Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Trêu chọc thì trêu chọc… by khanhdoan Biết làm thế nào? Còn ai có thể oan gia hơn so với hắn, ta ấp úng nói: “Chắc là kiếp trước ta thiếu nợ chàng …”
Hắn cười nhạo một tiếng nói: “Nàng nói ngược rồi!” Cánh tay ôm ngangeo ta chặt hơn, giọng hắn chợt lạnh xuống tám độ. “Sau này không đượclừa ta như thế nữa!”
Ta lập tức thề thốt cam đoan, sau này tuyệt đối không lừa ai nữa! Sựthật chứng minh, lời thề của ta trước giờ chưa từng có hiệu lực qua…
Nhưng ta cũng hiểu, có những chuyện có thể lừa, có những chuyện không thể lừa. Cũng giống như chuyện đồng thoại, ngươi không nên kể cho hàitử nghe, bởi vì bọn chúng sẽ tưởng thật, mà một khi bọn chúng xem làthật, vậy có khác nào là lừa gạt bọn chúng. Thế cho nên, chuyện đồngthoại là loại chuyện để cho người lớn chúng ta xem, bởi vì chúng ta đềuhiểu rõ, đâu là thật, đâu là giả, biết trong lòng nhưng không nói ra,ngấm ngầm phối hợp ăn ý, vui vẻ một lát đã đủ rồi. (Tạm dịch: đồng thoại = cổ tích)
Sau này, ta sẽ không lợi dụng tình cảm của bọn hắn mà giả bộ bệnhnữa. Chỉ có khi nào biết rõ bọn hắn không bị mắc lừa, ta mới lừa bọnhắn. Nghe ra có chút kỳ quái, nhưng quan hệ tế nhị tinh xảo như vậy,không phải người trong cuộc có lẽ sẽ khó mà hiểu được.
Mặc Duy hỏi ta có cảm giác gì đối với Yến Ly, đại khái có lẽ cũnggiống như cảm giác của Yến Ly đối với ta, vừa yêu vừa hận, nghiến răngnghiến lợi hận không thể bắt nạt lẫn nhau a…
Không lâu sau đêm hôm đó, Yến Ly mới chính thức trở thành lão Ngũ của nhà ta. Lúc đó, tin này cũng không dẫn tới sóng to gió lớn gì trongnhà, bốn vị công tử bình tĩnh chấp nhận, thậm chí Đường Tam cũng khônghề tỏ vẻ mất hứng một chút nào, ta cho rằng đó là bởi vì cái mạng nhỏcủa ta nằm trong tay Yến Ly, bọn hắn ném chuột sợ vỡ bình, không dám tỏra một chút bất mãn nào. Hiện tại nghĩ lại, có lẽ là ta suy nghĩ quá đơn giản. Với những gì ta đã làm đối với Yến Ly, hắn chịu đồng ý làm tiểuNgũ mới là chuyện kỳ quái nhất. Cứ phân tích như vậy, suy đoán lúc trước của ta càng hợp lý hơn.
Nhất định là ta và Yến Ly đã sớm gạo nấu thành cơm!
Tay phải ta đập một cái chát lên tay trái, kích động thốt lên: “Nhất định là như vậy!”
Mặc Duy ngừng gõ quạt, giương mắt lên nhìn ta. “Ngươi có kết luận rồi hả?”
“Ừ!” Ta ra sức gật đầu. “Nhất định là chẳng lâu sau, ta bị người tahạ xuân dược liều mạnh, thú tính nổi dậy, Yến Ly có lòng tốt muốn cứu ta ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng đã vô ý bị ta nhào lên, thất thân với takhiến hắn cảm thấy rất là đau khổ, thế là vội vàng từ biệt, sau khi tatỉnh lại thì ký ức hoàn toàn biến mất, hắn càng cảm thấy khó xử, tínhkhó chịu phát tác, dứt khoát đem chuyện này giấu đi, nhưng những ngườikhác đều biết, chỉ có ta chẳng hay biết gì. Tuy nhiên người hữu tình sẽthành quyến thuộc, một hồi ngược luyến tình thâm này rốt cuộc vẫn có kết cuộc đại đoàn viên!”
Mặc Duy bình tĩnh lau đi nước trà bị hắn kích động phun ra, mặt không chút thay đổi: “Sức tưởng tượng của ngươi rất phong phú.”
