Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 8: TRÚNG ĐẠN




 

“Chẳng phải là con riêng sao? Ông bắt về để làm gì chứ?”

Châu Phong nhíu mày không hiểu: “Nếu ông muốn đổi vậy lô hàng này không đủ sao?”

“Châu lão đại, anh là không hiểu ý tôi rồi.”

Người đàn ông nhìn anh, lại nhìn Phù Hy Nguyệt sau lưng, khóe môi lại cong lên: “Khó trách, bên cạnh Châu lão đại có người đẹp như vậy. Làm sao có thể để ý được người khác chứ?”

“Ý ông là gì?”

“Châu lão đại, cứ coi như tôi chưa nói gì đi. Về phần cô gái kia, nhờ anh nói lại với Đường tổng, tôi muốn ông ấy đến đây gặp tôi.”

Nghe đến lời này, Châu Phong nghiêm mặt: “Tôi biết ông chuẩn bị rất nhiều mai phục, nhưng tôi cũng không dễ chết như vậy đâu.”

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Lô hàng vũ khí mà ông cần đã được đưa đến, không muốn cũng phải đổi.”

“Châu lão đại khiến tôi thật mở mang tầm mắt.”

Lời của người đàn ông kia vừa dứt, đàn em sau lưng hắn đã giơ cao súng nhắm thẳng vào người của Châu Phong. Nhưng anh cũng không phải là người dễ chọc, thuộc hạ còn trong xe đã sớm lên nòng súng.

Châu Phong híp mắt từ tốn đứng dậy, một tay cầm vali tiền đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Tiền này cộng với số hàng kia tôi đã giao cho ông, cô gái kia hôm nay tôi phải đưa đi.”

“Lời này có phải anh nói hơi sớm rồi không? Anh còn đang trong vòng vây của tôi đó.”

“Ồ, vậy sao?”

Anh vừa dứt lời, tiếng súng liền vang lên bên tai. Phù Hy Nguyệt tay cầm súng lục một phát bắn chết thuộc hạ sau lưng tên bụng phệ kia.

Ánh mắt lạnh lùng không ngừng lia liên tục, cô cong khóe môi: “Người của ông nhiều nhưng không phải là đối thủ của chúng tôi đâu.”

Người đàn ông kia nhìn cô với ánh mắt đầy thích thú, sau đó nghiêm mặt nói: “Muốn chết thì cùng chết, tôi mà rụng một sợi tóc con nhóc kia cũng không yên đâu.”



Dàn xe jeep xếp hàng dài sau lưng hắn ta bỗng dưng mở cửa, một đám người bước xuống tay còn cầm theo kiếm dài sắc bén. Ánh sáng chói lóe qua mắt cô, Phù Hy Nguyệt cắn môi, nhỏ giọng: “Lão đại, bây giờ ra tay luôn sao?”

Đáp lại cô không có bất kì giọng nói nào, chỉ có cây súng lục bị người kia cướp mất thay vào đó là một cây súng trường. Người bên cạnh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Giao cho cô con bé kia.”

Dứt lời, hai tên đang giữ chặt cô gái ngã suống, cô bé cũng mở to mắt đầy sợ hãi. Phù Hy Nguyệt nhanh như cắt lao về phía xa cắt dây tráo. Trời bắt đầu nổi sấm chớp, mưa cũng ào ạt rơi xuống.

“Đi.”

Trong lúc cô bé kia còn chần chừ sợ hãi, cô đã cầm tay cô bé chạy về chỗ đậu xe. Phù Hy Nguyệt ngồi lên ghế lái, nhìn về người đàn ông mặc vest đen: “Lão đại, mau lên.”

“Rút, mau lên, rút đi.”

“Lấy người rồi, lên xe đi.”

Châu Phong chạy lùi, ánh mắt không quên quan sát đám người kia đang lao đến.

“Pằng pằng pằng phằng.”

“Mẹ kiếp, hết đạn rồi.”

Anh nhanh chóng lao về cánh cửa đang mở, vừa đóng lại đã có một viên đạn bay đến ghim chặt vào cửa. Cũng may là xe chống đạn không ảnh hưởng đến bên trong nhưng không tránh được làm móp méo.

“Đi mau lên.”

Phù Hy Nguyệt xoay tròn vô lăng, người trong xe theo đó mà nghiêng ngã. Cô mở to mắt, chân đạp mạnh chân ga, chiếc xe cũng bắt đầu lao vun vút vào trong màn đêm. Nối đuôi theo sau là những chiếc jeep đen.

Phía sau không ngừng nổ súng bám chặt theo, lốp xe liên tục bị bắn thủng.

Thanh Vũ, Thanh Phong nhanh chóng kết nối với cô: “Chị Nguyệt, lão đại, đám người kia xử lý như thế nào?

“Giết được thì cứ giết đi.”



Ở đây còn là biên giới, lại là một vùng hoang vu nên đường đi cũng chẳng được tốt như trong nội thành. Hai mắt của Châu Phong nhìn lại phía sau sâu thăm thẳm, môi anh mím chặt thành một đường.

Phù Hy Nguyệt không thân thuộc với đường đi của nơi này, trái ngược hoàn toàn với đám người của tên bụng phệ kia. Xe của cô nhanh chóng bị đám người kia đuổi theo kịp.

“Dừng lại, mau dừng lại.”

Bên kia không ngừng dùng mọi thứ đập cửa sổ, cô thầm mắng: “Mẹ kiếp, chọc ai thế?”

“Mọi người vịnh chặt vào.”

Nói rồi, Phù Hy Nguyệt nhấn ga đâm vào xe đám người kia một cái chấn động, trực tiếp hất ngược chiếc xe kia. Sau đó nhấn ga chạy đi tiếp, nhìn qua kính chiếc hậu thấy đám người kia bước xuống xe, cô không nhịn được cười khẩy.

“Dám chọc bà à?”

Vừa đi được không lâu, bên tai lại vang lên tiếng súng “pằng pằng”

Châu Phong hô lớn: “Cúi đầu.”

“Pằng.”

Không ngờ viên đạn kia lại bay xuyên qua được tấm kính cường lực. Anh lạnh lùng cầm chắc cây tiểu liên, tay kéo thả liên tục.

Chiếc xe chạy ngang qua một cây đại thụ lớn, vô tình ánh mắt anh chạm phải đôi mắt của người nào đó. Người kia nhìn anh, môi nở nụ cười xấu xa.

Châu Phong mở to hai mắt, hoảng hốt hô lên: “Hy Nguyệt, cẩn thận.”

“Pằng pằng pằng.”

“Phập.”

“A a a a.”

Nhìn máu trên bắp tay người lái xe không ngừng tuông ra, đôi mắt Châu Phong trở thêm đen kịt.