Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 2




Từ thị tỉ mỉ hơn Hà lão đại nhiều, vừa vào cửa đã nhìn thấy vết ướt ở khóe mặt Từ Tú Việt, vội vàng đặt chén cháo xuống, đến gần nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, nhị đệ cũng là bị em dâu mê hoặc, mới đẩy mẹ một cái, không phải thật lòng muốn như vậy."

Từ Tú Việt tự động không muốn nghe lời lải nhải của hai người này, cô nhìn chằm chằm cháo trên bàn, cháo có màu trắng sữa, phía trên rải một ít rau xanh xanh biếc, bên trong cháo còn có một ít thịt nạc như ẩn như hiện, nóng hổi, mùi thơm kia không ngừng tranh nhau chui vào lỗ mũi của cô, nước miếng trong miệng không tự chủ mà chảy ra.

Từ Tú Việt nhìn chằm chằm hai giây, sau đó liếc nhìn đỉnh đầu của hai người này, luồng khí xoáy màu xám đậm quanh quẩn, chính giữa có một vết màu vàng đất mang theo chút đỏ thẫm, đây chính là ngay cả một chút tài khí cũng không có, khí vận nghèo khó mang tai họa. Từ Tú Việt ghét bỏ quay đầu qua một bên, nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Cũng không biết có phải là từ khi ra đời cô đã bị vứt ở cửa đạo quán hay không, trời sinh cô có thể nhìn thấy được một ít thứ kỳ lạ, khi còn bé cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy được từng khối khí khác nhau, chờ đến khi cô 13 tuổi, nếu là hơi híp mắt lại, giống như người cận thị nhìn người, thậm chí có thể nhìn thấy quá khứ, tương lai của người này, đây là phát hiện lúc cô chơi game suốt đêm quá mệt nhọc phát hiện được.

Báo trước của các loại khối khí, cũng là sau khi cô đi theo sư phụ học suy diễn xem bói mới dựa vào kinh nghiệm tổng kết ra được.

Cô vẫn có thể phân biệt rõ được một bữa no và nhiều bữa no, dù hôm nay có xé trời, cô cũng phải để mình chết đói xuyên về!

Hà Đại Lang nhìn ra suy nghĩ của Từ Tú Việt, cho nên cũng không nhắc đến tứ đệ còn đang đi học, tiểu muội chưa xuất giá, khóc thất thanh lên.
"Mẹ ơi!" Nước mắt của Hà Đại Lang chảy mãnh liệt, một đại nam nhân 1m8 mấy nhào đến mép giường lớn tiếng khóc: "Mẹ, mẹ không thể mặc kệ chúng con mà đi được!"

Hắn đau buồn là thật, lúc bảy tuổi mẹ ruột của hắn mất, tuy Từ Tú Việt là mẹ kế, nhưng đối xử với hắn rất tốt, yêu thương hắn nhất trong mấy huynh đệ, chưa bao giờ có một câu nặng lời, có cái gì ăn ngon đều là cho hắn đầu tiên, ngay cả lúc mẹ ruột của hắn còn sống cũng không có.

Hắn không thể không có mẹ được!

Nghĩ đến đây, Hà Đại Lang chợt đứng dậy, giận đùng đùng đi ra sân, nâng tay lên tát cho Hà Nhị Lang một cái thật mạnh vào mặt, trách mắng: "Ngươi là người không có lương tâm! Mẹ sắp bị ngươi chọc tức chết rồi!"

Hà Nhị Lang cúi thấp đầu, bị đánh cũng không phản ứng lại, nghe được lời của Hà Đại Lang mới ngẩng đầu nhìn phòng chính, ánh sáng trong mắt chớp tắt.
Hà Đại Lang nhìn bộ dạng yên lặng ngay cả rắm cũng không dám thả của hắn càng tức giận hơn, lúc đó nhị đệ cũng không phải có tính cách như vậy, không biết từ khi nào bắt đầu, trở nên im lìm không lên tiếng, tính cách cũng ngày càng không đúng.