Ta có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Chuyện xưa thường kể như vậy.”
“Ngươi quá tự ti a.” Mặc Duy nghiêm túc nói “Chuyện xưa cẩu huyết như vậy không thích hợp với ngươi, thật đó!”
“Vậy là sao?”
Mặc Duy thở dài nói: “Thật ra chuyện riêng tư như vậy ta cũng khôngrõ lắm, nhưng cho dù có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, ta cũng có thểkhẳng định, tuyệt đối không giống như ý nghĩ trong đầu ngươi.”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào a?! Rốt cuộc ta và Yến Ly có làm qua chuyện đó hay không?!”
“Ta nói.” Mặc Duy lại than thở “Ngươi rối rắm vấn đề này để làm cáigì? Có hay không cũng vậy thôi, nếu quá khứ không có, giờ hiện tại ngươi bổ sung không được sao?”
Đúng nha… Hắn nói ta có thể sinh hoạt vợ chồng, chẳng lẽ là hắn ra ám hiệu cho ta…
Yến tiểu Ngũ nhà ta a, tính khó chịu, da mặt lại mỏng, khẩu thị tâmphi. Một là hắn không chịu thừa nhận là hắn quan tâm ta, hai là hắnkhông chịu thừa nhận hắn thích ta, kiểu như ai thừa nhận trước đó làngười thua cuộc vậy. Được thôi, cái đầu này cứ để lão gia ta cúi xuốngtrước đi. Cái gì mà yêu trước là thua, thua thì thua, nếu như hai ngườiyêu thích lẫn nhau nhất định phải có một thắng một thua, ngoại trừ Yếntiểu Ngũ khó chịu của ta, còn có người nào thật lòng thích đối phương mà nhẫn tâm thấy đối phương thua? Hẳn là sẽ giành thua trước mà thôi. Nếucứ so đo thắng thua như vậy, cuối cùng trong trò chơi tình yêu này cũngsẽ không có người thắng.
Trên đời này chỉ có nữ nhân mặt dày, lòng dạ đen tối tới cực điểm như ta mới có thể lấy lui làm tiến, lấy thua làm thắng mà thôi!
Quyết định nghĩ như thế, ta thở dài một hơi thật nhẹ nhõm, trước mắtliền sáng tỏ thông suốt, độ hảo cảm đối với Mặc Duy tăng lên mấy trămphần, thế là hứng thú bát quái cũng tăng theo. Tay ta chống má, nửangười trên xoay về hướng hắn, lông mày nhíu nhíu lại, cười tít mắt nói:“Đã xong vấn đề của ta rồi, giờ đến phiên ngươi.”
Ta nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và Phương tiểu hầu gia là gì, còn không mau thành thật khai báo?!”
Chọn ngày không bằng trùng ngày, tới luôn đi! . . .
Mặc Duy là một tên đoạn tụ, cả đế đô ai nấy đều biết.
Tuy Mặc Duy thường xuyên ra vào Chi Lan các – tiểu quan quán lớnnhất tại đế đô, là người tuyệt diệu trong miệng các tiểu quan, vô cùngđược hoan nghênh, nhưng ở trong triều, dưới mắt đa số nhân sĩ chính đạo, hắn chính là một người không được nghênh đón, người hắn thích đều không thích hắn, ví dụ như Ngự sử đại phu Hàn Hâm.
Nghe ta hỏi như vậy, hắn khẽ giật mình, lập tức hỏi: “Ta và Phương tiểu hầu gia? Quan hệ gì?”
“Đúng vậy!” Ta liên tục gật đầu “Tại sao hắn bám riết lấy ngươi màkhông nhả? Tại sao ngươi lúc nào cũng thích châm chọc hắn, chẳng lẽ cácngươi phải lòng nhau, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?”
Mặc Duy lẳng lặng thở dài. “Ta và Phương tiểu hầu gia không có quan hệ gì với nhau…”
Lời này sao nghe quen tai quá vậy.
Ờ, sư phó cũng đã từng nói như thế.
