Lạc Tu đứng lên, nhận lấy dao trái cây trên tay chú Nguyên, đi tới trước mặt Từ Mẫn Hoa, đặt mạnh con dao xuống bàn, nói với Từ Mẫn Hoa:"Nếu mẹ cảm thấy con dùng tiền trả lại công ơn nuôi dưỡng không được, vậy thì từ hôm nay trở đi, con sẽ không chi thêm một xu nào cho các người, hoặc là bây giờ mẹ đâm con một dao, coi như con trả mạng lại cho mẹ, sau này con sẽ không dùng bất luận cách nào tới trả nợ mẹ. Nhiều năm như vậy, con đã chịu đủ, cũng sẽ không dùng bất luận cách nào tới duy trì tình mẹ con mà mẹ nói!"
Từ Mẫn Hoa tức tới toàn thân run rẩy.
"Anh cả, anh sao có thể động dao trước mặt mẹ được chứ?" Lạc Kỳ nói:"Mẹ cũng là vì.."
Lạc Tu quay qua nhìn, Lạc Kỳ lập tức im lặng, cũng không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tu, chỉ có thể dời đầu sang chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Lạc Tu.
"Con là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ?" Sắc mặt Từ Mẫn Hoa khó coi nhìn Lạc Tu.
"Không sai." Lạc Tu lạnh lùng nói với bà:"Mẹ nói đúng, con chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ, hoàn toàn đoạn tuyệt."
"Là vì nó?" Từ Mẫn Hoa chỉ vào Mạnh Dương:"Chỉ vì một người như vậy, con liền muốn làm một người bất hiếu, con không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"
"Nếu ông trời có mắt, có đánh xuống tuyệt đối không đánh xuống con! Con đã tận tình tận nghĩa với mẹ." Lạc Tu cầm con dao kia, đưa tới trước mặt bà:"Mẹ chỉ có cơ hội lần này, cũng chỉ có một lần này, mẹ muốn đâm ở đâu cũng được, dù con sống hay chết, cũng coi như đã trả lại mẹ một cái mạng, bỏ lỡ cơ hội lần này, coi sẽ coi như mẹ đã bỏ qua, sẽ không cho mẹ cơ hội thứ hai. Nhưng tôi nói cho mấy người biết, dù tôi chết, mấy người cũng đừng nghĩ lấy được một đồng nào của tôi!"
Từ Mẫn Hoa nhìn dao trái cây trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có, bà cảm nhận được Lạc Tu không phải là hù dọa mà là thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà. Trong lòng bà rất rõ ràng, ngoại trừ Lạc Tu, mấy đứa con trai khác của bà đều không dựa vào được, một khi mất đi chỗ dựa Lạc Tu này, như vậy cuộc sống của bà sẽ rớt xuống ngàn trượng, nhưng nhiều năm như vậy, bà đã quen cường thế, nói không được lời nhận sai.
Trong bầu không khí như vậy, ba người em trai của Lạc Tu chỉ có thể tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình, bởi vì họ biết, chỉ cần họ mở miệng, dù là gì cũng sẽ càng chọc giận Lạc Tu hơn. Nhưng khi nhìn Từ Mẫn Hoa cứng rắn không nhượng bộ, trong lòng họ vô cùng sốt ruột. Lạc Tu đã biểu hiện quyết tuyệt như vậy, nếu còn muốn cứng đối cứng với hắn chính là hành vi ngu xuẩn nhất, Từ Mẫn Hoa nói vài câu nhận sai, cam đoan sau này không can thiệp bất kỳ chuyện gì của Lạc Tu, có lẽ vẫn còn chỗ để xoa dịu tình hình.
"Nếu người không nắm chặc cơ hội lần này, như vậy lần sau sẽ không còn cơ hội nữa." Lạc Tu xoay người, đưa dao cho chú Nguyên, sau đó ngồi lại bên cạnh Mạnh Dương.
