Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 17




Bất kính người có học, đó chính là bất kính với sách thánh hiền, làm nhục văn nhã!

Ông ấy lập tức quên mình tới làm gì, trước tiên mắng hai người Từ Đại Lang và Từ Tam Lang: "Nhanh thả Tứ Lang ra! Trái lại hai người các ngươi thật dám làm, Tứ Lang là người có ăn học sao có thể chịu nổi sự dằn vò của các ngươi chứ?"

Từ Đại Lang khổ sở gãi đầu, vốn dĩ hắn là người không giỏi ăn nói, bị thôn trưởng nói như vậy, lập tức hoảng hốt, nhưng lời của mẹ không thể không nghe được, vẫn là Từ Tam Lang giải vây thay hắn, cười bất đắc dĩ nói: "Lão thúc, lời này của ngài oan uổng hai huynh đệ chúng ta rồi, mẹ đặc biệt dặn dò chúng ta, phải trói Tứ Lang về, lúc này mẹ mới tốt hơn một chút, chúng ta nào dám không nghe lời chứ?"

Chuyện không có phép tắc này, quả nhiên do phụ nhân gây nên.
Thôn trưởng mắng thầm Từ lão bà tử không hiểu đại cuộc, chỉ là một phụ nhân làm việc theo cảm xúc vui giận của mình, nhưng há miệng mấy lần cũng không tiếp tục mắng nữa, chỉ tức giận nói: "Bây giờ đã đến nhà, cũng có thể cởi trói rồi đi?"

"Chuyện này..." Từ Đại Lang khó xử vô cùng.

Từ Tam Lang cười nói: "Lão thúc cũng đừng tức giận, tâm trạng của mẹ không tốt, hai anh em chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo lời mẹ đúng không? Không cần biết làm cái gì, trước dỗ lão nhân vui vẻ đã rồi nói sau." Nói xong, hắn đi xuống gõ cửa, hô lên một tiếng: "Tẩu tử".

Trời mới vừa tối, Từ thị đã đóng cửa lại, nghe tiếng vừa vội vàng chạy đến vừa nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, mẹ đang ngủ.”

Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng mở cửa cho mấy người, nhưng lúc mở cửa ra không chỉ nhìn thấy ba người Từ Đại Lang, Từ thị lại vội vàng chào hỏi một tiếng: "Lão thúc."
Thôn trưởng gật đầu đáp lại, hỏi: "Mẹ của ngươi đâu?"

Lúc này Từ thị mới nhớ đến, vội vàng lên tiếng: "Bây giờ mẹ còn đang ngủ, trước đó có dặn dò chúng ta đừng quấy rầy, nếu Tứ Lang bị trói về, trước tiên đặt ở trong phòng tây một lát."

Từ Tứ Lang nghĩ mình là người có học, tất nhiên sẽ không ồn ào quá lớn, nhưng cũng nhịn cơn tức giận dựng lỗ tai lên lắng nghe, chỉ chờ mẹ của hắn gọi một tiếng "Con trai ngoan" vọt đến đón hắn, tức giận mắng đại ca tam ca tại sao lại trói hắn như vậy, sau đó nói cho mẹ biết mình có bao nhiêu tủi thân.

Nhưng ai ngờ đến lại nghe đại tẩu nói "Trước tiên đặt ở trong phòng tây".

Hắn cũng không phải là đồ vật!

Lúc này tức giận giống với Từ Tứ Lang còn có thôn trưởng.

"Ẩu tả! Nào có chuyện trói người ném vào trong phòng như vậy?"
Đúng thế!

Từ Tứ Lang tức giận quay đầu qua một bên, chẳng qua trong lòng âm thầm phụ họa, cũng không nhỏ nhen tranh cãi với bọn họ.

Một câu của thôn trưởng làm Từ thị bừng tỉnh, Từ thị vội vàng nhìn về phía thôn trưởng, cười nói: "Nhìn đầu óc của ta này, thiếu chút nữa đã quên, mẹ nói ngài đến rồi, thì ở trong phòng tây chờ với Tứ Lang, còn nói..."