Ta vuốt cằm trầm tư trong khoảnh khắc, lại hỏi: “Hôm kia tại tửu lâu, ta gặp được một người tự xưng là thần tiên sống Lưu Triệt, à không,phải nói là tự xưng Lưu Triệt thần thông quảng đại.” Ta ngừng một lát,giương mắt quan sát Mặc Duy, tên gia hỏa này sắc mặt vẫn không hề thayđổi, cứ vững vàng như núi Thái sơn vậy. “Lưu Triệt này hình dáng dungmạo có mấy phần giống với Phương tiểu hầu gia.”
“Vậy a?” Mặc Duy nhíu mày, dường như có chút hứng thú, hỏi: “Hình dáng ra sao?”
“Xấp xỉ hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, có chút mảnh khảnh, trôngcó vẻ tao nhã hiền lành hơn, không giống Phương tiểu hầu gia, vừa nhìnlà biết ngay hạng công tử quần lụa.”
“Thật sao…” Mặc Duy chậm rãi nói “Có lẽ là người giống người thôi…”
“Tất nhiên ta biết trên thế gian này tất có chuyện trùng hợp, vét hết khắp trời Nam đất Bắc thể nào cũng có thể tìm được hai người có chínphần giống nhau.” Ta yếu ớt thở dài “Chỉ là, hôm đó ta ngẫu nhiên gặpphải Phương tiểu hầu gia, hắn đưa cho ta một phong thư, bảo ta đưa chomột người họ Lưu, là họ Lưu đó, ta nghĩ, không thể nào có quá nhiềuchuyện trùng hợp như thế.”
“Lưu là quốc tính, người họ Lưu rất nhiều, sao không thể trùng hợp được?”
“Ngươi cũng nói như thế, Lưu là quốc tính a, mẫu thân của Phương tiểu hầu gia họ Lưu, tiểu hoàng thượng cũng họ Lưu ” ta đếm trên đầu ngóntay “Ta nghĩ, tên Lưu Triệt này, trông tướng mạo phảng phất có quý khí,có thể nào cũng là người hoàng gia hay không…”
“Nếu phải thì sao? Còn không phải thì sao?” Mặc Duy vẫn bất động thanh sắc như cũ, ôm tách trà ung dung hỏi.
“Nếu phải, ta nghĩ vẫn là nên chuyển nhà đi thôi, Đào Nhị cũng nóirồi, Mân Việt quốc đang rục rịch ngóc đầu dậy, trùng hợp Phương tiểu hầu gia cũng đến nơi này, còn ngươi nữa.” Ta giương mắt nhìn hắn “Ta nghĩkỹ rồi, ngươi đừng có nói với ta là ngươi tới nơi này chỉ là vì đấu đáthuần túy với Hàn Hâm, theo ta được biết, ngươi là một kẻ lưu manh bạihoại, Hàn Hâm người ta tuy mặt lạnh, nhưng dù gì vẫn là người có tấmlòng Bồ Tát, hoặc trực tiếp độ ngươi đi Tây Thiên, hoặc khoan dung độlượng không thèm so đo với ngươi, hà tất gì phải dùng thủ đoạn quanh conhư vậy để biếm ngươi đến tận đây. Cho dù có chèn ép, cũng sẽ giáng chức ngươi đến vùng Tây Nam khô cằn đầy sâu bọ côn trùng, mà không phải tớiLạc thành này để hưởng phúc. Cho nên ngươi tới nơi này tất có mưu đồ!”
Mặc Duy cười dài nhìn ta, đợi ta nói xong, hắn duỗi tay sờ soạng trên má ta một hồi, không nặng không nhẹ bấm một cái. “Tiểu Ngọc nhi, lưumanh bại hoại bốn chữ này bật từ trong miệng ngươi ra, không thấy chộtdạ hay sao?”
Ta thầm than thở trong lòng, trước đây sư phó bận bịu, không chú ýquản lý dạy dỗ ta, để ta cả ngày trà trộn với Mặc Duy, thế cho nên nhânsinh quan, thế giới quan, giá trị quan của ta đều bị phẩm chất bất lương ảnh hưởng chết người, lưu manh từ nhỏ tới lớn. Thật ra, ta nghĩ ta rấtgiống Mặc Duy, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta không tựluyến.
“Ngươi đừng đổi đề tài. Ta đang nghiêm túc đó!” Ta đẩy tay hắn ra,không hài lòng dịch ghế ngồi ra xa. Từ khi trên mặt nhiều thịt, ai aicũng đều thích nhéo ta.