Mạnh Dương tựa vào người hắn, cầm tay hắn, không tiếng động an ủi hắn. Mặc dù hôm nay Lạc Tu sẽ công bố tất cả, cũng đoạn tuyệt quan hệ với những người gọi là người nhà này, hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, nhưng Mạnh Dương biết, trong lòng Lạc Tu không có chút vui vẻ, bởi vì sự tình phát triển tới nước này, cũng không phải là điều gì làm người hạnh phúc. Mà Mạnh Dương cũng không thấy vui vẻ gì, cậu càng đau lòng Lạc Tu hơn.
Người như Lạc Tu, nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra là người rất trọng tình cảm, chỉ khi nào hao hết toàn bộ tình cảm của hắn thì hắn sẽ tuyệt tình hơn bất luận kẻ nào.
Từ Mẫn Hoa nhìn Lạc Tu, chảy nước mắt, trong lòng bà bởi vì sợ hãi muốn nhận sai, nhưng lại nói không ra lời, ngoại trừ thân phận là mẹ của Lạc Tu, bà không có bất luận cái gì khác, hiện tại Lạc Tu muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà, bà không có khả năng không sợ.
"Một nhà ông Trình đã tới." Chú Nguyên báo cáo với Lạc Tu.
"Để họ tiến vào." Lạc Tu nói.
Mấy người em trai của Lạc Tu nhìn nhau, không biết lúc này ông Trình tới làm gì.
Ông Trình và hai đứa con trai của ông, còn có Trình Phương Phỉ và Lạc Thịnh đi từ ngoài vào. Bọn họ vừa tới phòng khách cũng cảm giác được bầu không khí không thích hợp, nhưng vẫn ngồi xuống, bởi vì là Lạc Tu kêu người mời họ tới, nói là có chuyện quan trọng muốn thông báo về người thừa kế Lạc gia.
"Mẹ, sắc mặt người không tốt lắm, không sao chứ?" Trình Phương Phỉ quan tâm nhìn Từ Mẫn Hoa, nhưng thật ra là muốn thăm dò nguyên nhân bầu không khí vì sao lại như thế này.
"Mấy năm này, hai người ngược lại thân như mẹ con vậy." Lạc Tu châm chọc Từ Mẫn Hoa:"Thực ra Trình Phương Phỉ mới là con ruột của bà đúng không?"
"Mặc kệ nói như thế nào, cô ấy cũng là mẹ ruột Lạc Thịnh, cô ấy đã sinh cho con một đứa con trai, lẽ nào con muốn mẹ đối xử với cô ấy như kẻ thù, con mới hài lòng sao?" Từ Mẫn Hoa nói với Lạc Tu:"Mẹ biết con hận Trình gia, cũng trách mẹ chưa từng hận người Trình gia như con, nhưng mẹ là vì ai? Còn không phải vì con sao? Lạc Thịnh là con trai trưởng của con, con đã nhiều năm không quan tâm tới nó, mà Trình gia lại dụng tâm bồi dưỡng cũng coi như là trả lại cho Lạc gia."
"Nói như vậy tôi hẳn là nên biết ơn dụng tâm lương khổ của bà đúng không? Chỉ tiếc, nổi khổ tâm của bà không đáng một đồng!" Lạc Tu châm chọc nhìn Từ Mẫn Hoa, nhìn sang Trình Phương Phỉ nói:"Là cô nói hay tôi nói?"
"Nói... nói cái gì?" Trình Phương Phỉ nhìn Lạc Tu, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
"Nói xem ai rốt cuộc là cha ruột của Lạc Thịnh." Lạc Tu nhìn thẳng Trình Phương Phỉ.
"Cha ruột của Lạc Thịnh đương nhiên, đương nhiên là anh, anh đang nói gì đó?" Trình Phương Phỉ luống cuống, ngay cả câu nói cũng nói không thông.
Những người khác nhìn nhau, không hiểu lời này của Lạc Tu là có ý gì.
