nếu có một thế lực nào đó đe dọa được đến bọn họ không nhiều lắm, đa số bọn họ đều hoạt động ở nước ngoài.

Chỉ có một thế lực mới nổi ở phía Tây, Bạch bang.

Nhưng mà hai bên chưa hề qua lại, tại sao Bạch bang lại tấn công vào căn cứ của bọn họ chứ?

Trong lúc cô còn đang trong suy nghĩ thì đám người Thanh Phong vừa thoát khỏi căn cứ đã chạy nhanh đến biệt

thự.

"Chị Nguyệt, chị Nguyệt, xảy ra chuyện rồi."

"Chị Nguyệt, lão đại có chuyện rồi."

Nghe những âm thanh bên ngoài, Phù Hy Nguyệt nhíu mày chạy ra thì thấy những gương mặt lo lắng bên ngoài cứa.

"Có chuyện gì vậy?"



"Bạch bang tấn công vào căn cứ của chúng ta, lão đại vì đối lấy mạng của bọn em mà ở lại với bọn họ rồi."

"Cái gì?"

Thanh Phong từ tốn kể lại toàn bộ câu chuyện, nghe xong lại Phù Hy Nguyệt trợn tròn mắt không thể tin vào tai của mình.

"Sao lại là anh ta?"

"Chị Nguyệt, làm sao bây giờ. Hơn một nửa anh em không có ở đây, chúng ta thiếu người, không thể chọi lại bọn họ."

Nghe lời nói của đám người Thanh Phong, trong lòng cô càng trở nên rối bời. Làm sao bây giờ, lão đại của bọn họ lại bị người kia bắt giữ.

Chợt trong đầu, cô lóe lên một suy nghĩ. Cô từng gắn định vị trong điện thoại của tên Lâm Hãm kia, chắc chắn sẽ lần ra được vị trí của hắn.

"Thanh Phong, cậu đến Vi bang, gọi tên kia đến gặp tôi."

"Chị Nguyệt, hắn sẽ không nhân cơ hội này mà lật đổ chúng ta luôn chứ?"

"Đúng đó chị Nguyệt, hắn đã nhăm nhe chúng ta lâu rồi."

Phù Hy Nguyệt mím môi, bàn tay siết chặt điện thoại khẳng định: "Hắn không dám."

A Lượm nhìn biểu hiện của cô, lại nhìn đám người bọn họ khẽ lên tiếng: "Làm theo chị Nguyệt đi. Chúng ta không còn đường nào để đi nữa đâu."

"Được, vậy chúng ta cược một lần."

Nói rồi, Thanh Phong một mình lái xe rời đi ngay lập tức. Phù Hy Nguyệt cắn môi ngồi xuống ghế, bàn tay nhìn con chấm hiển thị vị trí di chuyển xa dần bọn họ, ánh mắt cũng tối xuống.

"Chị Nguyệt, chúng ta cứ đợi như thế này sao?"

"Hay chúng ta đến Lục gia..."

"Không được."

Phù Hy Nguyệt lên tiếng cắt ngang lời nói của người kia. Thấy vậy người kia liền nhíu mày không tán thành: "Anh biết là em không thích đám người kia, nhưng mà bọn họ có thể cứu được lão đại."

"Hy Nguyệt, em nghĩ lại đi.