“Ừ, ngươi đoán đúng mười phần.” Mặc Duy gật nhẹ đầu “Ta cũng khôngthể nói quá nhiều với ngươi được, chuyện này có liên quan đến nhiệm vụtuyệt mật, tiết lộ sẽ có hậu quả gì, chắc ngươi cũng biết rồi đó.”
“Ta không có hứng thú đối với chuyện của triều đình.” Ta khoát tayáo, khinh thường nói “Mấy chuyện tranh giành cấu xé lẫn nhau, đánh đánhgiết giết này rất vớ vẩn. Tìm lợi tránh hại vốn là bản tính của conngười, nếu ngươi đã nói rõ với ta là nơi đây có hại, tất nhiên ta sẽchạy được càng xa bao nhiêu càng hay bấy nhiêu.”
“Thật là cái đồ vô lương tâm.” Mặc Duy hừ hừ mắng một tiếng, trongmắt lại đong đầy ý cười “Cứ như thế mà bỏ rơi một mình sư bá ngươi ở lại sao?”
Ta cười hì hì “Sư bá, nửa đời về trước ngươi đã lẻ loi một mình, nửa đời về sau, chắc ngươi cũng sẽ quen thôi.”
Mặc Duy thiếu điều làm ra vẻ Tây Thi ôm ngực, nhưng cuối cùng cũng chỉ đỡ góc bàn, thống khổ lúc lắc đầu. “Sư môn bất hạnh a…”
Thấy thời gian cũng đã lâu, ta chuẩn bị cáo từ, đứng lên sửa sang lại quần áo, ta lại hảo tâm khuyên hắn một câu. “Mặc Duy, tuổi ngươi cũngkhông còn nhỏ nữa, tìm một người thích hợp, tắm rửa sạch rồi gả đi đi.Sư phó của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa, Hàn Hâm cũng vậy, đờingười nhiều khi không được xem trọng như ý của mình, chỉ có thể chấpnhận số mệnh mà thôi.” Ta vỗ vỗ vai hắn, hơi có chút thương tiếc hắn đãlớn tuổi mà còn một thân một mình “Xài tay hoài không tốt đối với thânthể đâu.”
Mặc Duy nhìn ta cười không ngừng, cười đến mức ôm bụng co rút, thởgấp nói: “Quả nhiên lời này từ miệng người làm thê tử nói ra càng khôngcó chừng có mực gì cả. Được rồi, được rồi, giờ này Đông Ly chắc cũng đãdậy rồi, có lẽ đang đi tìm ngươi đó.”
Xem, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của sư phó mà hắn cũng khắc ghi trong lòng như vậy. Hỏi sao ta không đề phòng hắn cho được…
Thật ra có một câu ta trước giờ đều không chịu thừa nhận, tuy ta thật rất chán ghét Mặc Duy, nhưng không hiểu sao cũng rất thưởng thức hắn,nếu muốn xác định quan hệ thật sự giữa hai ta, đại khái chính là anh emkết nghĩa, lam nhan tri kỷ, tức là hồi nãy ta đã nói: khuê mật.
Mặc Duy chắc hẳn cũng không muốn thừa nhận sự thật này, nhìn vẻ mặtnhăn nhó của hắn kìa, lúc tiễn ta ra khỏi cửa mà khóe miệng còn co giật.
“Sau này cửa sau của ta không khóa, hoan nghênh ngươi muốn đến quấy rầy lúc nào cũng được.” Hắn cười tít mắt nói.
Ta nắm lấy ống tay áo ra vẻ lãnh diễm cao quý. “Lão gia ta rất bận.”
Hắn cười cười, lại nhéo mũi ta một cái “Tiểu nha đầu!”
Ta giờ đã thành gia lập nghiệp, hắn vẫn coi ta là tiểu nha đầu như ngày xưa, thật là đả thương lòng tự tôn của người ta mà.
Trên đường về ta lại nghĩ, từ sau khi ta nhậm chức lão gia, Yến Ngũvẫn âm thầm lặng lẽ kéo ta trở về từ Quỷ Môn quan. Làm sao mới có thểkhiến cái đầu nhân tài của hắn thuận theo lẽ tự nhiên đây?