Lạc Tu giơ tay lên, trợ lý cầm hai phần văn kiện đặt lên tay hắn, hắn đập lên bàn:"Hai thứ này, một phần là báo cáo giám định quan hệ cha con của tôi và Lạc Thịnh, một phần là phán quyết về việc hủy bỏ quan hệ cha con giữa tôi và Lạc Thịnh, các ngươi có thể xem."
Lạc Tu và Mạnh Dương nhìn sắc mặt biến hóa của bọn họ, cũng nhìn thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ khó có thể tin, nhất là Từ Mẫn Hoa và ông Trình, sau khi nghe xong lời của Lạc Tu, đều không có phản ứng gì, chỉ có Trình Phương Phỉ có vẻ mặt hốt hoảng.
Ông Trình nhìn Trình Phương Phỉ, ông thậm chí không cần nhìn bản giám định ADN kia, chỉ từ vẻ mặt chột dạ và hốt hoảng của Trình Phương Phỉ đã thấy rõ, hô hấp của ông dần trở nên khó khăn.
"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng! Dù cha không muốn để cho con thừa kế sản nghiệp Lạc gia, cũng không nên vũ nhục mẹ của con và con!" Lạc Thịnh la lớn, sau đó nhào qua lấy hai văn kiện, nhìn xong chữ phía trên, cả người gã đều cứng đờ, đại não ngưng hoạt động, hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì.
Lạc Kỳ cầm lên bản giám định ADN nói:"Cư nhiên Lạc Thịnh không phải con ruột của anh cả? Vậy cậu ta là con ai?"
"Cậu ta nói là sự thật sao?" Anh cả Trình Phương Phỉ - Trình Khang khẩn trương lại nghiêm túc nhìn ả:"Chuyện này là cậu ta vu khống em, hay là thật sự, em nói đi?!"
Trình Phương Phỉ không nói được một câu, qua nhiều năm như vậy, ả vẫn cho là chỉ có ả biết chân tướng, thật không ngờ Lạc Tu cư nhiên cũng biết Lạc Thịnh không phải con ruột hắn, ả quay đầu nhìn Lạc Tu, muốn biết đến tột cùng là hắn phát hiện chuyện này lúc nào.
"Chuyện cô bỏ thuốc vào nước trà tôi uống, từ mới bắt đầu tôi đã biết." Lạc Tu nhìn ả nói:"Từ khi chúng ta kết hôn tới ly hôn, tôi chưa hề chạm qua cô, thì Lạc Thịnh sao có thể là con trai của tôi?"
Ông Trình đè lên tim mình, hơi thở dồn dập, hai tay không ngừng run rẩy đứng lên.
"Vì sao?" Tình Phương Phỉ hỏi Lạc Tu:"Vì sao đã nhiều năm trôi qua, đến bây giờ anh mới nói chuyện này?"
"Chính cô nghĩ đi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô, không phải chính cô cũng che giấu nhiều năm như vậy sao?" Lạc Tu mặt không đổi nói.
"Mày, mày..." Ông Trình chỉ vào Trình Phương Phỉ:"Thậm chí ngay cả tao mày cũng gạt!"
Trình Phương Phỉ nhìn cha ả, thấy cha tức giận, hốt hoảng trong lòng đột nhiên thối lui, lại sinh ra cảm giác vô cùng vui sướng.
Trình Phương Phỉ nhìn ông Trình cười:"Dù con không nói, không phải hiện tại cha đã biết sao? Trước đó thời điểm cha buộc con kết hôn với Lạc Tu, cha có biết trong lòng con có bao nhiêu hận không? Con có thể không ở bên Trình Lượng, con có thể không cần tình yêu. Nhưng con không thể chịu được chuyện cha sinh con ra, nuôi con lớn lên rồi lại coi con thành một món đồ vậy, khống chế và quyết định cuộc sống của con, này khác gì nuôi một con thú? Cha căn bản không quan tâm tới con có hạnh phúc hay không, mà chỉ muốn hôn nhân của con có thể mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho cha, con là người, con có cảm xúc có tình cảm, không phải là thú cưng. Hiện tại con rốt cuộc để cho cha cảm nhận được, đau khổ và mối hận trong lòng con năm đó!"
Ông Trình tức tới một câu cũng không nói nên lời, chỉ thấy trước mắt tối lại, hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Nhiều năm lập kế hoạch và đầu nhập, nỗ lực tâm huyết của ông cứ như vậy thành gió trúc múc nước, công dã tràng, đổi lại chỉ có oán hận và trả thù từ con gái ruột của mình.
"Những lời này của cô ta, bà cũng nên lắng nghe cẩn thận, nhớ kỹ trong lòng." Lạc Tu nói với Từ Mẫn Hoa.
"Vì sao con không nói sớm cho mẹ biết?" Sắc mặt Từ Mẫn Hoa trắng bệch.
"Sớm nói cho bà?" Lạc Tu cười lạnh trào phúng nói:"Để cho bà sớm biết Lạc Thịnh không phải con trai tôi, sau đó tiếp tục bị bà bức hôn, lại kết hôn với người bà chọn sao? Với ánh mắt của bà, lại để cho bà chọn, nói không chừng còn tệ hơn Trình Phương Phỉ. Nhìn Trình Phương Phỉ lừa bà nhiều năm như vậy, mà bà lại đối xử cô ta như con gái ruột, trong lòng tôi vẫn rất mong đợi sau khi bà biết chuyện này, sẽ có cảm nhận gì."
Đầu Từ Mẫn Hoa co rút đau đớn, đã không lời nào để nói, trong lòng vô cùng uể oải.
"Cha!" Trình Khang từ trong khiếp sợ phục hồi lại, quay đầu thấy ông Trình lên cơn đau tim, lập tức đứng dậy chạy tới, lấy thuốc từ túi ra đút cho ông!
"Đi ra! Mau đi ra!" Trình Tang đẩy ba em trai của Lạc Tu từ ghế salon ra, sau đó cùng Trình Khang đỡ ông Trình nằm xuống.
Lạc Tu nói với Mạnh Dương:"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Ông Trình lên cơn đau tim, nói không chừng sẽ chết ở đây, hắn không muốn Mạnh Dương thấy.
Mạnh Dương quay đầu nhìn hắn, gật đầu, sau đó đứng dậy về phòng.
Vệ sĩ nhanh chóng cầm bình dưỡng khí tới, cũng gọi điện kêu xe cấp cứu.
Hai anh em Trình Khang Trình Tang, một người đỡ bình dưỡng khí để ông thở, một người cởi nút áo cho ông, lo lắng chờ xe cấp cứu tới.
Trình Phương Phỉ thấy ông bị ả làm cho tức tới lên cơn đau tim, trong lòng cũng sợ hãi, ả có lòng trả thù nhưng cho tới nay cũng không nghĩ tới muốn chọc chết cha mình.
"Cha.." Trình Phương Phỉ đi tới, muốn hỗ trợ.
"Cút ngay!" Trình Tang đứng lên, tát Trình Phương Phỉ một cái, đè thấp giọng nói:"Nếu cha có mệnh hệ nào, mày đợi đấy!"
Trình Phương Phỉ bụm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ba người em trai của Lạc Tu nhìn nhau, đứng ở đó không biết nên làm gì.
Lạc Tu mặt không đổi sắc nhìn toàn bộ.
Vệ sĩ Trình gia chạy nhanh tới:"Vừa rồi nhận được điện thoại, nói là đường lên núi đã bị thứ gì đó chặn, xe cấp cứu không lên được."
Hai anh em Trình gia quay đầu nhìn Lạc Tu, Trình Khang quát:"Lạc Tu, đây là tội giết người đó cậu biết không?"