Ta bước chân về phía Yến viên, mới vừa đến ngưỡng cửa đã bị một trậnkình phong phát ra từ Yến Ngũ làm ngã, ôi một tiếng, mông ta ngã về phía sau theo tư thế Lạc nhạn bình sa…
Ta đau đến mức nước mắt chảy ào ào, ngửa đầu nhìn hắn. “Chàng làm gì mà chạy nhanh dữ vậy?”
Yến Ngũ vội vàng đỡ ta dậy, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn mông ta, ánh mắt sốt ruột. “Đụng phải có đau không?”
Ta giật mình, chẳng lẽ thuận lợi dữ vậy sao? Ta tựa lên cánh tay của hắn, cọ cọ trong lòng hắn, yếu đuối nói: “Đau…”
Không ngờ hắn lại đẩy ta ra, nói: “Trong phòng ta có thuốc, nàng bảoKiều Tứ thoa giúp nàng đi, ta có việc gấp phải ra ngoài mấy bữa nữa.”Nói xong buông tay, lại như một trận gió chạy mất tăm mất tích…
Ta đờ đẫn đứng ở ngưỡng cửa Yến viên một lúc lâu, một cơn gió thổi qua, bỗng dưng thấy hơi lạnh …
Cảm giác như bị bỏ rơi.
Tới cùng đã xảy ra chuyện gì mà hắn chạy gấp như vậy, còn phải ra ngoài mấy bữa?
Ta u buồn rời khỏi Yến viên, trở lại Kiều viên, trước cửa Kiều viêngặp sư phó. Sư phó đang tẩy nghiên mực, thấy ta liền hỏi: “Ngọc nhi điđâu vậy?” Lại hỏi “Sao mặt mày u sầu thế kia?”
Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đến ôm eo sư phó, lẳng lặng cọ sát. “Đau mông…”
Mông đau dẫn tới tim đau a…
Sư phó bật cười, vòng tay ôm lấy ta. “Ngã ư?”
Ta rầu rĩ gật gật đầu “Yến Ngũ nói, hắn phải ra ngoài mấy bữa.”
“Ta biết, hắn vừa mới sai người đến báo.”
Ta ngửa đầu nhìn sư phó. “Hắn đi đâu vậy, để làm gì?”
Sư phó bước vào trong phòng, ta cũng vào theo.
“Không có nói rõ, hình như có liên quan đến sư môn.”
Sư môn của Yến Ngũ?
Ta chỉ biết hắn luôn luôn độc lai độc vãng, còn tưởng rằng hắn tự học thành tài, thì ra là còn có sư môn a!
“Đào Nhị có biết không? Có phái người đi cùng hắn không? Vấn đề cónghiêm trọng không? Ta thấy hắn rất nôn nóng, một mình hắn có giải quyết được không?”
Sư phó lườm ta một cái, mỉm cười nói: “Đào Nhị và Yến Ngũ thân nhưhuynh đệ, nàng đã nghĩ đến, tất nhiên Đào Nhị cũng đã lo lắng đến. Yêntâm đi, sẽ không sao đâu.”
“Ừ…” Kế hoạch của ta cứ thế mà bị bóp chết từ trong nôi rồi.
Đến buổi cơm chiều, nghe Liên nhi nói Đào Nhị cũng đi cùng với Yến Ly, ta nghĩ, chuyện này chỉ sợ không đơn giản đâu…
“Tam nhi, chàng có biết bí mật gì mà ta không biết hay không?” Ta ngừng đũa hỏi Đường Tam.
Hắn trả lời: “Ta không biết nàng không biết bí mật nào.”
Ta nghẹn một chút, nói: “Chính là chuyện của Yến Ngũ a, sư môn của hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường Tam húp một hớp canh, thản nhiên nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Giang hồ có quy tắc của giang hồ, không nên nghe ngóng chuyệncủa sư môn người khác.”
Ta buồn bực nói: “Nói gì thì nói hắn cũng là người của ta, xảy ra chuyện gì ta không thể nghe ngóng một chút hay sao?”
“Nàng lo cái gì?” Đường Tam nghi ngờ nhìn ta “Có Nhị ca ra tay rồi, còn cần nàng quan tâm sao?”
“Lời này sai rồi.” Ta nâng má thở dài “Chính là vì chuyện này có thể bức được hắn ra khỏi cửa, ta mới không yên tâm a.”
Càn Nguyên năm thứ hai, đúng vào thời buổi rối loạn…
Trên bàn ăn chỉ có ta và sư phó, Đường Tam, Kiều Tứ, ít người như thế ăn cũng không thấy ngon, quá vắng lặng, ngay cả gà nướng cũng không hợp khẩu vị như mọi ngày. Ta nghĩ gà nướng này hẳn là không còn sức để đấutranh với vận mệnh nữa, khả năng duy nhất nó có thể làm là khiến bảnthân mình trở nên khó ăn hơn, thế nhưng lão gia ta vẫn cảm thấy nó thơmngào ngạt như trước, chậc chậc…
Hiện giờ không có Đào Nhị ở đây, người trong nhà ai nấy đều nghe sưphó. Cảm giác mất đi Đào Nhị giống như trong nhà mất đi người tâm phúc,bỗng dưng không có cảm giác an toàn. Sư phó bảo Đường Tam phụ trách công tác phòng vệ ngoài vườn, kiểm tra qua cơ quan trận pháp các loại rồimới về phòng nghỉ ngơi. Ta được Kiều Tứ dẫn đi, bảo vệ bên người, trướckhi đi, ta lại nhờ Liên nhi dọn đến Thẩm viên bảo vệ sư phó, tất nhiênLiên nhi không thể đụng đến giường của sư phó như ta được, nàng ngủ ởgian ngoài.
Không biết vì sao ta mơ hồ có cảm giác như sắp có giông tố nổi dậy.
Ta sâu sắc cảm nhận được, Đào Nhị chính là mái hiên che gió che mưa,người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng nếu không có máihiên, cái đầu này của ngươi chưa chắc đã có thể giữ được.
Ngoài ra, Liên nhi sai nha hoàn đến hầu hạ, giúp ta tắm gội thay quần áo, theo sự phân phó trước của Yến Ngũ, giảm phân nửa liều lượng dượcngâm để tắm, vì thế hiếm hoi lắm ta mới được một lần ngâm nước có rảicánh hoa, thuốc trước khi đi ngủ cũng được miễn, ta uống nửa chén sữanóng, rốt cuộc mùi vị thuốc Đông y không còn tràn ngập miệng và toànthân nữa. Ta thư thái đến mức thở dài, tựa lưng vào ghế, híp mắt nhìnKiều Tứ, hắn đang dọn dẹp lại mấy bài tập lúc ban ngày, ta qua lượm mấytrang xem, càng xem càng kinh ngạc…
“Tứ nhi, đây đều là chàng viết ngày hôm nay sao?” Tay ta có chút run.
Hắn hơi có chút ngại ngùng gật gật đầu.
Mấy tờ giấy trong tay ta, chữ viết trên mỗi tờ đều khác nhau, nhưngnếu phân tích kỹ, có thể rõ ràng nhìn thấy sự tiến bộ, từ trang thứ nhất xiêu xiêu vẹo vẹo, đến trang cuối cùng có thể nói là thiết họa ngâncâu…
Cần cù bù thông minh, người chậm cần phải lo trước a…
Uổng ta tự xưng là thông minh một đời, chưa từng để ý đối với bất kỳchuyện gì, hồ hồ đồ đồ mà học tập, tùy tùy tiện tiện mà quên mất, làmsao bì được với Tứ nhi nhà bọn ta, một ngày khắc khổ bằng công sức tamthu.
Ta lẳng lặng trả lại hắn xấp giấy, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, ý vị thâm trường than thở. “Tứ nhi, chàng thật là tài tình!”
Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, nghi ngờ nhìn ta.
Tinh thần ta có chút suy sụp xoay đầu lại cho hắn nhìn cái ót, buồnbực không vui về nằm trên giường, đầu cũng không quay lại nói: “Tứ nhi,ngủ sớm chút đi.”
Hắn thu xếp đồ đạc gọn gàng rồi tắt đèn, chỉ chừa lại một ngọn đèn lưu ly mờ nhạt, xốc chăn chui vào.
Chăn mền của ta đều được dời vào phía bên trong giường, hắn ngủ phíangoài giường để bảo vệ ta, ta nằm nghiêng, hắn nằm ngửa, nương theo ánhsáng mờ mờ của ngọn đèn lưu ly thấy được một nửa bên gương mặt cươngnghị của hắn, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thong thả nói: “Hôm nayYến Ngũ nói là ta được giải cấm, có thể sinh hoạt phu thê.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cứng đờ.